Phong Lưu Chân Tiên

Chương 254: Chương 254: Gỡ bỏ khuất mắt




Triệu Vũ Hinh nhận ra người lên tiếng là ai, vui mừng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một nữ nhân tầm 24, 25 tuổi, mặc váy dài màu xanh, gương mặt ưa nhìn đang đứng vẫy tay với nàng.

- Lệ Lệ, ta nghe nói ngươi ZWWtqJE còn đang làm đề án cao học, tại sao còn có thời gian đến dự bữa tiệc này.

Nữ nhân được gọi là Lệ Lệ đi đến gần Triệu Vũ Hinh, nắm lấy tay nàng, cười nói:

- Bạn bè lâu ngày không gặp đột nhiên đính hôn, ta đương nhiên phải đến dự.

Triệu Vũ Hinh hơi ngạc nhiên:

- Lệ Lệ, ta nhớ quan hệ của ngươi và hắn hình như không được tốt lắm.

Trong mắt Lệ Lệ hiện lên một tia chán ghét:

- Ta không nói đến tên kia, là cô dâu.

- Ngươi quen biết cô dâu sao?

- Ngươi không biết?

- Ta nhận được lời mời qua điện thoại, chỉ biết đây là lễ đính hôn của hắn, còn về phần cô dâu…

Lệ Lệ nhìn Triệu Vũ Hinh ái ngại:

- Người này ngươi cũng biết, là bạn học cùng lớp đại học với chúng ta.

- A, là ai?

- Hứa Tĩnh.

Gương mặt Triệu Vũ Hinh lập tức thay đổi, Lệ Lệ thấy tình hình không ổn vội nói sang chuyện khác. Nàng bước đến trước mặt Dương Thiên, trầm trồ:

- Ngươi chính là bạn mời khiêu vũ của Hinh Hinh sao, rất đẹp trai a.

Triệu Vũ Hinh giới thiệu:

- Đây là Dương Thiên. Còn đây là bạn thân thời đại học của ta, Tiêu Lệ.

Dương Thiên từ bỏ vẻ mặt nhăn nhó, đưa tay ra bắt tay với nàng:

- Xin chào, ta gọi là Dương Thiên, bạn trai của Vũ Hinh.

Đến lượt Tiêu Lệ bị bất ngờ, nàng bắn ra một tràng liên thanh:

- Hinh Hinh, có thật hắn là bạn trai của ngươi không. Còn trẻ như vậy, chắc còn đang là sinh viên đại học. Tiểu soái ca, mau nói cho ta biết, ngươi làm cách nào cưa đổ được hoa khôi của lớp chúng ta. Hinh Hinh, thì ra sở thích của ngươi là “gặm cỏ non”, nếu để nhưng tên thầm thương trộm nhớ ngươi biết được, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.

Cánh tay của Dương Thiên dừng lại ở lưng chừng, mặt đen kịt lại. Bạn thân của Triệu Vũ Hinh cũng là một đóa kỳ hoa a. Thấy phản ứng của Dương Thiên, hai má của Triệu Vũ Hinh có chút đỏ lên, gắt nhẹ:

- Lệ Lệ, ngươi đang nói bậy gì đó. Cái gì mà “gặm cỏ non”, khó nghe chết đi được.

Tiêu Lệ cười hì hì, vỗ vai Dương Thiên:

- Tiểu soái ca, đừng giận. Tính của ta vốn thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy. Đôi khi nói xong mới nghĩ, nghĩ xong thì đã không kịp nói nữa. Nói vòng vèo ta chỉ tóm gọn trong một câu, ngươi không cần quá để ý đến những gì ta đã nói, nghe xong thì quên đi.

Triệu Vũ Hinh nhìn Dương Thiên với ánh mắt áy náy, tỏ vẻ xin lỗi. Tiêu Lệ sau một thời gian dài không gặp, tính cách vẫn như xưa, luôn thích làm cho người khác đau đầu.

