Về đến Thượng Khê viên, mấy người Thẩm Hoài chỉ tranh cãi có hơn mười phút trong phòng nghỉ.
Trong mắt người khác, bọn hắn chỉ là nghỉ tạm một chút sau cả buổi chiều tham quan, tẩy rửa qua một chút lại ra ngoài tiến hành hiệp đàm với khách
khứa.
Chỉ có một số có thể nhìn ra dị dạng trên mặt mấy người
Thẩm Hoài, còn đa số thậm chí đều không dám quan sát kỹ, dừng ánh mắt
quá lâu về phía đám Tống Bính Sinh, Đàm Khải Bình, sợ bị hiểu lầm là
không tôn kính lãnh đạo.
Cao Thiên Hà nhíu mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai người Thẩm Hoài, Tống Bính Sinh có vẻ
giận nhau, từ khi đi ra đều có ý tránh khỏi tầm nhìn của đối phương.
Số người biết quan hệ cha con của bọn họ ở hiện trường không nhiều, nhưng
Cao Thiên Hà thì biết, còn biết cả lời đồn cha con nhà này cơm chẳng
lành canh chẳng ngọt lâu rồi, lại không nghĩ đây lại là chuyện thật.
Cao Thiên Hà chạy qua chỗ Tống Bính Sinh, nói: “Một mực trông mong Tống
tỉnh trưởng có thời gian đến Đông Hoa chỉ đạo công tác, hôm nay mới được như sở nguyện, lát nữa Tống tỉnh trưởng có lên phát biểu mấy câu
không?”
Lần hiệp đàm này tuy là Thẩm Hoài lấy danh nghĩa cục đầu
tư Đường Ấp thỉnh mời, nhưng mà quy mô cũng như giới đầu tư được mời đến khảo sát có tầng thứ khá cao; sau khi thị ủy nhận được tin mới quyết
định nâng cấp, do thị ủy ra mặt tiếp đãi.
Lại thêm bởi lần trước
Tống Hồng Quân ra mặt mời hơn mười nhà đầu tư HK đến Đông Hoa khảo sát,
nhưng không thông báo cho thị ủy; khiến không chỉ Đàm Khải Bình, mà một
số quan viên thị ủy cũng đều có ý kiến.
Thẩm Hoài lại chẳng thể
làm sao, bản thân hắn lần đó không ở Đông Hoa, còn đang công cán tận
Birmingham, không thể lo lắng chu toàn được; chỉ phân phó cục trưởng cục đầu tư Đường Ấp báo Phan Thạch Hoa một tiếng, để cục đầu tư và thị trấn Mai Khê đồng phụ trách chiêu đãi.
Đương thời Chu Kỳ Bảo còn chưa đến Đường Ấp nhận chức, thị ủy có bất mãn thì cũng chỉ có thể trách
Phan Thạch Hoa biết tin mà coi trọng không đủ.
Lần này Thẩm Hoài báo trước cho cả quyền khu trưởng Chu Kỳ Bảo.
Dạng quan viên từ trên tỉnh phái xuống như họ Chu, có lẽ kinh nghiệm cơ sở
không đủ, nhưng chuyện hội hè ngược lại khó mà sai sót, quay đầu lập tức báo lên thành phố.
Thị ủy lập tức ra mặt tiếp nhận hoạt động hiệp đàm, Thẩm Hoài cũng không có ý kiến.
Đây không phải là vấn đề tranh hay không tranh chính tích, thể hiện quyền lực, mức ảnh hưởng lớn hay là nhỏ…
Trong mắt Thẩm Hoài, hiệp đàm kinh tế mậu dịch là tuyển chọn từ hai bên; về
chỉnh thể kinh tế Đông Hoa tương đối lạc hậu, nhưng nguồn lực từ các khu các huyện nhiều ít vẫn có ưu thế nhất định; triển hiện ưu thế đó cho
đoàn đầu tư chứng kiến, theo hắn cũng là một cách để biểu đạt thành ý.
Để thị ủy ra mặt tiếp đãi cũng có thể để giới đầu tư Birmingham cảm nhận được sự coi trọng mà thành phố dành cho họ.
Chủ yếu là Thẩm Hoài hy vọng chỉnh thể kinh tế Đông Hoa có thể phát triển
lên; Mai Khê một mình tỏa sáng, ôm hết chỗ tốt về không phải là cảnh
tượng mà Thẩm Hoài muốn chứng kiến.
Người nước ngoài mới đến đại
lục, rất ít người có thể nhận rõ sự khác biệt giữa bí thư thị ủy và thị
trưởng trong hệ thống chính trị ở cái đất nước này.
Hơn nữa, tiếp đãi với bên ngoài chủ yếu vẫn là chức trách của phủ thị chính.
Thế nên sau khi đoàn đại diện đầu tư đến Đông Hoa, người ra mặt phụ trách công tác tiếp đãi là Cao Thiên Hà.
Hôm nay Tống Bính Sinh mới tới tham gia hiệp đàm, biểu thị thái độ coi
trọng của tỉnh, nhưng đoàn của ủy ban kinh tế thương mại (kinh mậu ủy)
thì đã đến bốn ngày trước.
