Phong Lưu Chân Tiên

Chương 253: Chương 253: Kim đồng ngọc nữ




Loại trực thăng chuyên dụng này thường được sử dụng để chở những nhân vật có quyền lực lớn. Bên trong khoang chứa hành khách không thua kém gì một phòng của khách sạn 5 sao, gồm 4 phòng ngủ, nhà tắm, nhà bếp, phòng khách đầy đủ tiện nghi. Lên trực thăng về sau, Hạo ca chào Dương Thiên vài câu rồi lôi kéo hành lý, chọn một phòng bước vào.

Dương Thiên cũng không khách sáo, lấy từ trong tủ lạnh ra đồ ăn và thức uống được chuẩn bị sẵn, chọn một chiếc đĩa phim có ảnh bìa đặc sắc, bắt đầu tận hưởng chuyến du lịch.

Qua một đêm, tâm trạng của Hạo ca ngày càng bất an. Hắn có linh cảm chuyến đi lần này nhất định sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra. Định nói cho Dương Thiên biết nhưng do dự một hồi lại thôi, đây chỉ là linh cảm, nói ra sẽ khiến người khác chê cười.

Để tự trấn an mình, Hạo ca đem tất cả vũ khí, thiết bị mang theo, lần lượt kiểm tra rồi lại cất vào cẩn thận. Một lát sau, Hạo ca lại tiếp tục mang ra kiểm tra lại một lần nữa. Hắn làm việc này đến lần thứ 3 thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Dương Thiên, Hạo ca vội vàng tiếng ra mở cửa, vẻ mặt lo lắng:

- Dương thiếu, có chuyện gì xảy ra sao?

Dương Thiên thấy Hạo ca tay cầm một khẩu súng trường, mỗ hôi chảy đầy trên trán liền bật cười:

- Chúng ta còn chưa đến nơi, người cần gì phải lo sợ như vậy?

Hạo ca cười khổ:

- Để Dương thiếu chê cười rồi, chuyện này liên quan đến tính mạng của ta và người ta yêu nhất. Dù ta cố gắng thế nào vẫn không thể giữ bình tĩnh được.

- Ầy, tùy ngươi. Ta đến để nói với ngươi, chuyến bay có hơi nhàm chán, ta sẽ rời đi vài ngày, khi nào gần đến nơi, ta sẽ quay trở lại. Nếu hai tên kia có hỏi, ngươi chỉ cần trả lời nguyên văn những gì ta đã nói.

Hạo ca nghe vậy liền gấp:

- Chẳng lẽ có nguy hiểm gì cần ngươi đích thân giải quyết, ta nói có đúng không?

- Ngươi xem phim hình sự hơi nhiều rồi, nếu thực sự có chuyện, ta vốn không cần dấu giếm. Trên thế giới này, có chuyện gì làm khó được ta?

Dương Thiên cười to rời đi, hắn trực tiếp mở cửa khoang trực thăng nhảy xuống, theo hướng Bắc Giang thành phóng đi. Trực thăng đã được Dương Thiên lưu lại ấn ký, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng tìm được.

Trở về nhà, Dương Thiên chuẩn bị một bộ đồ vest lịch sự chuyên dùng cho các buổi lễ khiêu vũ. Tân trang đầy đủ, nhìn đồng hồ đã là 6 giờ 30 phút, Dương Thiên liền xuất hiện trước nhà Triệu Vũ Hinh. Vừa lấy điện thoại ra, chưa kịp bấm số, Triệu Vũ Hinh đã gọi đến:

- Dương Thiên, đã hơn 6 giờ 30 phút, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Triệu lão sư, ta đang đứng trước nhà của ngươi.

- A, tại sao ngươi không gọi cho ta?

- Ta đang chuẩn bị gọi thì đã nhận được cuộc gọi của ngươi.

- Ngươi đợi ở đó một lát, ta sẽ lập tức xuống ngay.

