Thời gian đoàn khảo sát dừng ở đại lục có hạn, dùng tiệc Buffet mới có
thể giành được thiện cảm từ giới đầu tư, số dự án có cơ hội giao lưu hợp tác cũng sẽ nhiều hơn.
Trao đổi ý kiến đơn giản với David Alan xong, Thẩm Hoài gật đầu tỏ ý với Cao Thiên Hà đang giao đàm với khách khứa không xa.
Cao Thiên Hà hơi ngớ, Thẩm Hoài có việc gì không tiện tìm Đàm Khải Bình thì cũng có thể trực tiếp tìm đến thượng ti trên đầu là Phan Thạch Hoa và
Chu Kỳ Bảo, gật đầu tỏ ý với mình là có ý gì?
Cao Thiên Hà hơi do dự, nói tiếng xin lỗi với người khách đang bắt chuyện, bưng ly rượu
lên, đi về phía vòng tròn nhỏ của mấy người Thẩm Hoài, Chu Tri Bạch, Tôn Á Lâm, David Alan và Triệu Ích Thành, Dương Hải Bằng; lễ độ nâng ly
chào hỏi David Alan, hắn biết một ít tiếng Anh, nhưng những lúc giao lưu vẫn phải nhờ Thẩm Hoài ở bên cạnh phiên dịch; thế nên nhìn qua có vẻ ba người hắn, David Alan, Thẩm Hoài giao đàm thân thiết một cách bất
thường.
Trong mắt đại đa số người ở đây, Thẩm Hoài và Cao Thiên
Hà là hai nhân vật làm thế nào cũng không cùng một đường.. Đương sơ khi
mới tới Mai Khê, có thể nói Thẩm Hoài nhờ giẫm lên “xác” Cao Tiểu Hổ mới lập ra uy thế, cả những thân tín do Cao Thiên Hà trực tiếp đề bạt như
Cát Vĩnh Thu đều là đối thủ cũ của Thẩm Hoài.
Trừ tự thân Cát
Vĩnh Thu phụ trách công tác đầu tư ở Hà Phố, là tổng giám đốc tập đoàn
Vạn Hổ, Cao Tiểu Hổ cũng được mời dự tiệc hôm nay. Có điều ăn uống dưới
mắt Tống Bính Sinh và Đàm Khải Bình, hắn không dám làm gì chọc người gai mắt.
Nhìn thấy cha mình đột nhiên gom lại một khối với Thẩm
Hoài, Cao Tiểu Hổ dựng cả lông măng lên, hắn với Cát Vĩnh Thu đứng cùng
một chỗ, liếc mắt nhìn sang, căn bản không biết giữa cha mình và Thẩm
Hoài đã phát sinh chuyện gì.
Rất nhanh những người khác liền chú ý đến dị thường bên này, bất thời lại liếc mắt sang, thấy thần tình trên
mặt Cao Thiên Hà dần chuyển từ ngạc nhiên sang kinh hỉ, cuối cùng chăm
chú lắng nghe Thẩm Hoài và David Alan giới thiệu cái gì đó, tiếp nữa lại nâng ly rượu lên, tỏ ý với Mark Alan đứng cách mấy bước.
Đàm
Khải Bình, Tống Bính Sinh đều nghi hoặc, không hiểu đến cùng là chuyện
gì lại khiến thái độ Cao Thiên Hà diễn biến đặc sắc như thế.
Cao
Thiên Hà bước lại chỗ Tống Bính Sinh, Đàm Khải Bình, nói: “Tập đoàn công nghiệp Xiyoumingsi và trung tâm khoa học công nghệ MAAT có ý hợp tác
với Mai thép và xưởng cơ khí, đầu tư xây dựng nhà máy sản xuất gia công
sản phẩm thép trong khu công nghiệp cảng Mai Khê; hy vọng có thể nhanh
chóng triển khai hiệp đàm hợp tác tương quan với thành phố, ước đoán
lượng đầu tư khoảng 30 triệu USD…”
Đây là thành quả của cuộc hiệp đàm kinh tế mậu dịch hôm nay, tất phải công khai ra bên ngoài; giọng
báo cáo của Cao Thiên Hà không lớn không nhỏ, cũng không cần thấp giọng
tránh né cái gì, để những người chung quanh nghe được rõ ràng.
Lại là 30 triệu!
