Trong phòng nghỉ, Lưu Vĩ Lập, Tô Khải Văn, Phan Thạch Hoa cùng với phó
bí thư, quyền khu trưởng Đường Ấp Chu Kỳ Bảo đều là đích hệ mà Đàm Khải
Bình đề bạt, cân nhắc sau khi đến Đông Hoa; Cũng có thể nói là lực lượng trung kiên của Tống hệ ở Đông Hoa; bọn hắn đều biết rõ quan hệ giữa hai cha con Thẩm Hoài.
Hôm nay thấy Tống Bính Sinh lên tiếng quở
trách con trai, bọn hắn còn tưởng đứa kiệt ngạo không thuần Thẩm Hoài
kia có thể thu liễm chút, ai ngờ đứa này lại trực tiếp nói thẳng, rằng
về sau lão cha hắn ít chỉ tay vạch cước với chuyện của Mai thép.
Tô Khải Văn, Phan Thạch Hoa đều từng lĩnh giáo qua bản tính bạt hộ, một
lời bất hòa liền vỗ tay tát lên mặt đối thủ của Thẩm Hoài. Nhưng chứng
kiến cha con Thẩm Hoài nhao lên ngay trước mắt bản thân thì không khỏi
ngạc nhiên, song vẫn khắc chế không đi nhìn ngó xung quanh.
Thậm
chí trong lòng bọn hắn còn mong đợi được xem kịch vui, nhìn Thẩm Hoài mà tâm lý cười thầm: “Người khác không tiện thu thập mày, cha mày đến lại
không thu thập được ư?”
Lưu Vĩ Lập, Chu Kỳ Bảo hồi trước đều là
cán bộ tổ chức tỉnh ủy, hạ phái xuống Đông Hoa rèn luyện, gần đây mới
được Đàm Khải Bình đề bạt lên cương vị trọng yếu là phó bí thư thị ủy,
quyền khu trưởng Đường Ấp; Đối với Thẩm Hoài trước đây chỉ nghe tiếng
chứ tiếp xúc không hề sâu.
Nghe lời đồn không thể hoàn toàn tin
là thật; chỉ có tận mắt chứng kiến mới biết quan hệ hai cha con nhà này
“đặc sắc” tới mức đứa con dám “xuất khẩu cuồng ngôn” trước mặt cha thế
này; cả hai đều vô thức nhìn sang Đàm Khải Bình, trên mặt khó che vẻ
kinh ngạc.
Đàm Khải Bình nhìn Tống Bính Sinh tức giận đến tay run cả lên, lại chỉ cười khẽ, miệng nói: “Thanh niên bây giờ a, thật đúng
là thẳng thắn hơn thế hệ chúng ta nhiều. Đương nhiên, thẳng thắn là tốt, thẳng thắn mới dám dũng cảm xông lên phía trước mà….” Tuy nói Đàm Khải
Bình là trùm sò ở Đông Hoa, nhưng hai cha con Thẩm Hoài cãi cọ, hắn trừ
đứng ra khuyên mấy câu kiểu dĩ hõa vi quý lại cũng không thể làm sao…
Chẳng lẽ đương mặt Tống Bính Sinh mở miệng mắng Thẩm Hoài không biết quy củ?
Tống Bính Sinh biết tính cách đứa con trai này; bởi thế trên đường tham quan mới nhịn không bình luận gì về Mai thép; đến Thượng Khê viên rồi, thấy bên thân toàn là người mình mới nói một hai câu, theo
như ông ta nghĩ, cũng là hy vọng Thẩm Hoài hơi hơi thu liễm chút, không
đến nỗi để cục diện tan vỡ đến không cách nào thu dọn.
Điều ông
ta không ngờ đến là Thẩm Hoài không những không lĩnh ý tốt, còn đương
lấy chúng nhân, yêu cầu về sau đừng có chỉ tay vạch cước về sự vụ của
Mai thép; mặt già hắn chịu sao nổi tình cảnh này?
Tống Bính Sinh
bực đến đầu bốc khói xanh, tà hỏa trong ngực ùn ùn hướng thẳng lên đầu,
mắt trợn trừng, khắc chế không nổi là phát tác đến nơi.
Tống Văn
Tuệ biết anh tư bị thế này cũng là gieo gió gặt bão, đã không biết thì
thôi, không mãn ý về Thẩm Hoài thì tìm cơ hội thích hợp nói mấy câu là
được rồi; Nhưng vừa nãy phát tiết một thôi một hồi lại không nghĩ ảnh
hưởng mà nó mang đến cho Mai thép sẽ ác liệt đến mức nào.
Song nàng càng không thể để Thẩm Hoài công khai náo lật mặt với ba ruột giữa đám đông thế này được.
Trừ mấy người trong phòng, ở sảnh ngoài còn có quan viên tỉnh, thành phố,
khu, thị trấn; còn có đoàn đại biểu đầu tư mậu dịch Birmingham và đại
diện các xí nghiệp được mời…
Nếu lúc này Thẩm Hoài và Tống Bính
Sinh công khai náo lật, sẽ triệt để khiến ba hắn không cách nào xuống
đài, đối với Thẩm Hoài hay Mai thép đồng dạng cũng có ảnh hưởng ghê gớm.
