Thẩm Hoài cùng Thiệu Chinh nhảy xuống sông nhỏ, đại thể tắm qua loa một cái rồi bò đi lên.
Học sinh rơi xuống tuy rằng đa số bị ngạt thở đến hôn mê, nhưng sau khi xử lý đơn giản thì đều đã tỉnh lại.
Sau cơn kinh hãi, người bị rơi trong hầm xí hít phải khí độc có bị di
chứng gì không, Thẩm Hoài cũng không biết. Trước để cho cục trưởng cục
giáo dục Dư Kiệt cùng giáo viên trong trường điện thoại gọi xe cứu
thương đưa học sinh tới bệnh viện kiểm tra.
Trải qua việc
này, công tác thị sát của sở Giáo dục thành phố cũng không thể tiếp tục
đươc nữa. Cả người Thẩm Hoài ướt sũng hoàn toàn không còn chút hình
tượng gì, khi đến gần, trên người vẫn bốc lên thứ mùi khác thường.
Thẩm Hoài đến trước mặt Chủ nhiệm sở Giáo dục Cố Bồi Anh, xoa tay nói:
- Việc hôm nay là do công tác của Khu không chuẩn bị chu đáo, nghĩ nên cần phải kiểm điểm.
Quần chúng bàng quan còn không kiêng nể gì mà nghị luận, vừa vỗ tay
khen ngợi Thẩm Hoài, vừa nói những lời lạnh nhạt châm chọc cán bộ sở
Giáo dục thành phố sợ bẩn sợ thối không đi cứu giúp.
Cố Bồi Anh khá là mất mặt, sắc mặt cau có, nhưng quả thật người nên hổ thẹn là bọn hắn.
Tình hình vệ sinh lạc hậu tại các trường tiểu học ở các khu huyện Đông
Hoa là khá phổ biến, học sinh rơi vào hố xí cũng không phải chỉ phát
sinh mỗi hôm nay. Xảy ra chuyện như vậy, Khu huyện đương nhiên có trách
nhiệm, nhưng nếu sở Giáo dục thành phố đổ trách nhiệm lên người Thẩm
Hoài, chẳng lẽ không sợ bị nước miếng quần chúng dìm chết ư?
Tuy trên người Thẩm Hoài vẫn còn mùi vị “khác thường”, nhưng chính điều
đó lại khiến cho Cố Bồi Anh cảm thấy lựa chọn lúc trước của Chu gia
không sai. Ông ta bắt tay Thẩm Hoài, nói:
- Cậu quá lời rồi, muốn nói trách nhiệm, thì phía giáo dục chúng tôi phải kiểm điểmnghiêm khắc mới đúng.
Tiễn đám người Cố Bồi Anh đi rồi, Thẩm Hoài định trước tiên về thay
quần áo đã rồi tính sau. Chợt nhìn thấy Tôn Á Lâm duyên dáng đứng bên
ngoài, trong đám quần chúng đang vây quanh xem náo nhiệt.
-
Sao cô lại ở đây? Vị khách quan trọng mà cô nói đâu rồi? Giữa trưa có
gọi điện thoại cho cô, nhưng di động của cô lại tắt máy?
Thẩm Hoài bất ngờ thấy Tôn Á Lâm ở đây, buột miệng hỏi một tràng .
- Đừng qua đây, thối chết mất.
Tôn Á Lâm bịt mũi trốn, cười khanh khách nói:
- Đùa anh thôi, làm gì có vị khách quan trọng nào? Nghĩ kỹ lời tôi nói xem, anh được coi trọng thế sao.
- Bà mẹ cô, ba ngày không đánh, nhảy lên đầu lật ngói rồi.
Thẩm Hoài dứ dứ nắm đấm, ngẫm lại có đánh cũng không đánh được cô ta, đành hậm hực từ bỏ, hỏi:
- Xe của cô đâu? Tôi ngồi xe của cô, bôi bẩn xe cô cho đã đời...
- Tôi không lái xe. Lúc nãy đi nhờ xe người khác. Qua đây, thấy bên này đông người náo nhiệt mớihiếu kỳ nhảy xuống xem, không nghĩ anh lại nhảy xuống hố phân... Anh mau mua chuộc tôi đi, nếu không đừng mong tôi giữ
kín mồm mép, đoán chừng chuyện này sẽ thành trò cười cho đám George một
thời gian dài đây.
Tôn Á Lâm nói.
Thấy Tôn Á Lâm đi theo Thẩm Hoài lên xe, Thiệu Chinh nói:
- Tôn tổng, cô không ngại mùi thối trên người chúng tôi à?
- Anh không thấy tôi đang bịt mũi đó sao?
Tôn Á Lâm cười nói.
- Đi thẳng về Mai Khê đi, đưa tôi về cũng không có y phục để anh thay đâu.
