Điền Phong nhắc nhở:
- Chúa công nghĩ như vậy binh sĩ thủ vệ Dự Chương không nghĩ như vậy.
Trương Lãng gật đầu;
- Tiên sinh nói rất đúng.
Sau đó hắn chuyển sang nói với Đinh Phụng:
- Lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lên đường tới Nam Xương đồng thời phái người nói với Hoa Hâm nói hắn không cần phải lo lắng ta sẽ mang binh tới trợ giúp.
Bốn ngày sau Trương Lãng đã tới Nam Xương.
Hoa Hâm khoảng bốn mươi tuổi dáng người nhỏ gầy, cử chỉ đoan chính.
Ở trên đường đi Trương Lãng không nói một lời, Hoa Hâm cũng không nhiều lời.
Sau khi tới phủ, Dự Chương và mấy binh sĩ đều ở đây cung kính đứng ở bên cạnh.
Trương Lãng mở miệng dò hỏi:
- Từ Ngư hiện tại chiến sự thế nào?
Hoa Hâm khẩn trương nói:
- Bẩm chúa công hiện tại Lưu Biểu vẫn chưa quy mô tiến công.
Trương Lãng nói:
- Vậy các ngươi có phái thám mã điều tra tình hình bốn phía của bọn chúng hay không?
Hoa Hâm vội vàng đánh mắt cho một tướng quân hắn liền bước ra khỏi hàng:
- Bẩm chúa công, mạt tướng đã điều tra rõ tình huống của Lưu quân.
Trương Lãng giương mi lên mà nói:
- Có địa đồ không?
- Có.
Binh lính kia bình tĩnh ứng tiếng sau đó lấy từ trong người địa đồ dâng lên mà hành lễ:
- Mời chúa công xem.
Trương Lãng chỉ vào địa đồ mà nói;
- Lưu Biểu ở dưới cờ có Hoắc Tuấn lĩnh hai vạn đội ngũ đã xuôi theo Tương thủy mà xuống, hiện tại đang đồn trú ở vùng L ưu Dương, cách nghi Xuân trăm dặm khinh kỵ binh bất quá một ngày là tới.
Trương Lãng theo địa đồ mà nói, hiển nhiên cái gọi là Tương thủy ở cạnh có không ít ký hiệu.
Phó tướng kinh ngạc nhìn Trương Lãng rồi giải thích;
- Hoắc Tuấn tuy chỉ có hai mươi hai tuổi nhưng tinh thông binh pháp hơn nữa là đệ tử tâm phúc ở Kinh Châu, nghe đồn cách hành quân của hắn được chân truyền không thể coi thường.
Trương Lãng gật đầu tỏ vẻ tinh tường trong lòng vẫn suy nghĩ một chút về tư liệu của Hoắc Tuấn, trong đó ấn tượng nhất là lúc Lưu Bị phạt thục, Hoắc Tuấn tự mình trấn giữ Manh Thành, về sau Lưu chương điều động Vu cấm, suất lĩnh hơn vạn binh mã vây công, Hoắc Tuấn vẫn thủ vững được.
Phó tướng chỉ vào địa đồ mà nói tiếp:
- Một đường khác thì do Trường Sa thái thú Hàn Huyền mang theo ba vạn đội ngũ, nhất định xuyên qua Hành Sơn đến Du huyện, ít ngày nữa có thể tới Vĩnh Tân, đường này vô cùng dũng mãnh quân ta không thể ngăn cản. Lư Lăng huyện trở nên nguy hiểm rồi.
- Có một võ tướng tên là Hoàng Trung không?
Trương Lãng giật mình.
Phó tướng kia nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
- Không có người này.
Trương Lãng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Đường cuối cùng là Lưu Bị Quan Vũ Trương Phi lãnh binh hơn năm vạn hiện tại ở Tương Tây cho tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, tuy nhiên binh lực đường này vô cùng xảo diệu, hình thành trận hình cường đại, với thực lực của Dự Chương bây giờ không cách nào đánh lui được quân địch.
Trương Lãng gật đầu quan sát vài lần thấy người phó tướng này cũng trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, dáng người tuy nhỏ nhưng vô cùng rắn chắc, Trương Lãng liền gật đầu thầm nghĩ người này làm tình báo vô cùng tỉ mỉ hắn liền hỏi:
- Ngươi tên gì hiện tại đang giữ chức gì.
Phó tướng kia hơi bối rối mà nói;
- Bẩm chúa công thuộc hạ là Toàn Tông hiện làm phó tướng.
Trương Lãng sững sờ, thầm nghĩ Toàn Tông không phải là danh tướng Ngô quốc sao tại sao hiện tại lại ở Dự chương còn làm phó tướng, mà ở trong tam quốc Toàn Tông ở Ngô quốc chức cao nhất.