Những người phản ứng nhanh đều chuyển mắt nhìn sang Tống Bính Sinh, chỉ đợi
Tống Bính Sinh chính thức tuyên bố cái thành quả này, bọn hắn sẽ kích
động vỗ tay phối hợp.
Tống Bính Sinh vừa kinh vừa nghi, ánh mắt
nhìn về phía Thẩm Hoài; nhưng đáp lại chỉ là một cổ gáy im lìm; tựa hồ
mải cao hứng nói chuyện với đám người David Alan mà quên mất sự thể xung quanh.
Đàm Khải Bình cũng cực lúng túng, nhưng không thể không cố chen ra một nụ cười hớn hở.
Fuji, thị thép và Mai thép cùng liên hợp trù kiến nhà máy liên doanh, là dự
án có vốn đầu tư FDI lớn nhất từ trước đến nay ở thành phố Đông Hoa, quy mô đầu tư nước ngoài trực tiếp và gián tiếp sắp đạt tới con số 60 triệu USD.
Đối với dự án mà một tay bản thân thúc thành này, Đàm Khải Bình rất tự đắc; chỉ với thành tựu mời gọi đầu tư này, ở thị ủy hắn đã
ép cho Cao Thiên Hà không nhấc đầu lên được.
Trong nội bộ phủ thị chính bây giờ, công thần tham gia đàm phán dự án từ đầu đến đuôi, trực
tiếp thúc đẩy dự án ký kết thành công, phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm,
nhờ vào sự ủng hộ từ Đàm Khải Bình, cũng đã danh chính ngôn thuận đem sự vụ về phát triển công nghiệp, kiến thiết đô thị, quy hoạch và phát
triển kinh tế thương mại vơ hết vào tay, dàn quân bày trận đối đầu với
Cao Thiên Hà.
Mô thức công tác của phủ thị chính hiện giờ, những
sự tình Lương Tiểu Lâm phân quản đều do hắn tự hành quyết định, không
quyết định được thì nhiễu qua Cao Thiên Hà, trực tiếp đưa lên thảo luận
trong hội nghị thường ủy.
Mấy hạng công tác trọng yếu đều do
Lương Tiểu Lâm phân quản cả, thị trưởng như Cao Thiên Hà một khi không
được nhúng tay vào sự vụ kinh tế, dần dần cũng thành đồ trang sức.
Giữa lúc Cao Thiên Hà bị áp chế đến thở không ra, Thẩm Hoài làm vậy là có ý gì?
Đàm Khải Bình nhìn về phía Thẩm Hoài, cũng chỉ thấy được có cổ gáy của y.
Nếu Thẩm Hoài báo cáo việc này cho hắn hoặc Tống Bính Sinh, hắn đương nhiên có thể trực tiếp chỉ thị cho Lương Tiểu Lâm phụ trách công tác tương
quan, để Cao Thiên Hà vĩnh viễn dựa bên đứng, để họ Cao không cách nào
dính dáng đến các hạng mục quan trọng.
Nhưng Thẩm Hoài lại không tìm hắn hoặc Tống Bính Sinh báo cáo, mà thông qua Cao Thiên Hà chuyển
lời, như thế hắn không thể trắng trợn giật dự án này từ tay Cao Thiên
Hà, để cho Lương Tiểu Lâm hay phó thị trưởng khác phụ trách được.
Nhanh thế này đã ra chiêu trả đũa ư? Hay là hồi lễ cho Cao Thiên Hà vì lần
trước ủng hộ Hoài Năng và nhà máy điện Hà Phố hợp tác?
Không quản ý đồ trong đầu Thẩm Hoài ra sao, có lẽ là muốn công khai biểu thị, rằng từ nay ở Đông Hoa hắn và Đàm Khải Bình sẽ phân đình kháng lễ? Nhưng
trước mắt Đàm Khải Bình chỉ có thể vứt nghi hoặc trong lòng sang một
bên, nâng ly hướng mấy người Mark Alan, David Alan tỏ ý chúc mừng, để
Tống Bính Sinh chính thức tuyên bố tin tức cho mọi người trong yến sảnh.
Mặt Lương Tiểu Lâm cứng lại, hắn một lòng nhìn chăm chăm bảo tọa thị trưởng của Cao Thiên Hà, hắn cũng muốn hoàn thành “ba bước tiến bộ”, từ phó
thị trưởng bình thường đến thường vụ phó thị trưởng, rồi đến phó bí thư, thị trưởng; Ai biết Thẩm Hoài đột nhiên ra chiêu này?
