Phong Lưu Chân Tiên

Chương 407: Chương 407: Mang hoang thảo nguyên




Để thích ứng với Mệnh Nhãn mới còn cần một FS3RCFB thời gian, Dương Thiên đặt Bàn Phi lên giường rồi quay về chỗ ở của mình. Chiến thắng tranh đoạt lần trước, Dương Thiên đã được xem như đệ tử Nội môn, có được một căn phòng tốt hơn. Nhưng hắn vẫn chọn ở lại chỗ cũ vì muốn tránh bị làm phiền.

Những ngày tiếp theo, rất nhiều trưởng lão dẫn theo đệ tử đi lịch luyện trở về. Ước tính cũng có gần 20 nhóm. Dương Thiên kiên nhẫn chờ đến ngày thứ mười vẫn không thấy nhóm của Hạ Chỉ Nghiên trở về, hắn quyết định đến tìm Bàn Phi.

Nhấp một ngụm trà, Dương Thiên cười hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Bàn Phi đưa tay vuốt nhẹ vết đỏ trên trán:

- Rất tốt, ta cảm thấy mình có thể dễ dàng khống chế nó hệt như khống chế một món pháp bảo bình thường.

- Vậy là được rồi.

- Cái này phải cảm tạ chủ nhân.

- Ta đã giải trừ khế ước, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ chủ tớ nữa.

Bàn Phi cả kinh:

- Chủ nhân, việc này…

- Đừng gọi ta là chủ nhân nữa. Chúng ta ban đầu là quan hệ lợi ích, hiện tại đã không còn cần thiết nữa. Vài ngày nữa ta sẽ rời đi, rất lâu sau mới có thể gặp lại. Năm năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm, thậm chí là không bao giờ, ai có thể biết được. Là một Tu Chân Giả, mệnh ngươi không do trời, đừng để bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì, bằng không con đường ngươi đi chỉ là hữu hạn mà thôi.

Bàn Phi hai mắt có hơi đỏ lên, quỳ xuống ngay trước mặt Dương Thiên, liên tục dập đầu ba cái. Dương Thiên không ngăn cản, chỉ thở ra một hơi:

- Cần gì phải xúc động như vậy.

- Ngươi đối với ta có công ơn tái tạo, ngoài chuyện này ra, ta không biết cách nào khác để bày tỏ lòng biết ơn.

- Không cần. Cuộc đời Dương Thiên ta chỉ làm điều mình thích, vốn không mong người khác trả ơn. Mau đứng lên đi.

Bàn Phi đứng dậy, cúi đầu:

- Cảm tạ.

- Được rồi. Ta còn có một việc muốn nhờ ngươi làm.

Bàn Phi vẻ mặt nghiêm túc:

- Chỉ cần ngươi yêu cầu, cho dù núi đao biển lửa ta cũng sẽ không từ chối.

- Ngươi đừng quan trọng hóa vấn đề nữa có được không. Ta chỉ muốn nhờ ngươi đi kiểm tra, có một nữ đệ tử gọi là Hạ Chỉ Nghiên, khi nào nhóm của nàng mới về tới.

Bàn Phi ngẩn ra:

- Cái này…

Dương Thiên cau mày, hắn cảm thấy thái độ của Bàn Phi có điểm không đúng:

- Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

Bàn Phi gật đầu:

- Theo như ta được biết, tất cả mọi người đều đã trở về, nhưng trong số đó không có ai gọi là Hạ Chỉ Nghiên.

- Ngươi nói cái gì?

Bàn Phi giật mình, vội giải thích:

- Dương Thiên, ngươi cũng biết, cho dù những trưởng lão kia mang theo đệ tử ra ngoài lịch luyện vẫn sẽ giữ liên lạc với môn phái quá Truyền Âm Phù. Bọn ta triệu tập bọn hắn trở về cũng là dùng cách đó. Tính đến ngày hôm quá, những nhóm nhận được Truyền Âm Phù và hồi đáp lại đều đã trở về, những nhóm còn lại được mặc định là đã chết.

- Ngươi muốn nói nhóm của Hạ Chỉ Nghiên đã xảy ra chuyện?

Bàn Phi do dự giây lát rồi gật đầu:

- Còn sống hay đã chết thì chưa biết, nhưng chắc chắn bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó nên mới không nhận được Truyền Âm Phù.

- Ngươi đừng quá lo lắng, có thể bọn họ vô tính lọt vào cấm chế của một vị cổ tu sĩ nào đó. Khi thoát ra được sẽ lập tức truyền tin trở về.

Lời giải thích này cũng tính là hợp lý, Phàm Vũ Giới đã hình thành từ rất lâu, vố số môn phái mọc lên rồi bị phá hủy. Số lượng động phủ của cổ tu sĩ rất nhiều. Những tu sĩ kia để lại động phủ, bên trong có chứa nhiều cơ duyên cùng kỳ ngộ nhưng đồng thơi hung hiểm cũng rất lớn.

Dương Thiên biết lúc này có lo lắng cũng bằng thừa, hắn suy nghĩ vài giây rồi nói:

- Bàn Phi, ngươi giúp ta hỏi xem, lần cuối cùng liên lạc được thì bọn họ đang ở đâu?

- Được, ta sẽ lập tức làm ngay.

Trong lúc chờ Bàn Phi đi kiểm tra ghi chép, Dương Thiên vẫn nhàn nhã ngồi uống trà. Từng trải đã nhiều, hắn hiểu được nóng vội chỉ khiến vấn đề càng thêm rối rắm. Chỉ có ngồi lại, thư giản đầu óc, mọi chuyện sẽ tự động thông suốt.

