Đến trung tuần tháng 5, dây chuyền của Xiyoumingsi đại thể đã dỡ bỏ
xong, tổng thiết bị lên tới 36000 tấn sau khi vận chuyển tới London đã
được đưa lên thuyền.
Đúng lúc này thì vướng phải đợt bãi công của công nhân cảng ở Anh, công tác tương quan bắt buộc bị ngưng, cả
đống thiết bị chất lại trong cảng, cũng may sau đợt bãi công, rất nhanh
thủ tục vận tải thiết bị liền được thông qua, bắt đầu đưa về đại lục.
Cùng thời gian, giám đốc nhà máy luyện thép Xiyoumingsi, David và đoàn
thương mại Birmingham, nhận lời mời của Thẩm Hoài và cục đầu tư Đường
Ấp, tới Đông Hoa tiến hành khảo sát.
Hạ tuần tháng năm, nhóm
thiết bị đầu tiên được công ty vận tải biển XXX chuyển tới bến cảng Mai
Khê, đây cũng là lần đầu tiên sau khi đi vào hoạt động, bến cảng tiếp
nhận một chiếc tàu biển trọng tải 30000 tấn trở lên.
Bất luận là kiến thiết xưởng số hai Mai thép, phát triển cảng Mai Khê hay mở
rộng khu công nghiệp cảng thì giai đoạn này đều tiến vào thời điểm then
chốt.
Công tác kêu gọi đầu tư của tỉnh Hoài Hải tương đối lạc hậu, thậm chí còn hiếm có tiền lệ thỉnh mời đoàn đầu tư từ các địa khu
công nghiệp phát triển khác đến khảo sát hoàn cảnh.
Trừ nhận
được sự coi trọng từ phía thành phố, ngày 28 tháng 5, phó tỉnh trưởng
Tống Bính Sinh cũng đến Đông Hoa, đại diện cho tỉnh ủy tỉnh chính phủ
hội kiến đoàn khảo sát, cùng ngày, dưới sự bồi cùng của quan viên thị
khu Đông Hoa, có đến bến cảng Mai Khê tham quan công tác tháo dỡ thiết
bị.
Sau khi công trình cơ bản của xưởng được hoàn thành, việc đầu tiên cần làm là bố trí các máy móc cỡ lớn, thế nên nhóm thiết bị
đầu tiên chuyển về đại lục toàn là máy móc hạng nặng cả.
Có
một số chi tiết máy, cho dù đã phân dỡ rồi vẫn dài tới 20-30m, nặng hơn
chục tấn, thậm chí trên trăm tấn, đối vói công ty cảng hàng hải Mai Khê
đây là một khảo nghiệm không nhỏ.
Khi trình độ quản lý theo không kịp, hiện trường dỡ dời thiết bị khó miễn tránh khỏi cảnh lộn xộn.
Đồng thời những “cục sắt” khổng lồ này lại không được, lại cũng không
cần thiết chăm chút quá mức, trải qua vài tháng phơi nắng dầm mưa trên
bên, khó miễn tránh khỏi vết gỉ loang lổ, nhìn qua rất không vừa mắt.
Trường diện tương đối khó coi, khiến cho đám quan viên tùy hành tham quan nghị luận dồn dập.
“Nhóm đồng nát này chở về là có thể lắp thành dây chuyền ư? Đừng nói bị người Anh lừa đấy nhé?”
“Bất luận có thành hay không, then chốt là nhóm thiết bị này giá cả tiện nghi a! Nghe nói chỉ đắt hơn đồ phế liệu một chút.”
“Tiện nghi cái con khỉ? Cậu tưởng mua thiết bị rồi là xong đấy phỏng?
Dỡ xuống không cần tiền à? Vận chuyển không cần tiền à? Tôi nghe nói sắp tới chạy thử còn phải mời kỹ sư bên Anh sang? So với kỹ sư bên mình
lương tháng cùng lắm 1000 đồng, mời người ta về mỗi tháng phải mất trên
vạn USD; chưa kể tiền mua thiết bị, chúng ta còn phải nhập khẩu các kỹ
thuật tương quan nữa; cả chi phí chuyển về cũng phải thuê công ty vận
tải bên Anh; theo như số liệu mà Mai thép báo lên cho ủy ban kinh tế
thương mại tỉnh (mậu kế ủy), nghe nói để kiến thiết được xưởng, số ngoại hối chi trả cho người Anh lên tới hơn 30 triệu USD, giá đó còn tiện
nghi nữa không? Thiên hạ này chỉ mua lầm chứ làm gì có bán sai? Cậu
tưởng người Anh toàn là đứa đần đấy phỏng? Tự dưng tặng không thiết bị
cho mình chắc?”
