Phong Lưu Chân Tiên

Chương 408: Chương 408: Bắt nhốt




- Một kiếm?

Lão nhân trừng to mắt, khó từ ngữ nào có thể diễn tả sự ngạc nhiên của hắn lúc này.

Hổ Vương đứng thứ tư trong mười vị Yêu Vương bị một tên Nguyên Anh sơ kỳ một kiếm giết chết. Cái này…

Khổng Tước Vương hiểu được lão nhân lúc này đang suy nghĩ gì, nàng cười lạnh:

- Ta còn chưa nói hết, ngươi ngạc nhiên cái gì.

- Vẫn còn?

- Đương nhiên, nếu ta nói với ngươi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hắn chỉ là một tên Kim Đan sơ kỳ, chỉ nhờ vào vài trò vặt vãnh để trốn thoát sự truy đuổi của ta. Mới qua vài tháng, hắn đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, hiện tại rất có thể đã tiếp tục đột phá.

Lão nhân câm nín, hắn bị quá nhiều ngạc nhiên, nhiều hơn tất cả những lần từ trước đến giờ cộng lại khiến cho tạm thời mất đi cảm xúc. Khổng Tước Vương tiếp tục nhìn về phía đằng xa:

- Ta thực sự lo sợ, lần sau khi hắn trở lại đã bước vào Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí Phân Thần kỳ. Khi đó chính là ngày tàn của Yêu Tộc.

- Đại Vương, tại sao người không nói chuyện này cho những vị Yêu Vương khác biết. Một kẻ nguy hiểm như vậy cần phải bóp chết từ trong trứng nước.

Không Tước Vương lắc đầu:

- Hắn không còn là trứng nước nữa rồi. Ta có một linh cảm, kể cả chín vị Yêu Vương đồng thời ra mặt truy sát hắn thì kết quả đạt được cũng chỉ có thất bại mà thôi.

Lão nhân không còn gì để nói, hắn biết Khổng Tước không phải vì sợ Dương Thiên mà có suy nghĩ đó. Trong mười vị Yêu Vương, Khổng Tước Vương là người duy nhất có được dòng máu Thần Thú cao quý. Khổng Tước là một trong những Thần Thú đầu tiên của thế giới này, nó có mối liên kết rất sâu với thế giới này. Vì vậy những linh cảm của Khổng Tước vẫn luôn có xác suất chính xác rất cao. Nếu Khổng Tước Vương nói chỉ có thất bại, nghĩa là khả năng thất bại lên đến 90 phần trăm.

Chín vị Yêu Vương đồng thời ra tay mà khả năng thất bại lên đến 90 phần trăm, thật khó có thể tưởng tượng được Dương Thiên là loại người nào. Chẳng lẽ là phân thân của một vị đại năng nào đó ở Linh Giới? Giải thích này dường như rất hợp lý a.

Đại năng tại Linh Giới đôi khi sẽ cử phân thân xuống Hạ Vị Diện để tìm kiếm một thứ Fb4sVPe gì đó. Do ảnh hưởng của thiên địa pháp tắc, những phân thân kia phải tán đi tu vị mới có được sự chấp nhận của Hạ Vị Diện. Bọn hắn thường chọn cách che dấu một lượng linh lực rất lớn đi kèm với phân thân. Khi xuống đến nơi, phân thân sẽ hấp thu lượng linh lực kia, nhanh chóng đạt đến một đẳng cấp rất cao.

- Đại Vương, ta nghĩ tên Dương Thiên kia…

Khổng Tước Vương cắt ngang:

- Chuyện này ta đã nghỉ đến, quả thực rất có khả năng này. Vốn ta không ủng hộ kế hoạch kia, nhưng hiện tại xem ra không còn cách nào khác.

- Kế hoạch kia?

- Ngươi ở lại lo liệu mọi chuyện, ta phải đi tìm những tên kia bàn bạc một chút.

- Đại…

Lão nhân chưa kịp nói hết câu thì Khổng Tước Vương đã biến mất, hắn chỉ còn biết lắc đầu cười khổ. Khổng Tước Vương nổi tiếng luôn bình tĩnh suy xét vấn đề mà lại vội vả như vậy cũng đủ hiểu nàng xem trọng Dương Thiên đến mức nào. Cường giả, dù đi đến đâu thì cũng sẽ được người khác kinh trọng và sợ hãi.

Khổng Tước Vương vừa đi được một đoạn, còn chưa rời khỏi Mang Hoang Thảo Nguyên thì nghe thấy một tiếng nổ to vang lên, một khu vực khá lớn bị hỏa diễm thiêu đốt, cột khói bốc lên cao.

Dương Thiên nhìn lửa cháy quanh mình, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hôm nay thực sự quá xui xẻo, vốn định yên lặng tìm kiếm, ai ngờ lại gặp phải Bạo Viêm Nghĩ.

Bạo Viêm Nghĩ chỉ là nhất cấp trung giai côn trùng, từng con thì không có gì đáng nói. Nhưng chúng luôn sống thành một đàn lớn, số lượng lên đến hàng chục vạn, thậm chí hàng triệu con. Dương Thiên khi nãy mãi lo tìm kiếm Hạ Chỉ Nghiên, lỡ tay bắn ra vài đạo kiếm khi dọn đường, chẳng may xuyên thủng qua tổ của Bạo Viêm Nghĩ, giết chết kiến chúa.