Lương Tiểu Lâm còn không biết chuyện hai cha con Thẩm Hoài tranh cãi trong phòng,
thế nên tâm lý càng nghi hoặc. Hắn biết vết nứt giữa Thẩm Hoài và Đàm
Khải Bình sâu đến mức nào; chuyện Chu Minh gặp phải sau Tết hắn đều biết cụ thể ngọn ngành từ đầu đến đuôi; Vốn tưởng lần này Tống phó tỉnh
trưởng xuống Đông Hoa, có lẽ sẽ khiến quan hệ căng thăng giữa Thẩm Hoài
và Đàm Khải Bình có chỗ hòa hoãn, đâu ngờ tối nay lại ra một màn này?
Lượng ngoại hối đầu tư trong hai năm 93, 94 của Đông Hoa đều chỉ khoảng trên
dưới 20 triệu USD; dự án liên doanh giữa Fuji và thị thép, Mai thép ngay cả trong tỉnh Hoài Hải cũng được tính là bước đột phá lớn, tỉnh trưởng
Triệu Thu Hoa còn vì chuyện này mà vất vả chuyên trình đến Đông Hoa chia một chén canh, đủ biết dự án đầu tư quy mô đạt tới 30 triệu USD sẽ có
sức nặng đến mức nào.
Cũng như đương sơ Chu Minh chọc ra vụ bê
bối tình sắc nhưng Đàm Khải Bình vẫn quyết định giữ hắn vậy; nếu dự án
đầu tư quy mô lớn thế này được Cao Thiên Hà trực tiếp phụ trách, chỉ cần không bạo lộ ra vấn đề quá nghiêm trọng, thường thường trên tỉnh đều sẽ không tính toán điều chỉnh chức vụ của Cao Thiên Hà.
Tức là,
cái dự án này nếu kéo kéo thêm một năm, nửa năm, qua cơn sóng gió ghế
thị trưởng Cao Thiên Hà liền vững vàng; nếu dự án thành công rồi, công
lao, chính tích cũng là của họ Cao, lấy gì khiến hắn nhường miếng thịt
trong miệng đây?
Đồng thời Lương Tiểu Lâm lại nghĩ: Hiện tại mọi
người đều không đánh giá cao dự án nhà máy mới của Mai thép, nếu lỡ mọi
người nhìn nhầm, cuối cùng để Thẩm Hoài thực hiện thành công dự án, hậu
quả sẽ ra sao?
Từ khi đảm nhiệm phó thị trưởng, Lương Tiểu Lâm
trường kỳ phân quản ủy ban kinh tế kế hoạch (kế ủy), ủy ban kinh tế
thương mại (kinh mậu ủy), nhiều ít có thể tượng tượng ra bức lam đồ mà
Mai thép định vẽ ra ở Đông Hoa; cũng biết đương sơ Fuji kiên trì muốn
giành được nhà máy điện và bến cảng Mai Khê, thực tế là bởi nhà máy liên doanh cũng nằm trong chuỗi sản nghiệp bố cục nơi đây; hiện tại chuỗi
sản nghiệp càng thêm hoàn thiện khi có một nhà máy chuyên sản xuất gia
công sản phẩm thép lớn thế này…
Lúc này Lương Tiểu Lâm mới nhận
ra, nếu thật để Thẩm Hoài thực hiện thành công xưởng số hai Mai thép,
đến lúc tính cả nhà máy liên doanh của Fuji, thực tế trọn cả quy mô tư
bản của chuỗi này đã lên tới xấp xỉ 2 tỷ, giá trị sản lượng 6 tỷ/năm;
lại hầu hết đều nằm trong tầm khống chế của Thẩm Hoài cả.
Không
quản thế nào, đây đều là thành quả trọng đại mà lần hiệp đàm này giành
được, Tống Bính Sinh vừa chính thức tuyên bố, Lương Tiểu Lâm không thể
không nặn ra một nụ cười nhiệt tình, vỗ tay tỏ ý chúc mừng.