“Cũng phải, nghe nói những thiết bị này ở bên Anh toàn hết hạn sử dụng cả rồi… Nhưng mà nói thế nào giờ cũng nhập về
rồi, trường diện không căng lên thì làm thế nào? Chỉ cần mặt mũi dễ coi, có chính tích rồi, ai quản nhà xưởng xây dựng, làm ăn thế nào chứ?”
Tống Văn Tuệ quay đầu nhìn một cái, mấy tên quan viên mồm không lựa lời này đa phần nằm trong hệ thống kinh mậu ủy của Hoài Hải; bọn hắn thầm
thà thầm thì như thể trong hợp đồng lần này có trò gì bẩn thỉu mà chỉ
bọn hắn mới biết vậy.
Tống Văn Tuệ chú ý thấy sắc mặt anh Tư rất khó coi, nhưng hình như vẫn nhẫn nhịn, cố qua cửa trước mắt cái đã.
Lần này trên tỉnh để Tống Bính Sinh dẫn đội đến Đông Hoa, có thể nói là xuất phát từ thiện ý.
Đoạn thời gian vừa qua kinh tế Đông Hoa đúng là đã có những bước phát
triển rõ rệt; lại có quan hệ trực tiếp đến sự thẩm thấu, bám rễ trên quy mô lớn của Tống hệ với địa phương này; hơn nữa thành tựu mà khu công
nghiệp cảng Mai Khê hiện có bây giờ toàn do Thẩm Hoài một tay xây dựng
nên.
Những người khác trên tỉnh có thể không biết quan hệ
giữa Thẩm Hoài và Tống Bính Sinh, nhưng Điền Gia Canh và Triệu Thu Hoa
nhất định rõ ràng; để Tống Bính Sinh dẫn đoàn xuống khả năng là muốn
vươn cành ô liu với Tống hệ, mặc nhận để thế lực Tống hệ cắm rễ lớn mạnh xuống cái đất xó xỉnh Đông Hoa này.
Có điều Tống Bính Sinh
chỉ phụ trách công tác nông nghiệp, quản không đến hệ thống kinh tế
thương mại; trong khi đoàn quan viên tùy tùng lại không thiếu được người trong hệ thống kinh mậu ủy.
Đám quan viên này tuy tôn trọng
Tống Bính Sinh là phó tỉnh trưởng, nhưng hiện quan không như hiện quản,
bọn hắn không có quá nhiều kính sợ đối với Tống tỉnh trưởng, bởi thế
thảo luận bàn tán cũng tương đối tùy ý, không sợ một khi không cẩn thận
đắc tội đến Tống Bính Sinh sẽ bị cho đi giày nhỏ*.
*đi giày nhỏ: ý là làm khó, điêu nạn, tìm cớ để gây khó dễ.
Đương nhiên nếu bọn hắn biết được quan hệ giữa Tống Bính Sinh và Thẩm
Hoài, cũng như với khu công nghiệp cảng, nhiều ít sẽ thu liễm chút.
Chính bởi bọn họ không biết, thế nên nói chuyện không tránh được mang ý
chế nhạo, căn bản không để ý đến cảm thụ của quan viên địa phương xung
quanh.
Đối với đám người này, nhưng quan viên ở Mai Khê như
Thẩm Hoài năm tuổi nhỏ hơn bọn hắn nhiều lắm; lại đã là phó xứ, chính
khoa; hơn nữa phó xứ, chính khoa dưới địa phương, trong tay có lính, có
quyền, hơn xa loại suốt ngày chui rúc trong văn phòng như bọn hắn; chỗ
tốt có thể kiếm cũng nhiều; sao khiến tâm lý đám này thoải mái cho được?
Tống Văn Tuệ lại nhìn sang Thẩm Hoài; thấy hắn đăm đăm nhìn về phía cầu cảng, tựa hồ không chút để tâm tới tiếng nghị luận đằng sau.