Thẩm Hoài bảo Thiệu Chinh trực tiếp lái xe quay về Mai Khê, thân hình
của hắn hơi gầy, về nhà trên khu thì không có quần áo đủ rộng hợp với
khổ người cho Thiệu Chinh thay. Phần hắn về Mai Khê có lẽ phải lấy tạm y phục của Trần Đồng hoặc ai đó mặc tạm.
***
Đến Thượng Khê Viên, vừa đúng Trần Đan đi ra, thấy bộ dạng kia của Thẩm Hoài thì kinh ngạc hỏi:
- Nhìn anh kìa, cứ như là vừa đi đánh trận ý?
Thời tiết nóng bức, dọc đường đi đều mở cửa sổ xe, gió nóng đã hong khô quần áo, thứ mùi khác thường cũng không còn nghiêm trọng nữa, nhưng
quần áo nhăn nhúm dính vào người, chẳng khác gì kẻ lang thang. Nên nhìn
bộ dạng này của Thẩm Hoài, Trần Đan giật cả mình.
Thiệu Chinh trực tiếp lái xe trở về, Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm đi theo Trần Đan, đến nhà ở Chử Viên thay quần áo.
Trần Đan cuối cùng chỉ mua một căn hộ ở Chử Viên, sắp xếp cho Trần Đồng ở, phần nàng và cha mẹ còn có Tiểu Lê vẫn ở trong Tân Mai tiểu thôn,
chẳng qua nàng có giữ chìa khóa phòng em trai, nên trực tiếp dẫn Tôn Á
Lâm và Thẩm Hoài đến đây.
Vào trong phòng Trần Đồng, Thẩm Hoài tắm rửa, thay môt bộ y phục đi ra.
Trần Đan bước tới sửa sang lại áo cho hắn, dịu dàng oán trách:
- Anh cũng thật là, chẳng suy nghĩ gì mà nhảy xuống luôn à?
Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài đi ra, vẫn khoa trương đứng cách hắn ba mét, cười nói với Trần Đan:
- Cô với anh ta dính gần nhau như thế, không chê mùi thối hoắc trên người anh ta à...
- Đều là cô không có lương tâm.
Thẩm Hoài cầm gối ôm trên sô pha ném về phía Tôn Á Lâm, rồi ngồi xuống sô pha, hỏi Trần Đan:
-Trần Đồng đâu rồi, từ lúc về Mai Khê, rất ít khi thấy bóng dáng nó.
- Việc bên nó vừa rảnh tay liền không muốn theo em chui rúc trong
Thượng Khê viên nữa. Hai ngày trước đã nhận thầu cửa hàng tổng hợp rượu
thuốc lá Văn Sơn rồi. Cả ngày chạy đi chạy lại, không an phận chút nào.
Trần Đan nói xong, cũng ngồi vào salon, gác chân trái lên, đặt mông
ngồi xuống, khuỷu cánh tay chống tựa lên sô pha, nâng cằm, đăm đăm nhìn
Thẩm Hoài, người đàn ông này khiến cô cảm thấy nhìn thế nào cũng không
đủ.
Trấn Chính phủ cuối tháng sáu chính thức thu quyền
nhận thầu nhà văn hóa , đem toàn bộ nhà văn hóa cấp cho trường Trung học Mai Khê, chuyển phòng thực hành, thư viện của nhà trường vào trong nhà
văn hóa; sau khi nhà hàng Chử Cốc đóng cửa, Trần Đan lai đem tinh lực
đặt về bên Thượng Khê Viên này.
Bên Thượng Khê viên đã có chị quản lý, Trần Đồng liền không chịu ở mãi Thượng Khê Viên nữa. Thẩm
Hoài không ngờ sau khi kinh doanh một cửa hàng rượu cao cấp ởđoạn đường
phía Nam phố Học Đường Trần Đồng còn chạy đến trong thành phố, nhận thầu cửa hàng rượu thuốc lá Văn Sơn nữa.
- Tuổi Trần Đồng còn trẻ, rèn dũa thêm cũng tốt.
Thẩm Hoài thấy Trần Đan có chút lo âu, biết cô làm chị , lo lắng cho em trai là điều hiển nhiên , hơn nữa tính tình cô dịu dàng, không mạnh
mẽđể đi lăn lộn chốn thương trường, nhưng Trần Đồng lại bù được cho
khuyết điểm đó của người chị, hắn thoải mái nói với cô:
- Thật ra anh lại đồng ý để Trần Đông làm vậy. Trấn Mai Khê tiếp tục phát triển
thế nào, cũng có tính cực hạn của nó, đi ra ngoài trời cao biển rộng.
Chỉ cần là buôn bán nghiêm chỉnh, có té ngã tiếp cũng không vấn đề gì.
