Thẩm Hoài và Thiệu Chinh chạy nhanh nhất, nghe tiếng người hô lập tức chạy qua sân thể dục.
Nhà vệ sinh tuy rằng rất cũ rồi, vôi tường tróc lộ ra cả từng mảng gạch đỏ trắng nhưng chưa sập.
Một nhóm học sinh tiểu học chỉ vào nhà vệ sinh nữ kinh hoảng nói:
- Có người rơi trong đó, có người rơi trong đó....
Thẩm Hoài để đám trẻ con đều ra ngoài hết rồi hắn mới xông vào, nghe có người ở bên trong kinh hoảng kêu cứu.
Nhà vệ sinh này cũng có tuổi lắm rồi, kiến trúc kiểu cũ, ba mặt dùng gạch
vữa xây cao lên che chắn xung quanh, trát một lớp xi măng ngoài cùng,
chỉnh thể mặt trên rải bằng ván gỗ, khơi ra một vị trí có thể đặt cái
mông ngồi lên trên để đi vệ sinh, rất đơn sơ, ở giữa cũng không có gì
ngăn chắn.
Có lẽ là vì quá đát lâu năm rồi, vừa rồi nghỉ
giữa khóa thầy trò ngồi lên cũng nhiều, ván xí không chịu nổi sức nặng
mà gãy, thầy trò ngồi trên đó không kịp đề phòng, hết thảy đều gặp hạn
trong hầm xí.
Thẩm Hoài cùng Thiệu Chinh chạy vào trước, có hai
thầy giáo đang ngồi xổm bên cạnh nhà xí, muốn lôi người rơi vào đó đi
ra, nhưng hố xí được xây quá lâu rồi, mặt hố vừa sâu vừa trơn, tay căn
bản không với tới, đang lo lắng gọi học sinh đi lấy đồ này đồ nọ để
giúp.
Thẩm Hoài thò đầu trong hố xí nhìn, có một người hẳn là
thầy giáo, ngoài ra còn mười một mười hai người khác đều là nhóm học
sinh thấp bé đang hoảng loạn giãy dụa. Không biết nước trong hố xí sâu
như nào, nhưng có hai cô bé mắt mũi miệng đều dính chất bẩn, sắp ngạt
thở đến nơi.
Thẩm Hoài không chờ được người cầm móc đến, vội bám vào vách tường nhảy xuống hố.
Cũng may hố xí không cao hơn người trưởng thành, tuy vậy người cao 1m8 như
Thẩm Hoài mà vẫn ngập đến cổ, cũng đủ để những cô bé cậu bé vóc người
không cao ngập ngụa trong nước bẩn. May mà dưới đáy tích khá nhiều chất
bẩn không được khơi móc, độ nhầy rất cao, nên đám học sinh không lập tức bị chìm xuống.
Thẩm Hoài túm lấy tóc của những học sinh sắp bị chìm, đưa cho Thiệu Chinh tiếp lấy.
Lúc này cán bộ và giáo viên ở trong phòng họp đều chạy tới, thấy phó khu
trưởng Thẩm Hoài đã nhảy xuống, Dư Kiệt cùng đám cán bộ Phòng Giáo dục
đều muốn biểu hiện một chút.
Nhưng WC của trường Tiểu học Tam Lý Nhai đã quá cũ quá lâu, thường là hàng năm đều khơi móc, nhưng dưới đáy toàn là phân đã lắng đọng lâu ngày, hơn nửa học kỳ chưa khơi, chất bẩn
trong hố xí bị thầy trò gặp nạn giãy dụa khuấy lên, mùi thối hoắc bốc
lên khó chịu không thể tả, đứng gần đã muốn nôn chứ đừng nói chi phải
tới gần hay nhảy xuống cứu người.
Đám học sinh còn chưa
hiểu chuyện đã sớm được dụ tán đi, chỉ còn các giáo viên trong trường cố nén ghê tởm trong lòng, vào trong tổ chức cứu người.
Thấy đã có thêm nhiều người, Thiệu Chinh cũng nhảy vào trong hố phân vớt học sinh lên. Đám người Dư Kiệt vốn không chịu nổi mùi thối không có gan
nhảy xuống, đứng ở bên cạnh tiếp người.
Đỡ lấy những học
sinh đầu tiên, trên người dính chất bẩn vàng, xanh, thậm chí màu đỏ, có
người không nhịn được tởm lợm nôn thốc ra.