Làm
đủ lễ số, Đàm Khải Bình để Cao Thiên Hà dẫn đám người Mark và David,
xưởng cơ khí, Mai thép đến trước mặt Tống Bính Sinh, để Tống Bính Sinh
hỏi thăm mấy câu, biểu thị sự coi trọng của tỉnh.
Nhìn Thẩm Hoài
giả mô giả dạng (làm bộ) nói mấy câu với nhân viên phục vụ ngoài cửa,
mượn cớ cùng Tôn Á Lâm ly khai yến hội; Đàm Khải Bình nhận ra mặt Tống
Bính Sinh cứng lại, hắn không thể không nghĩ: Tống Bính Sinh thực sự có
năng lực áp chế đứa con này ư?
Đối với dự án của Mai thép Tống
Văn Tuệ rất có lòng tin, có thể điều này xuất phát từ sự yêu chiều Thẩm
Hoài, nhưng nếu ngay cả đám đầu tư Birmingham này đều bắt đầu chịu đổ
tiền vào khu công nghiệp cảng, chẳng lẽ đó không phải lời khẳng định cho dự án mà Mai thép đang làm?
Lúc này tâm tư Đàm Khải Bình không tránh khỏi dao động, không chắc chắn rằng nhất định Thẩm Hoài sẽ ăn lỗ lớn lần này nữa.
Cao tầng trong dự án liên doanh hôm nay cũng được mời, Đàm Khải Bình gọi
Chu Minh lại, nhỏ giọng hỏi: “Trường Sơn Tín Phu đánh giá thế nào về dự
án Mai thép đang làm?”
Đàm Khải Bình tin tưởng một đạo lý, chỉ
có đối thủ mới có thể hiểu rõ về đối thủ, thầm nhủ đánh giá của Trường
Sơn Tín Phu về dự án có lẽ sẽ càng chuẩn xác.
Trước mặt Đàm Khải
Bình, Chu Minh không có gì để ẩn giấu, nói: “Không thấy đánh giá gì cụ
thể cả, hôm hay hắn cũng rất trầm mặc; Nhưng mà hồi trước bọn họ từng
nói Thẩm Hoài là đứa lớn mật làm xằng, lại có sức tưởng tượng…”
Đánh giá kiểu gì thế? Đàm Khải Bình thầm nhủ.
Đàm Khải Bình biết mình không thể trắng trợn áp chế Thẩm Hoài, áp chế Mai
thép; nhưng hắn hiểu, nếu thật để Mai thép dần thành một hệ, thâm căn cố đế, sẽ nghiêm trọng tước yếu sự coi trọng của Tống hệ dành cho hắn, từ
đó tiêu yếu địa vị hắn ở Tống hệ.
Đàm Khải Bình khẽ hít sâu một hơi, phát hiện nan đề trước mặt khả năng còn khó giải quyết hơn cả tưởng tượng.
Tâm lý Trường Sơn Tín Phu rất băn khoăn, ném ân oán cá nhân sang một bên,
chỉ xuất phát từ lợi ích của Fuji, hắn hy vọng Thẩm Hoài có thể hoàn
thành bố cục ở khu công nghiệp cảng, như thế nhà máy liên doanh mới được bảo đảm về điện giá rẻ và dịch vụ vận tải, cung ứng hàng…. Tiền cảnh
của nhà máy liên doanh có vẻ rất sáng lạng.
Chờ đến bố cục ngành
thép ở Mai Khê dần thành quy mô, lại mượn lượng đầu tư dồi dào vào nhà
máy liên doanh đê phản khách vi chủ, có thể khiến Fuji càng nhanh, càng
nhẹ nhàng hoàn thành bố cục sản nghiệp ở hải ngoại so với kế hoạch.
Từ góc độ này, Fuji không hẳn nên giở chiêu số gì ngăn trở bước tiến của
Thẩm Hoài. Nhưng Trường Sơn Tín Phu không khỏi bận tâm, nếu để công
trình giai đoạn 2 của cảng Mai Khê, xưởng số hai Mai thép đều thong dong hoàn thiện, đến lúc Fuji còn khả năng phản khách vi chủ nữa ư?
Là tập đoàn sắt thép có doanh thu cả chục tỷ USD như Fuji, bọn hắn không
cần quá chú trọng vào lợi nhuận trong ngắn hạn của nhà máy liên doanh,
điều bọn hắn để tâm hơn đó là được mất trong bố cục của trọn cả sản
nghiệp…