Trừ quan viên phụ trách công tác đầu
tư ở thành phố, các khu các huyện, cùng với đại diện một số xí nghiệp
quốc doanh cũng như dân doanh tiếng tăm của địa phương đều đến đông đủ,
giới thiệu và giao lưu một số hạng mục quan trọng, hy vọng có thể giành
được đầu tư.
Thành phố cũng sắp xếp mấy khu vực trọng điểm, mời
đoàn tham quan khảo sát; hôm nay thị trấn Mai Khê và khu công nghiệp
cảng là điểm đến cuối cùng.
Bề dày công thương nghiệp của Đông
Hoa quá kém, ba ngày giao lưu khảo sát vừa qua, đoàn tham quan không để
lộ ra quá nhiều ý muốn đầu tư.
Người lăn lộn chốn thương trường
đa phần đều tâm tư chẩn mật, cẩn thận, thời gian tiếp xúc sơ bộ ngắn
ngủi thế này rất khó để đủ lòng tin đưa ra quyết định đầu tư. Đây cũng
là nguyên nhân Điền Gia Canh chỉ thị muốn tranh thủ kiến lập quan hệ
thành phố kết nghĩa, xây dựng đường kênh giao lưu kinh tế, mậu dịch, văn hóa lâu dài, khi đó nước mới rỉ ra từ từ sang phía mình được.
Tống Bính Sinh truyền đạt chỉ thị của Điền Gia Canh cho Cao Thiên Hà, Cao
Thiên Hà ha ha cười lớn, nói: “Đông Hoa từ khi có Thẩm Hoài công tác
kinh tế đúng là khởi sắc nhiều, nói ra thì cũng là người làm thị trưởng
như tôi thất chức, năng lực có chỗ chưa đủ…”
“Đoạn thời gian này công tác kinh tế của Đông Hoa rất xuất sắc, đều là do thị ủy, phủ thị
chính lãnh đạo đúng đắn; Cao thị trưởng không cần quá khiêm tốn.” Tống
Bính Sinh nói.
Tống Văn Tuệ nghe mà trong lòng bi ai, đến cùng
trên đời có mấy ai không bị cảm xúc chủ quan ảnh hưởng? Thâm tâm anh tư
mặc định rằng Thẩm Hoài không được, người khác có khen Thẩm Hoài đến
đâu, anh ta đều cho đó là khách khí, là bưng lên để giết.
Lúc Mai thép làm hồ sơ thẩm phê dự án, vì tranh thủ sự ủng hộ của tỉnh chính
phủ, có nộp lên báo cáo phân tích chi tiết. Anh tư không thể chưa xem
qua…
Mặc dù ý tưởng xây dựng nhà máy số hai này của Thẩm Hoài rất lớn mật, có độ rủi ro nhất định.
Nhưng mà, dự án tiến hành đến ngày hôm nay, nhóm thiết bị đầu tiên đã đặt
chân lên đại lục, đối với người trong ngành, đại thể đều đã nhìn ra nắng mai thắng lợi. Những tinh anh trong ngành luyện thép như Triệu Trị Dân
ngày trước quả đoán đáp ứng lời mời của Mai thép không nghi ngờ đã chứng minh cho điểm này.
Nhưng tất cả đều bị anh tư gạt sang một bên, làm như không thấy.
Vì chuyện Thẩm Hoài, mấy năm nay không ít lần Tống Văn Tuệ cãi nhau với
anh tư, song đều không có hiệu quả, ngược lại khiến quan hệ hai bên càng sơ xa, không biết về sau còn có khả năng tiêu trừ thành kiến giữa hai
cha con nhà này không nữa…
Tiệc mừng là tiệc cơm tây, trước khi
yến tiệc bắt đầu, Cao Thiên Hà sắp xếp để Tống Bính Sinh lên phát biểu
mấy câu, Tống Văn Tuệ thấy Thẩm Hoài hai tay ôm trước ngực đứng một bên
xa xa, mặt nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.
Nàng khẽ than nhẹ,
hồi chiều Thẩm Hoài có nói với nàng, rằng tính sẽ kiến nghị để trên tỉnh và phía Từ Thành ra mặt, mời đoàn tham quan đến Từ Thành hai ngày, đoàn khảo sát về nước theo đường Từ Thành cũng tiện lợi.
Nàng biết
Thẩm Hoài làm vậy là muốn anh tư mở rộng được sức ảnh hưởng ở trong
tỉnh, nhưng nghĩ đến trận tranh cãi mới xảy ra, chắc Thẩm Hoài không còn tâm tư đâu mà nhiệt tình thế nữa rồi?
Thẩm Hoài gẩy gẩy ngón
tay, Chu Tri Bạch chạy lại, kề tai nói nhỏ: “David hy vọng có thể hiểu
thêm về tình hình của xưởng cơ khí thành phố…”
“Vậy à!” Thẩm Hoài ngoảng đầu nhìn về phía David Alan, cười một cái, kéo Tôn Á Lâm, Chu
Tri Bạch đi sang đó, bắt tay trò chuyện: “Từ lúc đến Đông Hoa, có chỗ
nào tiếp đãi không chu đáo mong các anh lượng thứ cho?”