Khi nữ nhân nói nàng sắp đến, có nghĩa là còn rất lâu mới đến nơi. Dương Thiên chẳng cần bất kỳ ai nói với hắn điều này, chính bản thân hắn đang tự mình trải nghiệm.

- Nữ nhân, một cái cũng không đáng tin.

Mặc kệ Dương Thiên than thở, hơn 40 phút sau, Triệu Vũ Hinh trên người mặc lên một cái váy màu đỏ, trên mặt trang điểm nhẹ qua, môi thoa son màu hồng nhạt từ từ bước xuống. Hình tượng của nàng lúc này là sự pha trộn hoàn mỹ giữa thành thục vũ mị cùng ngây thơ đáng yêu. Vừa nhìn thấy Triệu Vũ Hinh, Dương Thiên đã vứt những suy nghĩ kia ra khỏi đầu. Hơn 40 phút chờ đợi, rất đáng giá a.

- Triệu lão sư, ngươi rất đẹp.

Nghe Dương Thiên khen mình, trong lòng Triệu Vũ Hinh rất vui mừng, không uổng công nàng bỏ ra gần 1 tiếng đồng hổ để trang điểm và chọn đồ.

- Ta rất đẹp sao?

Dương Thiên gật đầu chắc nịch:

- Vô cùng xinh đẹp, ai nhìn thấy ngươi lúc này đều sẽ yêu ngươi. Nữ nhân hận mình sinh ra không phải là nam nhân, nam nhân sẽ nguyện vì ngươi mà chết.

Triệu Vũ Hinh bật cười khanh khách:

- Nói vậy, ngươi cũng nguyện vì ta mà chết sao?

Dương Thiên khựng lại, định nói gì đó lại thôi. Hắn thi triển Trảm Phong Thuật có hơi quá, không còn lưu lại đường lùi. Triệu Vũ Hinh cũng không có ý định làm khó Dương Thiên:

- Đừng đùa nữa, 7 giờ 30 phút buổi lễ khiêu vũ sẽ bắt đầu, chúng ta mau gọi một chiếc taxi đi.

- Được.

Dương Thiên định gọi cho Tiêu Chính Long đến, chợt nhớ ra tên này hiện tại địa vị khá cao, hắn xuất hiện sẽ mang đến rất nhiều phiền phức. Taxi cũng tốt, Dương Thiên còn chưa thử cảm giác đi taxi cùng mỹ nữ lần nào.

Thanh Lâm Quận đang là trọng điểm phát triển của cả thành phố, mọi dịch vụ đều được phát triển, cạnh tranh mạnh mẽ. Số lượng công ty kinh doanh xe taxi khá nhiều càng khiến dịch vụ này tốt hơn. Triệu Vũ Hinh vừa gọi điện được 2, 3 phút đã có một chiếc taxi xuất hiện gần đó. Dương Thiên hài lòng nói:

- Dịch vụ taxi nơi này thật nhanh.

Triệu Vũ Hinh nói:

- Đúng vậy, khi có việc gì gấp ta đều sử ZO8g51C dụng xe taxi, nhanh chóng mà giá thành lại rẻ. Đừng nói nữa, mau lên đi.

Tài xế xe là một nữ nhân, tuổi tác vào khoảng 35 đến 40. Hai người bước lên xe, nữ nhân trung niên quay đầu lại, chưa kịp hỏi gì đã ngẩn ra. Trong đầu nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ: “Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ”.

Dương Thiên đẹp trai không cần phải bàn cãi. Triệu Vũ Hinh là đại mỹ nữ, điều này cũng không có gì để nói. Hai ngươi ăn mặc trang phục sang trọng tham dự lễ hội, mọi người nhìn thấy đều sẽ có suy nghĩ này. Triệu Vũ Hinh đi taxi đã quen, thấy nữ nhân trung niên không nói gì, nàng lên tiếng trước:

- Bọn ta muốn đến nhà hàng Thiên Minh.