Thẩm Hoài và Thiệu
Chinh đứng dưới nâng nạn nhân, đám giáo viên và cán bộ phòng đứng trên
tiếp người, liên tục nâng kéo như vậy, chẳng mấy chốc đã cứu được mười
hai thầy trò.
Thẩm Hoài và Thiệu Chinh được kéo lên sau
cùng, cảm giác trước mắt hoa cả lên, chắc là do hít phải quá nhiều khí
meetan dưới kia nên trúng độc...mười hai thầy trò bị hãm trong hố xí hai ba phút, đại đa số đã ngất xỉu.
Hiệu trưởng trường tiểu
học Tam Lý Nhai ngược lại có vẻ rất quen thuộc với tình huống này, chỉ
huy mấy giáo viên nam khỏe mạnh ôm đám nhỏ đi tới bờ sông gần đó rửa
ráy.
Thẩm Hoài với Thiệu Cinh cố nén mùi tanh thối trên người,
vội vàng chạy tới bờ sông, muốn dội sạch chất bẩn trên người đi, nhưng
mới đi được hai bước liền không kìm được, nôn thốc nôn tháo điên
cuồng...
***************
Hùng Đại Linh hoàn toàn không muốn, nhưng bị Tân Kỳ lôi kéo cuối cùng đành phải cùng đi xuống Mai Khê.
Lần này Tân Kỳ và Hùng Đại Linh tới Đông Hoa, còn phải tiếp tục viết luận văn về hình thức kinh tế ở thị trấn Mai Khê.
Chử Cường điều đến công ty Đầu tư Bắc Kinh, trong khoảng thời gian này đang bận bịu công việc ở Bắc Kinh, không thể tùy tiện trở về, tuy cậu ra đã
giúp Tân Kỳ liên hệ với người ở thị trấn, nhưng Tân Kỳ cứ muốn kéo Hùng
Đại Linh cùng đi với mình.
Thời tiết nóng bức như thế,
Hùng Đại Linh chờ đến tận buổi chiều, hơi râm mát một chút mới bất đắc
dĩ cùng Tân Kỳ ra khỏi nhà, ngồi xe buýt chạy tới Mai Khê; lúc đi qua
trạm xe trường tiểu học Tam Lý Nhai, thấy có rất nhiều người từ trong
trường học tuôn ra.
Tài xế xe buýt cũng là người thích xem náo
nhiệt, liền dừng xe lại, quay kính xe xuống hỏi người đi đường đã xảy ra chuyện gì, nghe đám đông chung quanh vừa đi vừa vội vàng đáp:
- WC trong trường bị sập, hơn chục đứa trẻ bị rơi vào trong....
Hùng Đại Linh cùng Tân Kỳ ngồi ngay cửa xe, thấy một người ôm một đứa trẻ
nhỏ từ trong căn phòng nhỏ cũ nát đi ra, hai cô không biết tình huống
nghiêm trọng thế nào, lại thấy trên người đứa trẻ được ôm ra này dính
đất chất bẩn từ đầu đến chân.
Trên xe có một hành khách,
người thân của hắn cũng có con nhỏ học ở trường tiểu học này, vội ồn ào
muốn tài xế mở cửa xe để xem tình hình, Hùng Đại Linh và Tân Kỳ cũng đi
xuống theo.
Rất nhiều người vây quanh sân thể dục của
trường tiểu học, có học sinh, có người đi đường, có phụ huynh ở gần đó
nghe được tin tức chạy nhanh tới, khi đến gần WC đã ngửi thấy một mùi
tanh thối khó mà chịu đựng nổi, ngoại trừ phụ huynh lo lắng cho tình
hình con nhỏ, những người khác đều đứng ngoài xem náo nhiệt.
Thật ra, đã có thầy giáo đứng ra giải thích tình huống:
- Đều cứu lên hết rồi, mọi người không nên đến gần nữa.
Vừa giải thích vừa cản những người này, không để họ tiến gần hiện trường.
Hùng Đại Linh đang lo lắng cho tình hình của mấy đứa trẻ bị rơi xuống hố
phân, lại thấy Thẩm Hoài và Thiệu Chinh từ trong WC đi ra, cả người ướt
sũng, toàn là chất bẩn xanh vàng lẫn lộn.
- Còn có cả người lớn rơi vào nữa sao?
Có người không hiểu hỏi.
- Là nhảy xuống cứu người à?
Có người suy đoán.