Dương Thiên cũng không phải dạng vừa, sau vài giây choáng váng liền đáp lại:

- Yên tâm đi, ta sẽ không tức giận. Giới thiệu lại một lần nữa, ta là Dương Thiên, bạn trai của Vũ Hinh, sinh viên năm 2 đại học Thanh Hoa, chuyên ngành kinh tế. Còn có, Vũ Hinh là lão sư của ta.

Triệu Vũ Hinh không nghĩ đến Dương Thiên đột nhiên tiết lộ chuyện này, định nói gì đó thì bị hắn ngăn lại.

Tiêu Lệ giật mình, nàng cho rằng Dương Thiên còn rất trẻ, không ngờ chỉ mới là sinh viên năm 2, còn là học sinh của Triệu Vũ Hinh. Đây chẳng phải là tình yêu thầy trò trong truyền thuyết hay sao?

- Ngươi là học sinh của Hinh Hinh?

- Đúng vậy?

- Các ngươi thầy trò yêu nhau?

Dương Thiên bình tĩnh đáp:

- Có vấn đề gì sao?

Tiêu Lệ gật đầu rồi lại lắc đầu:

- Không có, chỉ là ta bị bất ngờ một chút thôi. Hinh Hinh, chuyện động trời như vậy mà ngươi dấu thật kĩ. Nếu hôm nay ta không đến đây, chắc phải đến lúc nhận được thiệp mời đám cưới của ngươi mới được biết a.

Triệu Vũ Hinh bối rối không biết nói gì, Dương Thiên liền thay nàng giải vây:

- Hôm nay Vũ Hinh mời ta đến đây để dự lễ khiêu vũ là muốn công bố cho mọi người chuyện này.

- Ồ, thì ra là vậy. Nhân lễ đính hôn của bạn học cũ để khoe bạn trai mới, Hinh Hinh, ngươi làm rất tốt.

Dương Thiên bình tĩnh nói:

- Nàng tìm được bạn trai xuất sắc nhất thế giới, ngọc thụ phong lâm, tiêu sái anh tuấn, tài nghệ vô song, đương nhiên phải nói cho bạn bè cùng chung vui.

Cú phản công cực mạnh của Dương Thiên khiến Tiêu Lệ choáng váng, mãi một hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Hinh Hinh, ta có một chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi.

Triệu Vũ Hinh cố nhịn cười:

- Có chuyện gì?

- Bạn trai của ngươi có phải mắc chứng Tự Luyến Cuồng hay không?



Đúng 7 giờ 30 phút, tất cả đèn trong phòng đồng loạt tắt đi, một chiếc đèn công suất lớn chiếu sáng ngay chính giữa sàn khiêu vũ. Một cặp nam nữ mặc đồ cưới từ trên không từ từ hạ xuống đất, xung quanh sàn nhảy từng cột pháo bông bắn lên rực rỡ. Dương Thiên nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi:

- Chuẩn bị thật công phu. Vũ Hinh, ngươi có muốn…

Câu nói của Dương Thiên bị bỏ dở giữa chừng vì gương mặt ngốc trệ của Triệu Vũ Hinh, trong đó có ẩn chứa sự kinh ngạc, bi thương, phẫn nộ, xót xa. Hắn đang định gọi nàng thì Tiêu Lệ đã ngăn cản:

- Để cho Hinh Hinh yên tĩnh một lát đi.

- Tên kia là bạn trai cũ của Vũ Hinh?

Tiêu Lệ kéo Dương Thiên qua một bên, nói nhỏ:

- Hắn gọi là Trần Dạ, bạn cùng lớp của bọn ta tại đại học Thanh Hoa. Hinh Hinh cùng hắn từng có tình cảm sâu đậm, từng trở thành giai thoại được nhiều cặp đôi trong trường mơ ước. Hai người còn suýt chút nữa đám cưới, nhưng không biết vì lý do gì, Trần Dạ đột nhiên biến mất. Gần đây hắn mới xuất hiện trở lại với tư cách là giám đốc một công ty giải trí. Cô dâu bên cạnh hắn là Hứa Tĩnh, thiên kim tiểu thư của Hứa gia, cũng là bạn cùng lớp của bọn ta.