Bàn Phi rất nhanh đã quay lại, đưa cho Dương Thiên một cái ngọc giản ghi chép hành trình của nhóm Hạ Chỉ Nghiên. Sau khi rời khỏi cái sa mạc kia, bọn họ đến bên ngoài Thực Cốt Sâm Lâm rèn luyện một thời gian rồi tiếp tục đi về hướng Mang Hoang Thảo Nguyên.

Manh Hoang Thảo Nguyên cũng là một địa danh khá nổi tiếng của Phàm Vũ Giới, là nơi tập trung rất nhiều yêu thú thuộc họ phi cầm. Bên trong Mang Hoang Thảo Nguyên có rất nhiều thứ nguy hiểm như đầm lầy, cao cấp yêu thú, khí độc, côn trùng. Nghe đồn nơi này là chỗ nghĩ dưỡng của Khổng Tước Vương, thực tế vẫn chưa có ai xác nhận tin tức này.

Có được thông tin, Dương Thiên lập tức khởi hành đến Mang Hoang Thảo Nguyên. Bàn Phi cũng đã sớm đoán được hành động của hắn, chỉ chúc Dương Thiên mọi việc thuận lợi chứ không nói gì thêm.

Mang Hoang Thảo Nguyên cách Thanh Linh Môn không quá xa, Dương Thiên hao tốn 3 giờ liền đến nơi. Đứng cách biên giới một đoạn, Dương Thiên cảm nhận được khí tức quen thuộc của Khổng Tước Vương, xem ra lời đồn quả nhiên không sai.

Dương Thiên đến đây để tìm người, không phải đề gây chiến. Vì vậy hắn cũng không chọn cách hùng hổ tiến vào mà thi triển Liễm Khí Thuật, giống như một người bình thường chậm rãi đi vào.

Thần thức mở ra, Dương Thiên dễ dàng tránh né những yêu thú gần đó. Tiến vào sâu bên trong, thần thức của Dương Thiên gần như đã bao phủ toàn bộ Mang Hoang Thảo Nguyên nhưng hắn vẫn không tìm ra được tung tích của đám người Hạ Chỉ Nghiên.

Chuyện này cũng không nằm ngoài dự kiến của Dương Thiên. Đám người Hạ Chỉ Nghiên không nhận được Truyền Âm Phù, chắc hẳn đang bị vây khốn tại một nơi nào đó mà thần thức không xâm nhập vào được. Đánh dấu khu vực xong, Dương Thiên bắt đầu chọn ra những nơi khả nghi nhất tiến vào.



Cùng lúc này, trong một cung điện nằm ở phía Nam Mang Hoang Thảo Nguyên, Khổng Tước Vương đang nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế dài trải tơ lụa. Trước mặt nàng là vài con Yêu Thú đang pha trò, biểu diễn các loại pháp thuật.

Đợi bọn chúng biểu diễn xong, một lão nhân đang ngồi gần đó đi đến trước mặt Khổng Tước Vương:

- Đại vương, người thấy lớp trẻ của chúng ta có kẻ nào đủ năng lực trở thành vương đời tiếp theo hay không?

Lão nhân hỏi xong liền im lặng chờ đợi, mãi vẫn không thấy Khổng Tước Vương trả lời liền ngẩn đầu lên, phát hiện ánh mắt nàng đang nhìn về phía xa xăm chứ không chú ý gì đến hắn. Lão nhân dùng linh lực để gia tăng âm thanh:

- Đại vương.

Bị gọi tỉnh, Khổng Tước Vương giật mình:

- Có chuyện gì?

- Đại Vương, gần đây người luôn không được tập trung, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.

Khổng Tước Vương thở dài:

- Ta đang lo lắng cho tương lai của Yêu Tộc.

Lão nhân cả kinh:

- Đại Vương, người nói vậy nghĩa là sao? Yêu Tộc chính là thế lực mạnh nhất Phàm Vũ Giới. Cho dù gần đây chúng ta mất đi Hổ Vương nhưng đã vây khốn được một lượng lớn tu sĩ Nhân Tộc tại Huyền Hoa Cốc, giết chết rất nhiều tu sĩ cấp cao của bọn hắn. Theo những gì ta được biết, trong vòng một tháng nữa, chúng ta sẽ thành công phá vỡ trận pháp bọn chúng bày ra, đến khi đó, đám người kia chỉ còn chút hơi tàn, chẳng phải là cá nằm trên thớt sao?

Khổng Tước Vương lắc đầu:

- Giết được đám người kia thì đã làm sao? Chỉ cần hắn còn sống, tương lai chính là đại họa của Yêu Tộc?

Lão nhân ngẩn ra rồi trầm giọng:

- Người muốn nói đến kẻ đã giết chết Hổ Vương?

Khổng Tước Vương đưa tay về phía trước, linh lực ngũ sắc lập tức ngưng tụ thành một bóng người tay cầm trường kiếm, khí khái bất phàm.

- Khi hắn chém giết Hổ Vương vẫn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, ngươi hiểu điều này có ý nghĩa gì hay không?

- Cái gì?

Lão nhân không nhịn được quát to, Nguyên Anh sơ kỳ chiến thắng một trong mười vị Yêu Vương, hơn nữa còn là Hổ Vương đứng hàng thứ 4. Đây rốt cuộc là thể loại chuyện cười gì?

Khổng Tước Vương không để ý đến sự vô lễ của lão nhân, nàng tiếp tục nói:

- Nếu ta nói cho ngươi biết, hắn chỉ dùng một kiếm liền chém chết Hổ Vương, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.