Hùng Đại Linh thật không ngờ lại trùng hợp như thế, Tân Kỳ thì há hốc mồm
định bắt chuyện với Thẩm Hoài, nhưng thấy Thẩm Hoài cũng không chịu nổi
mùi tanh thối trên người, đi tới góc tường nhà vệ sinh nôn thốc tháo,
vừa nôn vừa móc điện thoại trong túi ra, làm Tân Kỳ ngượng ngùng không
gọi nữa.
Chờ trong WC không còn ai đi ra nữa, Hùng Đại
Linh lúc này mới nhìn ra, ngoại trừ hai người Thẩm Hoài và Thiệu Chinh
nhảy xuống cứu người bị dính ướt sũng chất bẩn ra, thì những người khác y phục đều sạch sẽ, đặc biệt có mấy người béo phệ, mặc áo sơmi hàng
chuẩn, trên người vô cùng sạch sẽ nhìn cực kỳ ngứa mắt.
Tình huống cứu người cụ thể rất nhanh được những người chứng kiến tận mắt
truyền ra, mọi người mới biết hôm nay có cán bộ khu và thành phố đến
trường học thị sát, vừa lúc gặp phải tai nạn, mà người nhảy xuống hố
phân cứu người trước tiên lại là Phó khu trưởng cùng lái xe của hắn.
Hùng Đại Linh sững sờ không biết nói gì, còn Tân Kỳ thì lại vô cùng hưng phấn, làm như đã dự đoán trước được mà nói:
- Tớ biết ngay mà, lãnh đạo của Chử Cường không có xấu xa như cậu nói đâu...
- Ai nói hắn xấu xa?
Hùng Đại Linh không còn sức mà tranh cãi, chỉ có cảm giác muốn khóc lên.
- Sao hai người lại ở đây? Ở đây xảy ra chuyện gì?
Hùng Đại Linh quay đầu lại, thấy Tôn Á Lâm bước xuống từ chiếc xe con màu đen vừa tiến vào trường học, đi về phía hai cô.
Hùng Đại Linh không ngờ trùng hợp như vậy, Tôn Á Lâm cũng chạy tới đây, tâm
trạng cô bất giác hơi kích động, không biết nên nói với Tôn Á Lâm thế
nào mới phải.
Lúc này, trong chiếc xe con màu đen lại đi ra hai người.
Môt người là Trương Lực Thăng Giám đốc Ngân hàng Thương Nghiệp, Hùng Đại
Linh đã gặp anh ta hai lần nên biết; người kia là một ông già tùng nhan
bạch hạch, tóc trắng phơ, nhưng nhìn qua vẫn có vẻ rất minh mẫn.
Trương Lực Thăng chạy tới muốn đỡ ông già, ông già thu tay lại, không cho anh ta đỡ, tự mình đi tới bên này.
Hùng Đại Linh hiếu kỳ với thân phận ông già này, chợt nghe Tôn Á Lâm quay lại nói với ông lão:
- Ở Khu nói Thẩm Hoài đến đây thị sát, hẳn là người còn ở đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đông người tới xem náo nhiệt thế này?
Lúc này Hùng Đại Linh mới biết Tôn Á Lâm dẫn ông già này tới tìm Thẩm Hoài, liền đi đến, đem tình huống mà cô biết nói lại cho họ một lượt, có
người bên cạnh biết nhiều hơn liền bổ sung:
- Quốc gia
chúng ta, nếu có nhiều người làm quan như vậy thì tốt quá. Ván nhà xí
của trường chẳng biết dùng bao nhiêu năm rồi, cũng không có tiền để thay mới, vừa rồi nghỉ giữa giờ, nhiều người ngồi lên mới bất ngờ bị gãy,
sao phản ứng kịp? Mười hai người như sủi cảo rơi xuống WC cũ nát, mà hố
xí cũng không được khơi móc sạch sẽ, phân người tích tụ bao năm dưới đó, người ngã xuống khuấy lên, thối không tả được, nghe nói mười hai người
ngã xuống đó có khả năng bị tắc khí quản, ngụp lặn dưới hố phải hai ba
phút chứ ít gì, chỉ tội đám nhỏ, có mấy đứa ngạt đến bất tỉnh. Mấy giáo
viên chạy tới trước tiên chỉ nhìn lo lắng suông, không chịu được mùi
tanh thối nên không dám nhảy xuống, một số còn biết đứng bên cạnh giơ
tay kéo người, còn lại thì ồn ào hết bảo người này người kia đi tìm đồ
vật để vớt nạn nhân lên. Hố xí vừa sâu vừa trơn, đám nhỏ vóc người được
tí, tay đâu mà giơ lên cho người ta kéo? Chỉ chậm chút nữa thôi là người trong đó ngạt thở bất tỉnh hết cả, đợi tìm được đồ để móc người thì
không khéo ra mạng người mất. Cũng chỉ có Thẩm khu trưởng không nói hai
lời, tự mình nhảy xuống, với tay lái xe một nâng một kéo vớt nạn nhân
lên. Các người xem, giáo viên và cán bộ đều ở đây hết, có mấy chục người liền, nhưng chỉ có hai cán bộ đó là dũng cảm nhảy xuống cứu người, ai
cũng như Thẩm khu trưởng thì tốt quá. Các người nói xem, lãnh đạo các
người có bao nhiêu người tốt như vậy ? Cán bộ tốt thế, cần phải biểu
dương khen ngợi thật nhiều.