Tuy ba
ngày nay Thẩm Hoài tham gia hiệp đàm không thiếu phút nào, nhưng số
người tinh thông tiếng Anh trong thị ủy không nhiều, hắn toàn bị kéo đi
làm phiên dịch, không cách nào bồi mấy người David Alan thường xuyên.
Đoạn thời gian vừa qua Chu Tri Bạch sang Birmingham dồn dập, quan hệ với đám người David Alan khá quen thuộc, cũng xây dựng được mối liên hệ thương
mại quy mô tương đối với các xí nghiệp của gia tộc Alan. Đến Đông Hoa,
Alan và chú hắn đều do Chu Tri Bạch làm hướng đạo viên kiêm phiên dịch.
Sau Tống Bính Sinh, lần lượt Đàm Khải Bình và Mark Alan lên đài phát biểu, yến tiệc mới chính thức bắt đầu.
Nhân viên tham gia hiệp đàm lần này rất nhiều, yến tiệc cũng được phân ra tổ chức ở ba sảnh khác nhau, Thẩm Hoài vẫy tay gọi phục vụ, để nàng tìm
giúp Triệu Ích Thành, Dương Hải Bằng, gọi bọn hắn sang giới thiệu tình
hình của xưởng cơ khí cho David Alan nghe.
Mai thép còn tiếp tục
chiêu sính một bộ phận kỹ sư của tập đoàn Xiyoumingsi sang đại lục để
lắp đặt và chạy thử thiết bị, nhưng David Alan không nằm trong nhóm này.
Không phải là bởi trình độ David Alan không đạt, mà đúng ra là bởi Mai thép trả không nổi lương cho y.
Tuy quan hệ hợp tác chính thức với David Alan đã kết thúc từ lâu, nhưng qua thời gian tiếp xúc không ngắn, hai bên đã kết xuống tình hữu nghị khá
thâm hậu.
Thẩm Hoài không rõ ràng sau khi nhà máy sắt thép đóng
cửa, chức vị của David Alan trong tập đoàn Xiyoumingsi sẽ được điều động như thế nào; mới đầu hắn còn hy vọng hấp dẫn gia tộc Alan đầu tư vào dự án nhà máy mới của Mai thép.
Gia tộc Alan vẫn hơi lo lắng về
chính sách hấp dẫn đầu tư của đại lục, mà bản thân Mai thép trừ quan hệ
cổ phần phức tạp ra, còn bị hạn chế bởi nhà máy điện và bến cảng Mai
Khê… Thế nên bọn họ không hứng thú nhiều khi đầu tư vào đây.
Không ngờ đối phương lại tỏ ý quan tâm đến nhà máy cơ khí thành phố…
Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng bình thường.
Nhà Alan đã có lịch sử làm ăn trong ngành chế tạo gần trăm năm, sức ỳ, độ ỷ lại là cực mạnh; trong khi gần 20-30 năm qua, ngành chế tạo truyền
thống của nước Anh dần héo rút, điều này một mực là nỗi băn khoăn của
nhà Alan.
Một mặt bọn họ bị bách từ bỏ dần ngành chế tạo, chuyển
dời sản nghiệp sang các ngành tài chính, dịch vụ, du lịch, địa ốc; Mặt
khác tìm kiếm cơ hội đầu tư ngành chế tạo ra bên ngoài, nhất là các nước còn đang phát triển, có chi phí nhân công thấp.
Nhà Alan không hứng thú đầu tư vào Mai thép, nhưng không có nghĩa bố cục công nghiệp ở đây không có sức hấp dẫn với bọn họ.
David Alan chân thành thừa nhận, rằng biểu hiện của đoàn nhân viên Mai thép ở Birmingham khiến họ rất kinh ngạc, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để
bọn hắn đồng ý tổ chức đoàn khảo sát đến tham gia hiệp đàm kinh tế mậu
dịch ở Đông Hoa.
Lần hiệp đàm này, phía Đông Hoa giới thiệu rất
nhiều dự án có thể hợp tác, có điều David Alan và chú hắn, Mark Alan chỉ xem trúng xưởng cơ khí.
“Lượng đầu tư đại thể quy mô thế nào?” Thẩm Hoài hỏi.
Kế hoạch trước đây của hắn là tính thông qua phương thức chuyển đổi nợ,
đem xưởng cơ khí hấp vào trong thể hệ của Mai thép, rồi chuyển nó thành
xí nghiệp chuyên gia công sản phẩm thép cho mình; Nếu lượng đầu tư của
nhà Alan không đáng kể, Thẩm Hoài tuyệt không đồng ý nhượng khối này ra.
“Ý tưởng ban đầu là sau khi xây xưởng xong, đại khái mỗi năm sẽ tiêu hao 10 vạn tấn phôi thép.” David Alan nói.
“Được!” Thẩm Hoài nói: “Việc này để tôi làm giúp cho…”