Trần Đông trẻ tuổi như thế, ngã càng nhiều, càng có lợi với nó.
Thẩm Hoài cầm di động, đồng hồ, tiền xử lý qua loa một chút. Nhìn đồng
hồ, hắn đúng là không thể tiếp tục ngồi ở đây với Trần Đan nữa, nên nói:
- Trấn Mai Khê tiếp theo còn có một sự điều động nhân sự lớn. Hà Thanh
Xã, Lý Phong, Lưu Vệ Quốc đều sẽ điều đến Khu, hiện tại anh phải lên
trấn thông báo với mọi người một tiếng...
- Là anh nhượng bộ Đàm Khải Bình?
Hai ngày nay Tôn Á Lâm không liên hệ với Thẩm Hoài, nên không biết Thẩm Hoài đã quyết định lui bước với Đàm Khải Bình. Nên nghe việc ba người
Hà Thanh Xã, Lý Phong, Lưu Vệ Quốc phải điều đến Khu thì không khỏi bất
ngờ.
Hiện tại Thẩm Hoài đã không còn nhiều tinh lực đi quản
những việc ở thị trấn Mai Khê nữa, trên trấn chủ yếu là dựa vào đám
người Hà Thanh Xã, Lý Phong chống đỡ. Một khi Thẩm Hoài đồng ý điều Hà
Thanh Xã, Lý Phong đi, đồng nghĩa với việc Thẩm Hoài từ bỏ quyền khống
chế ở đây rồi.
- Đàm Khải Bình, Phan Thạch Hoa, Chu Kỳ Bảo
bọn họ muốn tách rời Mai Khê, phương án đưa ra không biết thế nào mà bị
Điền Gia Canh thấy được. Điền Gia Canh trực tiếp bác bỏ phương án, đưa
ra một chỉ thị mới, yêu cầu thành phố cân nhắc, có nên đem khu vực xung
quanh cùng thị trấn Mai Khê sáp nhập thành một tân khu, phát triển rộng
ra không.
Thẩm Hoài nói:
- Bản thân đây là chuyện tốt,
nhưng những người khác thì không muốn. Không chỉ có Đàm Khải Bình, mà
ngay cả bác hai anh cũng hoài nghi anh đã có tiếp xúc riêng với Điền Gia Canh. Ngoại trừ làm vậy, anh không cách nào chứng minh mình trong sạch
cả...
- Kiến thức và khí độ của Điền Gia Canh, tôi thấy còn
mạnh hơn Tống gia các người rất nhiều, nên bác hai anh mới không tranh
được với Điền Gia Canh.
Tôn Á Lâm tức giận nói.
Thẩm Hoài cười chua chát:
- Đáng tiếc hiện tại tôi còn chưa đủ tư cách đánh vỡ hàng rào môn hộ phái hệ.
Đồng thời hắn còn đem chuyện Ngân hàng Xây dựng thành phố giảm hạn mức tín dụng cho Tôn Á Lâm:
- Cha tôi tại Thượng Khê Viên trách mắng tôi một trận, tác động trái
chiều của nó hai tháng nay thể hiện ra đặc biệt rõ ràng; kỳ hạn kiến
thiết công trình của xưởng Mai thép mới có khả năng phải kéo dài rồi.
- Anh cứ ngồi đấy mà xem, sẽ có lúc bọn họ phải xin tiền vốn cấp cho Mai thép đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Á Lâm hơi căng thẳng, cô không nghĩ lúc này còn có người nhảy ra ức hiếp Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài chỉ cho rằng Tôn Á Lâm tức quá nên nói nhảm mấy câu, chỉ cười cười, nhìn xe đạp ngoài sân một cái, bèn trực tiếp đạp xe đến Trấn
chính phủ tìm Hà Thanh Xã, Lý Phong bàn việc điều chỉnh nhân sự. Từ xa
thấy Hùng Đại Linh cùng Tân Kỳ đang từ trong Trấn chính phủ đi ra.
Từ đầu năm cùng Chu Dụ lén lút yêu đương ở trong xe bị Hùng Đại Linh
bắt gặp. Thẩm Hoài thấy Hùng Đại Linh thì chột dạ, hơn nữa sau này Hùng
Đại Linh gặp hắn luôn tỏ ra lạnh băng, sắc mặt không hòa nhã chút nào.
Thẩm Hoài thấy hai người họ thì chỉ đơn giản gật đầu chào hai tiếng, đạp thẳng xe vào sân lớn, cũng không hỏi hai cô vào đây làm gì.
***
Hùng Đại Linh thấy Thẩm Hoài gật đầu chào rồi đạp xe đi vào sân lớn,
tâm trạng rối rắm, đột nhiên phát hiện cô thật sự không có gì để nói với Thẩm Hoài cả, tâm trạng uể oải cùng Tân Kỳ ngồi xe trở về thành phố.