Kiến chúa bị giết, những con còn lại sẽ nổi điên, đồng loạt phát nổ, đem cả khu vực quanh đây cuốn vào trong đám lửa. Tuy Dương Thiên không sợ Bạo Viêm Nghĩ, nhưng vụ nổ lớn như vậy sẽ khiến người khác chú ý, hàng tung bại lộ, khó tránh được phải xảy ra một trận chiến với Yêu Tộc ở đấy. Càng xui xẻo hơn, khi Bạo Viêm Nghĩ đồng loạt tự bạo, Dương Thiên cảm nhận được một đạo khí tức quen thuộc đang bay ngang qua đây, chính là Khổng Tước Vương.

Đi ra từ trong đám lửa, Dương Thiên đưa tay gãi đầu, nhìn Khổng Tước Vương đang đứng giữa không trung cười làm lành:

- Thật xin lỗi, ta chỉ là đi ngang qua đây, không ngờ đạp phải tổ kiến lửa.

Vẻ mặt Khổng Tước Vương hiện lên một tia sát khí:

- Dương Thiên, lại là ngươi.

Dương Thiên vội xua tay:

- Lần này ta thực sự không cố ý. Ta đến Mang Hoang Thảo Nguyên là để tìm người, không phải đến để gây chiến a.

Khổng Tước Vương vẫn chưa tin:

- Ngươi muốn tìm ai?

- Nói ra ngươi cũng không biết. Gần đây có một môn phái cử đệ tử đến đây lịch luyện nhưng không liên lạc được, ta đến đây để tìm bọn họ.

Khổng Tước Vương hừ lạnh:

- Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng cái lý do nhảm nhí này?

Dương Thiên nhún vai:

- Ngươi không tin thì ta cũng hết cách, lẽ nào ngươi thực sự muốn gây chiến?

Khổng Tước Vương khựng lại, suýt nữa nàng đã bị cơn giận làm mờ đi lý trí. Ám ảnh về một kiếm kia vẫn còn đó, nếu Dương Thiên lại ra tay, nàng chắc chắn chỉ có con đường chết. Thu hồi tâm tình, Khổng Tước Vương hỏi:

- Ngươi thực sự chỉ muốn tìm người?

Dương Thiên thành thật:

- Đúng vậy, tìm xong ta sẽ lập tức rời đi.

Khổng Tước Vương nhìn bộ dạng của Dương Thiên, trong lòng cũng đã có chút tin tưởng. Nếu hắn quả thực đến đây gây rồi, cần gì phải tốn công giải thích như vậy. Nàng chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi:

- Có phải dẫn đầu đám người kia là một nữ nhân Kim Đan kỳ?

Dương Thiên nghe vậy liền vui mừng gật đầu:

- Chính là nàng. Ngươi đã gặp qua bọn họ?

Khổng Tước Vương gật đầu:

- Đám người này xông vào Mang Hoang Thảo Nguyên làm loạn, còn giết đi thuộc hạ của ta. Hiện đang bị giam giữ ở nhà ngục phía Bắc chờ xử lý.

Dương Thiên ngẩn ra, đây là địa bàn của Yêu Tộc, nữ nhân kia lại dám đến làm loạn, lẽ nào não của nàng bị vô nước hay sao?

- Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó…

Khổng Tước Vương vung tay ném cho Dương Thiên một tấm ngọc bài:

- Không cần giải thích, chỉ là chút việc vặt. Ngươi cầm theo tấm lệnh bài này đến đó yêu cầu thả người là được. Ta còn có việc gấp, không tiện tiếp đón, cáo từ.

- Ây…

Dương Thiên còn đang muốn giữ lại thì Khổng Tước Vương đã hóa thành một vệt sáng bay đi. Dương Thiên tiếc nuối:

- Ta còn chưa kịp hỏi tên, ngươi vội cái gì a.

Dương Thiên than thở xong liền bay thẳng về phía Bắc. Khổng Tước Vương đứng bên ngoài Mang Hoang Thảo Nguyên, ánh mắt hiện lên một tia sát khí:

- Đợi chúng ta hoàn thành kế hoạch, để xem người còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào.

Không ngờ hành động khiêm tốn của Dương Thiên rơi vào trong mắt Khổng Tước Vương lại trở thành kiêu ngạo, nếu hắn biết được nhất định sẽ khóc không ra nước mắt. Ta đối xử với mỹ nữ vẫn luôn nhã nhặn, khiêm tốn, lịch sự a.



Tại nhà ngục phía Bắc, đám người Hạ Chỉ Nghiên được chia thành 2 phòng phân biệt giữa nam nữ. Trên người bọn họ đã được bố trí cấm chế, không thể vận dụng được linh lực. Ngồi trong góc phòng, Hạ Chỉ Nghiên không nhịn được hỏi:

- Sư phụ, tại sao Yêu Tộc nhốt chúng ta lâu như vậy mà vẫn chưa ra tay?

Sư phụ của Hạ Chỉ Nghiên đầu tóc có chút lộn xộn, khí tức hỗn loạn. Xem ra trong lúc chống trả đã bị tu sĩ Yêu Tộc đánh trọng thương. Nàng lắc đầu không nói gì. Một đệ tử khác vội lên tiếng:

- Có lẽ bọn họ đang suy nghĩ cách đối phó với chúng ta.

- Chúng ta hiện tại đã là cá nằm trên thớt, còn cần phải suy nghĩ cái gì nữa?

Bọn họ đã nghĩ nhiều, chẳng qua Khổng Tước Vương mãi lo lắng chuyện của Dương Thiên nên đã quên mất bọn họ mà thôi. Sư phụ của Hạ Chỉ Nghiên thở dài:

- Là lỗi của ta, không ngờ nơi này thực sự là địa bàn của Khổng Tước Vương. Trêu chọc vào nàng, chúng ta chắc chắn phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.