Nữ nhân trung niên bị Triệu Vũ Hinh gọi tỉnh, nói vài tiếng được rồi bắt đầu lái xe. Đến nơi, Dương Thiên mới hỏi Triệu Vũ Hinh:

- Triệu lão sư, ngươi đoán thử xem, tại sao khi nãy vị nữ tài xế kia lại ngẩn người nhìn chúng ta?

Bị Dương Thiên hỏi, Triệu Vũ Hinh mới chú ý đến điểm này, nàng suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu:

- Chuyện này ta làm sao biết được.

Dương Thiên tỏ vẻ đắc ý:

- Rất đơn giản, nàng thấy chúng ta quá đẹp đôi. Phải dùng từ gì, đúng rồi, là Kim Đồng Ngọc Nữ.

- Dương Thiên, ngươi đi chết đi.

Đùa giỡn vài câu, hai người theo lối bãi giữ xe tiến vào trong thang máy. Gần đến nơi, Triệu Vũ Hinh níu lấy tay áo Dương Thiên nói nhỏ:

- Dương Thiên, lát nữa lên đến nơi, ngươi cư gọi ta là Vũ Hinh là được rồi.

Dương Thiên còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, Triệu Vũ Hinh đã vội giải thích:

- Ta muốn nhờ ngươi giả làm bạn trai ta. Hôn lễ này là của một người đặc biệt, ta muốn hắn nhìn thấy ta đang có cuộc sống hạnh phúc.

- Là bạn trai cũ của ngươi?

Triệu Vũ Hinh kinh ngạc:

- Chuyện này ngươi cũng biết?

- Trong trường có rất nhiều lời đồn đại khác nhau về ngươi và hắn. Ta còn nghe nói hai ngươi đã chuẩn bị xong hôn lễ, cuối cùng không biết vì sao lại hủy bỏ. Là do hắn sao?

Triệu Vũ Hinh hai mắt đỏ hoe:

- Không phải hoàn toàn là lỗi của hắn. Chuyện này rất dài, nếu ngươi muốn biết, khi nào có cơ hội ta sẽ kể hết cho ngươi nghe.

Dương Thiên bình thản đáp:

- Sẽ có cơ hội, trước mắt ta và ngươi sắp đến buổi lễ khiêu vũ. Ngươi muốn nhờ ta làm bạn trai danh nghĩa của ngươi, vậy thì phải nghe theo những gì ta nói.

Triệu Vũ Hinh không phản đối:

- Được, chỉ cần người đồng ý giúp ta, mọi chuyện đều theo ý của ngươi.

Dương Thiên mỉm cười, đưa tay lên lau nước mắt còn đọng lại trên mặt nàng:

- Cũng không có gì nhiều, ngươi tạm gác lại quá khứ, vui vẻ cùng ta khiêu vũ là đủ rồi.

- Ta…

Triệu Vũ Hinh đang định nói thêm gì nữa, cửa thang máy đã mở ra, Dương Thiên liền nắm lấy tay nàng đi vào.

Đi qua hành lang, Dương Thiên cùng Triệu Vũ Hinh theo dòng người tiến vào bên trong. Nơi này là một căn phòng lớn, bày trí nhiều dãy băng đỏ trên tường cùng tấm thiệp hình chữ Hỷ. Trên bệ cao là dàn nhạc công đang chơi, xung quanh được sắp xếp bàn ghế cùng thức ăn cho khách mời tham dự. Chính giữa là nơi tổ chức khiêu vũ, lúc này chỉ có vài vũ công đang đứng ở đó biểu diễn.

Hai người vừa bước vào lập tức thu hút được sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là những sắc lang, sắc nữ. Để tránh trở thành mục tiêu bất đắc dĩ, Dương Thiên trưng ra bộ mặt cau có như muốn đánh người. Biện pháp này rất hữu hiệu, những người kia nhìn bọn hắn một lúc, cảm thấy không ổn đành lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Đúng lúc này, một âm thanh vui mừng vang lên:

- Hinh Hinh, ngươi cũng đến tham dự sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.