Tống Văn Tuệ khẽ thở dài, đối với quan viên không làm trong ngành, nhìn một đống chi tiết máy loang lổ gỉ sét chồng chất trên cảng trên này, có là ai cũng không tránh khỏi băn khoăn về tương lai cho Mai thép; Nhưng
ngược lại, muốn để quan viên không làm trong ngành hiểu được cách thức
vận hành của thể hệ công nghiệp hiển nhiên cũng không phải chuyện dễ
dàng, đã mất sức còn dễ mất lòng.
Đàm Khải Bình theo cùng đám người Tống Bính Sinh lên thuyền tham quan, Tống Văn Tuệ chậm lại một
bước, ép thấp giọng nói với Thẩm Hoài: “Lần này khả năng cô hại cháu
rồi…”
Thẩm Hoài cười cười, nói: “Sau khi xây xong nhà máy,
Mai thép có thể tự chứng minh bản thân, một năm nửa năm mà thôi…. Về sau cũng có thể để đám quan viên suốt ngày chui rúc trong văn phòng kia
biết có một số chuyện phức tạp hơn bề mặt mà bọn hắn chứng kiến nhiều…
Cô út, cô nói đây có tính là chuyện tốt không?”
Tống Văn Tuệ cười cười, biết sự tình đã đến bước này, có quay đầu cũng vô ích, chỉ có thể hướng tầm nhìn về phía trước thôi.
Tôn Á Lâm bĩu bĩu môi, vốn mới đầu Thẩm Hoài cũng không đồng ý để đoàn trên tỉnh xuống tận hiện trường tham quan tác nghiệp.
Đối với dân kỹ thuật, dỡ bỏ một chiếc TV ra, chỉ từ hai ba linh kiện
cũng có thể nhìn ra trình độ khoa học công nghệ ẩn chứa trong đó… Nhưng
đối với đại bộ phận người bình thường, bọn hắn chỉ có thể vừa mắt với vẻ hoa lệ, sặc sỡ bên ngoài; nếu để bọn họ nhìn thấy linh kiện tán loạn
bên trong, tâm lý không lo sợ mới là lạ.
Giờ đổ nửa cái dây
chuyền, nặng gần 20 ngàn tấn, số chi tiết máy lên tới gần vạn chồng
thành một đống trên cảng, đập vào mắt không hỗn loạn thì là cái gì?
Chỉ có Tống Văn Tuệ mới đầu không nghĩ sâu thế này, chỉ một lòng muốn
tìm cơ hội hòa hoãn quan hệ vốn chẳng mấy tốt đẹp giữa cha con Thẩm
Hoài; hy vọng Tống Bính Sinh khi nhìn thấy thành tựu mấy năm qua Thẩm
Hoài gây dựng nên ở đây, có thể thay đổi cách nhìn; Nàng chủ trương để
quá trình tham quan thâm nhập một chút, ai ngờ lại phản tác dụng.
Những chi tiết máy to lớn, kềnh càng này qua bốn năm tháng dỡ dời, vận
tải trên biển; căn bản không cách nào bảo hộ chu đáo được; Bất cứ khối
thép nào hưởng thụ hoàn cảnh thế này, không gỉ mới lạ?
Chỉ
cần mức độ gỉ sét nằm trong tầm khống chế, sau khi lắp đặp tiến hành
thêm một bước xử lý là có thể đưa vào sử dụng bình thường.
Đối với quá trình kiến thiết nhà xưởng, điều này có thể tiết kiệm một lượng thời gian tương đối lớn.
Thông thường một nhà máy sắt thép có sản lượng/năm lên tới 60 vạn tấn
thì chu kỳ kiến thiết khoảng 2 năm trở lên. Mặc dù lượng tiền đầu tư vào kiến thiết nhà máy của Mai thép chưa hẳn đã ít đi được bao nhiêu, then
chốt là chu kỳ kiến thiết rút gắn gần một nửa; hiệu ích của thời gian
rút gắn ra được ấy đáng giá gần nửa cái nhà máy rồi; nhưng những điều
này lại không cách nào giải thích với người ngoài ngành được… Thứ bọn
hắn nhìn thấy chỉ là một đống phế liệu rách nát mà thôi…
Tống Bính Sinh cường nhẫn cảm giác không thoải mái trong lòng, tham quan
xong quá trình dỡ dời, đến đoạn sau chỉ thăm dò rất qua quít, cuối buổi
về lại Chử Viên nghỉ ngơi dùng bữa.