Tống Văn Tuệ phải cấp bậc thềm cho anh tư xuống đài, không thể không nghiêm
mặt, kéo Thẩm Hoài lại trách mắng: “Thái độ của cháu kiểu gì thế? Nói
chuyện với ba vậy à?”
Thẩm Hoài biết cô út làm thế cũng là muốn
tốt cho mình, có điều bực bội trong lòng không biết trút vào đâu, ngồi
sang một bên, nhìn chăm chăm xuống sàn gạch, trầm mặc không nói một lời:
Có Tống Văn Tuệ, Đàm Khải Bình chia nhau xướng mặt đen mặt đỏ, sắc mặt Tống Bính Sinh mới hơi dễ nhìn chút.
Đúng lúc này thư ký của Tống Bính Sinh là Trịnh Phong từ bên ngoài đi vào,
trên tay cầm theo điện thoại, chú ý thấy không khí khác thường trong
phòng, hơi kinh ngạc, nhưng không có hỏi nhiều mà đến trước mặt Tống
Bính Sinh, đưa điện thoại, nói: “Điện thoại từ phòng làm việc của bí thư Điền, Điền bí thư muốn nói chuyện với anh.”
Tống Bính Sinh
không quản được mớ bòng bong trước mắt, vội tiếp lấy điện thoại, vẫy vẫy tay để mấy người Đàm Khải Bình cùng ngồi xuống, riêng phần mình đi sang một bên nghe điện.
Đàm Khải Bình mắt nhìn Tống Bính Sinh nghe
điện, trên mặt không che nổi vẻ nghi hoặc, thầm kỳ quái: “Lúc này Điền
Gia Canh gọi điện cho Tống Bính Sinh làm gì?”
Tống Bính Sinh cúp
điện, trả điện thoại cho Trịnh Phong, sắc mặt khó coi nói với Đàm Khải
Bình: “Bí thư Điền rất coi trọng lần hiệp đàm mậu dịch này, yêu cầu
thành phố Đông Hoa tận hết khả năng duy trì kênh giao lưu kinh tế, văn
hóa với phía Birmingham; tốt nhất là tranh thủ ký kết thành phố anh em…”
Đàm Khải Bình ngây người, sắc mặt đỏ bừng.
Nhìn Thẩm Hoài cố chấp, cứ việc mình ta ta làm, kết quả lại chỉ kéo về một
đống “đồng nát” chất ngổn ngang lên cảng; nói thực, tâm lý Đàm Khải Bình cũng lạnh nửa phần; nhưng đồng thời hắn lại nghĩ, nếu dự án lần này
khiến Thẩm Hoài ôm nợ, chắc sẽ khiến hắn bớt xương cuồng, chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Thế nên đối với những gì xảy ra hôm nay đều chứng
kiến với tâm thái bình tĩnh, nhạt nhẽo; thậm chí còn khuyên Tống Bính
Sinh không nên cáu lửa, giao học phí cũng chẳng sao.
Đột nhiên Điền Gia Canh gọi điện đến thế này là có ý gì?
Tâm lý Đàm Khải Bình kinh nghi không thôi.
Mấy người Lưu Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn, Chu Kỳ Bảo đều thập phần kinh ngạc.
Là thành phố lớn thứ hai ở Anh, trên quốc tế, địa vị của Birmingham so với Đông Hoa, thậm chí là Từ Thành đều cao hơn nhiều.
Trong đoàn đại diện lần này, trừ Mark Alan là nghị viên Birmingham là một
nhân vật có trọng lượng, ngoài ra mấy người Dima Brooke; Green Field đều là những nhà đầu tư khá có danh vọng…
Thế nên sau khi trên tỉnh
nhận được tin tức đều đề cao quy cách tiếp đãi, phía thị ủy do Đàm Khải
Bình, Cao Thiên Hà trực tiếp ra mặt, trên tỉnh do Tống Bính Sinh dẫn
đoàn xuống Đông Hoa, cử hành hội nghị hiệp đàm kinh tế - mậu dịch.
Nhưng cuộc gọi này Điền Gia Canh một lần nữa nhắc nhở đến mọi người, rằng
đoàn Birmingham đến đây không bởi nguyên nhân nào khác, mà là nhờ Thẩm
Hoài lấy danh nghĩa cục đầu tư khu Đường Ấp thỉnh mời, cũng là nhờ anh
hưởng từ hợp đồng thương mại mua sắm thiết bị giữa Mai thép và tập đoàn
Xiyoumingsi.
Sau khi nhìn thấy đống “đồng nát sắt vụn” chất trên
cảng, mọi người đều nghĩ, Mai thép vì thứ của nợ này mà móc 30 triệu
USD, phía Birmingham phái mấy nhân vật có đầu có mắt đến căng mặt mũi
thì cũng là bình thường….