Hùng Đại Linh nghe xong vừa cảm động lại hưng phấn
Tôn Á Lâm cũng không ngờ lại gặp phải chuyện này, hít một hơi thật sâu,
bình ổn lại tâm trạng kích động, nhìn ông lão tóc trắng, nói:
- Sau khi Thẩm Hoài đến Đông Hoa, rốt cuộc trở thành người thế nào, cháu
có giải thích thế nào cũng vô dụng. Chú hai cháu tại Pari nói Thẩm Hoài ở Đông Hoa cậy quyền cậy thế không tha ai, tính tình kiêu ngạo, ương
ngạnh, hoàn toàn không khác gì hồi bên Pháp, cháu giải thích đến rã họng cũng chẳng ai tin. Thế nhưng những thay đổi của Mai Khê ông cũng nhìn
thấy rồi đó, sự thật trước mắt là thế. Dù con người Thẩm Hoài cũng có
rất nhiều tật xấu, nhưng bây giờ cậu ấy làm rất nhiều chuyện lại không
phải hoàn toàn vì bản thân. Song hết lần này đến lần khác có những kẻ
chỉ biết bới móc, chăm chăm vào sai lầm của cậu ấy, trong khi số người
trong Tống gia tín nhiệm Thẩm Hoài cũng chỉ có một hai người, đôi khi
không thể nói rõ được gì.
Hùng Đại Linh nhìn trên gương
mặt ông lão chảy xuống hai hàng lệ, trong lòng không khỏi hiếu kỳ về
thân phận của ông ta. Không biết ông ta là gì của Thẩm Hoài, sao lại
quan tâm chuyện của Thẩm Hoài tại Đông Hoa đến vậy, nghe đám đông kể
chuyện mà trông có vẻ còn kích động hơn cả Tôn Á Lâm nữa.
- Thẩm Hoài ở đằng kia...
Hùng Đại Linh chỉ vào bên con sông nhỏ, nói. Xuyên qua đám đông đang vây
quanh, có thể thấy Thẩm Hoài đứng bên bờ, đang vùi đầu gột rửa vết bẩn
trên người, không để ý tình hình bên này.
Ông lão nhìn về phía bờ sông, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới lau đi nước mắt trên mặt, giọng run run nói với Tôn Á Lâm:
- Bỏ đi, biết nó ở Đông Hoa tốt là đủ rồi. Cháu cũng không cần cho nó
biết ông cố ý tới xem nó. Lúc nào nó trở lại, bảo nó là ông tiện đường
đến thăm...
Ông lão kéo Trương Lực Thăng, vỗ vỗ tay anh
ta, quay lại phía xe con, trước khi lên xe còn lưu luyến nhìn về phía
con sông không nõ dời mắt đi.
Tôn Á Lâm không đi cùng họ, Hùng Đại Linh không kìm được hiếu kỳ, hỏi:
- Bọn chị đến tìm Thẩm Hoài, sao không gặp anh ấy nữa?
Tôn Á Lâm mắm môi, lắc đầu, nói:
- Người ta không muốn gặp Thẩm Hoài, lại không muốn nói cậu ta biết, tôi cũng hết cách.
Hùng Đại Linh yên lặng gật đầu, biết Tôn Á Lâm không muốn nói thân phận của
ông lão kia với mình, nghĩ đến địch ý và sự bài xích của mình trước đây
với Thẩm Hoài, thâm tâm cô cũng vô cùng chán nản, bèn lôi kéo Tân Kỳ đi
trước.