Khi trong phòng chỉ còn
lại Đàm Khải Bình, Tống Văn Tuệ, Lưu Vĩ Lập, Phan Thạch Hoa, Hồ Thư Vệ,
Tô Khải Văn và một ít người khác, Tống Bính Sinh nhịn không nổi hỏi Đàm
Khải Bình: “Lão Đàm, anh đánh giá dự án nhà xưởng của Mai thép thế nào?”
Đàm Khải Bình chỉ cười cười, nói: “Không có gì, cải cách là sờ tảng đá
qua sông, dù thất bại cũng coi như một bài học, giao chút học phí…”
Hắn có thể nói gì? Ngay từ đầu hắn đã phản đối dự án, nhưng Thẩm Hoài
cứ cố chấp, bỏ ngoài tai ý kiến từ phía thị ủy, tự ý nổi bếp lò khác,
hắn lại không thể cường hành đàn áp, giờ chỉ có thể nhún nhún vai nói
đôi ba câu châm chọc thôi.
“Học phí 60 triệu, quá đắt…” Tống Bính Sinh than thở.
“Giờ đã lên tiếng kết luận liệu có quá sớm không?” Tống Văn Tuệ nhịn không nổi biện giải cho Thẩm Hoài.
“Hai người Điền, Triệu có ai là không muốn nhìn Tống gia làm ra trò
cười; lần này để anh xuống khảo sát là có ý tốt ư?” Cả buổi hôm nay Tống Bính Sinh đã phải nghe đám quan viên tùy hành chế nhạo dự án, lại không thể cắn răng mà nghe, tâm lý sớm đã ổ một bụng lửa, giờ thấy Tống Văn
Tuệ còn một lòng bênh vực Thẩm Hoài, nhịn không nổi trách mắng: “Thế
theo em đến mức nào mới tốt. Quốc gia chúng ta không nộp được nhiều học
phí như thế; Tống gia cũng không thể thành trò hề trong mắt người khác…”
Tống Văn Tuệ cũng bực tức, lại không tiện đương mặt phản bác trở lại, sắc mặt khó coi nhìn sang một bên….
“Tôi nói hai diểm…”
Thẩm Hoài bị ca thán nửa ngày nhưng vẫn cố nhịn, song mấy câu nói của
Tống Bính Sinh thực sự quá nặng, lại đương lấy mặt đám Đàm Khải Bình,
Phan Thạch Hoa, Lưu Vĩ Lập, công khai phủ nhận thành tích hắn làm được ở Mai Khê thời gian qua.
Lúc này nếu hắn còn không lên tiếng,
chưa nói không biết bọn Phan Thạch Hoa có mượn thế, cầm lông gà làm lệnh tiễn, áp chế bức độ phát triển của Mai Khê hay không? Việc này một khi
truyền ra, sĩ khí ở Mai Khê nhất định bị đả kích không nhẹ; mà tiếp theo Mai thép còn phải tiếp tục làm hồ sơ vay vốn từ các ngân hàng trên
tỉnh, cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Thẩm Hoài án tay lên bàn, nói:
“Thứ nhất, trước mắt kiến thiết nhà xưởng là do Mai thép vận hành, bởi
thế chỉ cần phải chịu trách nhiệm với các nhà đầu tư chứ không phải với
chính quyền địa phương. Đây cũng là một mục đích chủ yếu trong quá trình cải cách xí nghiệp mà Quốc vụ viện, tỉnh chính phủ đang bắt tay vào
làm; Tương lai nếu nhà xưởng kiến thiết thất bại, tôi sẽ chịu hoàn toàn
trách nhiệm trước các nhà đầu tư; Thứ hai, ngày nhà xưởng kiến thiết
xong, tôi nhất định sẽ mời các vị lãnh đạo trên tỉnh xuống chỉ đạo công
tác tiếp…”
Thẩm Hoài vừa nói đến đây, sắc mặt Tống Bính Sinh đã bực đến xanh đen.