- Hừ, những tên bạn học cùng thời đại học vì muốn làm thân với hắn nên nãy giờ mới không dám lại đây nói chuyện với chúng ta, sợ vì Hinh Hinh mà khiến cho Trần Dạ khó chịu. Nếu là bình thường, bọn hắn đã sớm bao vây lấy nàng. Dương Thiên, Hinh Hinh ngày xưa chính là hoa khôi toàn trường, số lượng người theo đuổi nàng, dùng giấy A4 liệt kê cũng hết vài trang. Ngươi nhất định phải trân trọng.

Dương Thiên nghiêm túc nói:

- Việc này không cần người nhắc nhở, ta chắc chắn sẽ trân trọng Vũ Hinh. Những chuyện sau khi Trần Dạ rời đi, ngươi có nghe ngóng được gì hay không?

Tiêu Lệ đáp:

- Có nhiều lời đồn đãi cho rằng trước khi hôn sự giữa Trần Dạ và Hinh Hinh được tổ chức, gia đình hắn gặp phải biến cố lớn, phải chuyển đi nơi khác trốn tránh chủ nợ. Sau đó không biết có chuyện gì xảy ra mà lại được Hứa Tĩnh thay hắn trả nợ, cuối cùng trở thành một đôi.

- Không phải là lời đồn, sự thật chính là như vậy.

Triệu Vũ Hinh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Tiêu Lệ, lên tiếng nói.

- Hứa Tĩnh từ lâu đã ưa thích Trần Dạ, chỉ vì sự có mặt của ta nên mới không nói ra. Nàng gặp Trần Dạ gặp khó khăn, với tiềm lực tài chính của Hứa gia, đương nhiên sẽ ra tay giúp đỡ hắn. Mọi chuyện sau đó cũng không khó để đoán ra. Công ty mà Trần Dạ thành lập cũng là do Hứa gia giúp đỡ.

- Hinh Hinh, làm sao ngươi biết được chuyện này?

- Đoán. Nói đúng hơn, sau khí biết cô dâu là Hứa Tĩnh, xâu chuỗi các sự kiện lại, ta đạt được đáp án này.

Dương Thiên cười nói:

- Vũ Hinh, ta thấy ngươi dường như đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Triệu Vũ Hinh cũng cười:

- Ta với hắn đã không còn tình cảm, chỉ còn một chút khuất mắt. Hôm nay khuất mắt đã được giải khai, ta đã không còn gì vướng bận nữa. Dương Thiên, theo ta lên chào bọn họ một tiếng đi. Ta muốn giới thiệu ngươi bạn bè của ta.

- Được.

Triệu Vũ Hinh chủ động dẫn Dương Thiên đến chào hỏi Trần Dạ, công khai thân phận bạn trai (giả) của hắn, đây là tiến triển lớn trong mối quan hệ của hai người. Nói không chừng đêm nay…

Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ tự sướng của Dương Thiên mà thôi, Triệu Vũ Hinh còn chưa nghĩ xa đến vậy. Nàng chỉ muốn xóa bỏ mọi chuyện không vui trong quá khứ, làm bạn bình thường với Trần Dạ. Còn về mối quan hệ với Dương Thiên, sau khi giải khai khuất mắt trong lòng, Triệu Vũ Hinh đã ngầm thừa nhận, có điều Dương Thiên quá ngốc nên chưa kịp nhận ra mà thôi.

Tiêu Lệ thấy mình bị bỏ rơi, vội chạy đến chen giữa hai người:

- Hinh Hinh, người trọng sắc khinh bạn a. Ta với ngươi tốt xấu gì cũng đã chơi thân nhiều năm, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Ngươi hôm nay lại vì một tiểu soái ca mà quẳng ta qua một bên, thật là khiến ta đau lòng muốn chết.

Dương Thiên: …

Triệu Vũ Hinh: …

Tiêu Lệ lại “lên cơn” rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.