Lúc này Hùng Văn Bân cũng đã tan tầm, ôm cháu gái nhỏ vui đùa.
Bạch Tố Mai năm nay cũng hơn năm mươi tuổi, giờ có cháu ngoại là Duyệt
Đình rồi nên trực tiếp xin nghỉ hưu, lúc này đang ở trong bếp làm cơm
chiều. Nhìn thấy con gái nhỏ buồn bực không vui vẻ trở về, bà hỏi:
- Sao vậy, chẳng phải chiều nay các con có việc tới Mai Khê à, sao về nhà mặt mũi buồn xo thế?
- Buồn đâu mà buồn, mẹ đừng nói linh tinh..
Tâm tình của Tân Kỳ tốt hơn, dọc đường đi không để ý đến cảm xúc của
Hùng Đại Linh, rất hưng phấn kể lại chuyện Thẩm Hoài nhảy vào hố xí cứu
người cho vợ chồng Bạch Tố Mai và Hùng Đại Bân.
- ...
Bạch Tố Mai xoa tay vào tạp dề, nghe thế vô cùng bất ngờ, nói với Hùng Đại Bân:
- Thẩm Hoài người này phẩm tính cũng không tệ nhỉ. Nếu chính phủ có
nhiều cán bộ như Thẩm Hoài, vậy đâu đến nỗi cả ngày bị dân chúng nói xấu sau lưng thế.
- Qua một thời gian ngắn, Thẩm Hoài có thể không ở tại địa phương làm việc nữa rồi.
Hùng Đại Bân tuy rằng bị đẩy ra bên lề, làm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu
Chính sách, nhưng vẫn có thể biết hầu hết các tin tức mẫn cảm.
- Vì sao? Chẳng phải Thẩm Hoài ở trấn Mai Khê làm rất tốt đó sao?
Bạch Tố Mai mặc dù chưa nói là thân thiết với Thẩm Hoài, nhưng cũng
biết thành tích của trấn Mai Khê xuất sắc, cũng biết ân oán giữa Thẩm
Hoài và Đàm Khải Bình. Đợi con gái dẫn bạn học vào phòng rồi mới nghi
hoặc hỏi chồng.
- Nếu Đàm Khải Bình nghe được chuyện này, còn có thể đuổi Thẩm Hoài đi không?
- Đàm Khải Bình càng phải đuổi hắn đi.
Hùng Đại Bân bình luận.
- Thẩm Hoài ở Mai Khê làm rất tốt, dù thế nào cũng là chiến tích của
Đàm Khải Bình. Đàm Khải Bình thật không thể dung nhẫn hắn ở địa phương
nữa ư? Chẳng phải Đàm Khải Bình cũng là cán bộ của Tống hệ à?
-...
Hùng Đại Bân cười chua chát:
- Thành tích mà thị chính phủ làm ra cũng được tính là của thị ủy. Em
đã từng thấy thị trưởng nào thân như một nhà với Bí thư thị ủy chưa? Đàm Khải Bình là cán bộ Tống hệ không giả, nhưng ông ta cũng không phải là
gia nô của nhà họ Tống. Ông ta đến Đông Hoa làm bí thư thị ủy, là muốn
con đường làm quan phát triển thêm một bước, không phải đến để hộ giá
cho Thẩm Hoài. Nếu Đàm Khải Bình muốn tiến thêm một bước, nhất định phải chứng minh năng lực của mình với cấp trên, ý nghĩa mặt này, chiến tích
xuất sắc mới có tác dụng. Bằng không, người khác chỉ biết nói, Đàm Khải
Bình gặp vận may; người khác làm ra thành tích, hắn được theo; mặt mo
Đàm Khải Bình có thể nhịn được sao. Nếu bên trong Tống hệ đều thấy thành tích của Đông Hoa chủ yếu là Thẩm Hoài hoàn thành, vậy chiến tích của
Đàm Khải Bình sẽ chỉ là bình thường thôi, sao đủ lực để kéo Đàm Khải
Bình lên? Rất rõ ràng, để Đàm Khải Bình tiếp tục ấn tại Đông Hoa, vừa
phát triển vừa đảm bảo hộ tống Thẩm Hoài, càng phù hợp với lợi ích của
Tống hệ. Đàm Khải Bình không ngốc, hắn bây giờ lấy cớ chèn ép Thẩm Hoài, đá Thẩm Hoài ra khỏi địa phương. Tương lai cho dù hắn không thể tiến
thêm một bước, chỉ cần có thể đem Đông Hoa kinh doanh thành Đông Hoa của họ Đàm , hắn cần gì phải nhất định phải thắt chết bên gốc cây Tống hệ?
Mấy lời trong tâm này, giờ Hùng Đại Bân không kìm được cũng chỉ có thể cằn nhằn cùng bà xã.