Trương Lãng trong lòng thầm nghĩ rồi bình đạm nói:
- Phụ thân ngươi Toàn Nhu còn khỏe chứ?
Toàn Tông không ngờ Trương Lãng lại hỏi câu này lúc đầu ngẩn ngơ sau đó kích động:
- Đa tạ chúa công nhớ mong gia phụ hiện tại đang ở tiền tuyến tất cả đều mạnh khỏe.
Trương Lãng cười to:
- Nhìn ngươi làm thám thính vô cùng tốt trận chiến này nếu đắc thắng ta sẽ triệu hồi ngươi về Mạt Lăng theo làm tả hữu.
Toàn Tông vui mừng nói:
- Đa tạ chúa công tài bồi.
Trương Lãng gật đầu lúc này Hoa Hâm mới mở miệng:
- Chúa công đã có tính toán như vậy phải chăng muốn chuẩn bị bình định Lưu Biểu?
Trương Lãng cười cười nói;
- Xuất kích ta hiện tại có một vạn binh mã lấy gì mà xuất kích.
- Cái gì/
Tất cả quan tướng đều ngây người một vạn người, khuôn mặt của Hoa Hâm vốn cười nay trở nên cứng ngắc:
- Chúa công người đang nói đùa sao?
Trương Lãng nghiêm túc:
- Xem bộ dáng của ta giống nói đùa sao?
Hoa Hâm chuyển động sắc mặt thầm kêu một tiếng không hay.
Trương Lãng quét quanh toàn trường đem biểu lộ của mọi người thu vào mắt rồi cười nói:
- Thế nào các ngươi đều sợ rồi sao?
Hoa Hâm cố nặn ra nụ cười khan mà nói:
- Chúa công thong dong tỉnh táo chắc đã tính trước, thuộc hạ vô cùng tin tưởng, Lưu Biểu tất bại chắc chắn phải lui.
Trương Lãng nở ra nụ cười, Hoa Hâm này cũng thật là hắn nói:
- Tử Ngư nói đúng ta đã có kế hoạch, tuy chỉ mang tới một vạn đội ngũ tuy nhiên mọi người không cần phải lo lắng ta cũng không mang tính mạng của mình đi đùa giỡn.
mấy phó tướng liền chấn động tinh thần mất đi vẻ chán chường Hoa Hâm cũng lau mồ hôi trên đầu thầm niệm ông trời phù hộ.
Trương Lãng phất tay:
- Ta hiện tại hơi mệt có gì sau giờ ngọ thương thảo.
Hoa Hâm vội vàng nói:
- Thuộc hạ chuẩn bị phòng cho chúa công xin chúa công di giá nghỉ ngơi.
Trương Lãng gật đầu.
Ở trên đường Trương Lãng hỏi Hoa Hâm;
- Ngươi lát nữa đi tới doanh trại, thỉnh một người tên là Chu Du và một nữ tử tên là Chân Mật tới đây.
Hoa Hâm không rõ Trương Lãng muốn làm gì tuy nhiên mời một nữ hài tới đây có lẽ chúa công đường xá tịch mịch muốn tiêu khiển.
Tiến vào trong sương phòng nơi này rất sạch sẽ hơn nữa bày biện trang trí có phần xa hoa.
Trương Lãng nhìn thoáng qua lộ vẻ thỏa mãn rồi nói với Hoa Hâm:
- Ngươi lui xuống trước đi.
Buổi chiều Trương Lãng ngủ lại lấy sức hắn vừa bước ra sương phòng thì đã có thị vệ cung kính:
- Chúa công Hoa thái thú và các đại nhân đã ở phòng nghị sự chờ chúa công từ lâu rồi.
Trương Lãng hỗn độn ý bảo thị vệ kia đi trước dẫn đường.
Trải qua lâu tạ hành lang sau đó xuyên qua hoa viên hòn non bộ tới phòng họp phía trước.
Ở trong phòng ngoài mấy người thì còn có hai mỹ nữ dáng vẻ yểu điệu thục nữ.
Trương Lãng nhập tọa, Chu Du cũng cúi đầu đứng ở một bên.
Trương Lãng hướng về phía Điền Phong hắn hiểu ý liền bước ra nói:
- Buổi chiều chúa công triệu tập các ngươi tới đây chắc các ngươi hiểu rõ nguyên nhân vì sao rồi, vậy mọi người có ý kiến gì hay thì hiện tại cứ nói ra không cần phải cố kỵ nói sai cũng có thể tham khảo.
Ở phía dưới mấy phó tướng nhìn nhau không ai dám lên tiếng.