Đến cùng Điền Gia Canh có ý gì? Mọi
người khó mà đoán được. Nhưng xét từ chính diện, Điền Gia Canh làm bí
thư tỉnh ủy, lại tự thân gọi điện tới, thông qua Tống Bính Sinh, trực
tiếp chỉ đạo công tác hiệp đàm kinh tế - mậu dịch, chính là lời khẳng
định trực tiếp nhất đối với Thẩm Hoài, đối với Mai thép.
Tống Văn Tuệ khẽ nhìn sang anh tư, thời gian nói chuyện giữa Tống Bính Sinh và
Điền Gia Canh khá dài, hẳn không chỉ nói đơn giản mấy câu như vậy; nhìn
sắc mặt anh tư cũng có thể đoán ra, trong điện thoại chắc Điền Gia Canh
đã nói không ít lời khẳng định đối với thành tích mà Mai thép giành
được.
Anh tư đương nhiên có thể lược một số câu từ không quan
trọng của Điền Gia Canh, không truyền đạt cụ thể cho Đàm Khải Bình;
nhưng ý nghĩa thực tế của cuộc gọi, mọi người đều hiểu được.
Nàng nhịn không nổi khẽ thở dài một hơi, vừa rồi anh tư và Đàm Khải Bình,
trái một câu học phí, phải một câu trách mắng, như thể hận không đương
trường phủ định sạch trơn dự án mà Mai thép đang làm; Cuộc gọi này của
Điền Gia Canh đánh tới, cho dù trong lòng hai người bọn họ có không đáng về dự án, thì cũng phải đem những lời lúc nãy nuốt trở về.
Tống
Văn Tuệ không quản tâm lý hai người đang phải chịu đựng những gì, cũng
không quản rắp tâm của Điền Gia Canh ra sao; chí ít cục diện trước mắt
có chỗ hòa hoãn, thầm thở phào
Tôn Á Lâm vuốt vuốt tay, mắt đăm
đăm nhìn vào mu bàn tay trắng nõn của mình, làm như không để ý nói: “Xem ra bí thư Điền có vẻ khá mãn ý với công tác của Mai thép a. Nhưng mà,
nói thật, tôi làm người đầu tư, đối với công tác mà Mai thép đang làm,
cũng không có chỗ nào không mãn ý cả…”
Tâm tạng Tống Bính Sinh lại được một trận run rẩy.
Tôn Á Lâm ngữ điệu châm chọc, thái độ tương đương không khách khí, nhưng
đối với con bé nhà họ Tôn này, hắn lại không tiện phát tác… Tuy quan hệ
hơi xa, nhưng lấy độ thân thích mà luận, hắn còn là anh rể xa của nàng…
Tống Văn Tuệ đánh mắt với Tôn Á Lâm, không để nàng tiếp tục “âm dương quái
khí”. Anh tư nếu là thông qua Tạ Hải Thành, đem cáo trạng đến chỗ lão
gia, đến nhà họ Tôn, cục diện chưa hẳn đã dễ thu thập.
“Thôi,
đừng để khách khứa với Cao thị trưởng đợi bên ngoài lâu quá…” Tống Văn
Tuệ nói, chỉ cần ra ngoài mới khả năng dập được hỏa khí đang ấp ủ trong
lòng mấy người ở đây.
Tống Bính Sinh nhìn sang Thẩm Hoài, tâm lý buồn bực không để đâu cho hết.
Hắn không dám không truyền đạt chỉ thị của Điền Gia Canh cho thị ủy Đông
Hoa, nhưng truyền đạt chỉ thị của Điền Gia Canh rồi, hắn càng không cách nào công khai phủ định công tác của Mai thép, ngăn trở Thẩm Hoài “tiếp
tục phạm sai lầm” nữa.
Nộ khí trong ngực chưa tiêu, hắn chỉ vào
mặt Thẩm Hoài, hận sắt không thành thép, trách mắng: “Mày ….Ai, làm sao
nói mày mới nghe vào tai…”
Thẩm Hoài trầm mặt xuống, chỉ cần bọn
hắn không tiếp tục phủ định dự án, không cản trở tiến trình kiến thiết
nhà máy, hắn “chịu nhục” một chút cũng không sao cả.
Có điều
chuyện lần này khiến Thẩm Hoài rất buồn bực, tất cả chướng ngại đều bị
hắn nỗ lực lật sang bên rồi, khăng khăng lại nhảy ra chặn lối hổ, khiến
hắn đánh không phải, mắng cũng không phải, thậm chí còn có năng lực trực tiếp bóp chết hắn… Tống Hồng Quân đã có ý đầu tư vào thực nghiệp, nhưng vẫn không dám áp đầu tư quá nhiều vào Mai thép, nói đến cùng là bởi
cũng lo lắng đến điều này.
Thẩm Hoài không thể không ngấm ngầm
cảm kích Điền Gia Canh, chí ít có thể để hắn vượt qua một kiếp này; Nhìn thần tình phức tạp trên mặt đám người Đàm Khải Bình, tâm lý lại nghĩ:
Đợi nhà xưởng xây xong xem sắc mặt mấy người sẽ thành dạng gì?