Yên lặng nửa ngày Trương Lãng không nhịn được nói:
- Hôm nay các ngươi có thể đứng ở chỗ này cho thấy các ngươi cũng là nhân vật một phương làm việc đừng sợ đầu sợ đuôi cho dù sai ta cũng không trách các ngươi.
Trương Lãng nói tới đây mọi người liền buông lỏng tâm tình trình bày suy nghĩ của mình Trương Lãng nghe vô cùng chăm chú, tuy nhiên phần lớn đều không thực dụng thậm chí có người còn đòi chia binh ba đường thiếu chút nữa Trương Lãng muốn nhảy lên chửi mắng một trận.
Lúc này Toàn Tông bỗng nhiên bước ra khỏi hàng khiến Trương Lãng lộ vẻ chờ mong.
Toàn Tông mở miệng nói:
- Chúa công theo ý kiến của thuộc hạ, nếu như tập trung binh lực cường công phổ thông có lẽ còn mấy phần hi vọng.
Trương Lãng hơi hứng thú:
- Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy.
Toàn Tông không hề nghĩ ngợi mà nói:
- Lần này chủ tướng của Lưu Biểu là Lưu Bị cái gọi là bắt giặc phải bắt vua, chỉ cần đánh tan quân của Lưu Bị thì hai đường quân đội kia của Lưu Biểu không chiến mà lui.
Trương Lãng nhướn mày nói:
- Toàn Tông ngươi có biết hai hổ tướng Quan Vũ và Trương Phi của Lưu Bị không?
Không đợi Toàn Tông trả lời Trương Lãng đã đã thao thao bất tuyệt mà nói:
- Hai người này có sức vạn phu chi dũng, đặc biệt là Quan Vũ trong tay có Thanh Long Yến Nguyệt đao, nặng tám mươi hai cân thường nhân không thê đấu lại.
Toàn Tông mặc dù không cho là đúng nhưng cũng không phản bác lại.
Triệu Vũ nghe lại càng không phục:
- Ca ca bọn họ lợi hại như vậy sao Tiểu Vũ không tin để lần sau tiểu Vũ đánh gãy răng Quan Vũ Trương Phi.
Trương Lãng cười cười, đều thấy mọi người không phục liền nói:
- Ta cũng không phải nâng khí thế của người khác diệt uy phong của mình.
Hoa Hâm gian nan nói;
- Vậy theo ý của chúa công kế này không dùng được?
Trương Lãng bỗng nhiên cười quỷ bí:
- Không Toàn Tông nói đề tỉnh ta một câu đó là biện pháp không tệ.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ mơ hồ, Toàn Tông thăm dò nói:
- Vậy ý của chúa công là gì?
Trương Lãng vươn người đứng dậy cất cao giọng nói:
- Tuy Quan Vũ và Trương Phi hết sức lợi hại nhưng bọn họ đều có nhược điểm, Quan Vũ cao ngạo coi trời bằng vung, mà Trương Phi thì dễ xúc động chúng ta cần lợi dụng nhược điểm.
Nói đến đây Trương Lãng bắt đầu cười hắc hắc.
Đây là dụng ý gì? Chúng tướng nhất thời không đoán ra suy nghĩ của Trương Lãng được.
Chu Du một mực không nói chuyện nhưng trên mặt hiện lên vẻ cao ngạo hiển nhiên không muốn ở đây, Trương Lãng mấy lần quét qua người của hắn làm bộ không phát hiện.
Đúng lúc này Trương Lãng đưa mắt tới Chân Mật:
- Chân tiểu thư cho rằng chủ ý này thế nào?
Chân Mật không có ý lên tiếng trước mặt nhiều người nhưng Trương Lãng đã hỏi thì nàng phải từ từ nói:
- Chủ ý có thể khả thi, tuy nhiên hai cánh sau khi sở hữu binh lực không cách nào trợ giúp vạn nhất quân địch tiên công chỉ sợ Dự Chương liền nguy.
Toàn Tông trầm giọng nói:
- Cô nương nói rất đúng mạt tướng đang cân nhắc vấn đề này.
- Vậy ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì không?
Trương Lãng hai mắt lóng lánh hỏi.
Toàn Tông nói:
- Thuộc hạ cho rằng nên xuất binh đồng thời tăng cường phòng bị hai bên thừa dịp quân địch không biết chúa công mang theo bao nhiêu binh mã mượn chuyện này làm mê hoặc quân địch.
Điền Phong hồi lâu không xen vào lúc này liền cất tiếng:
- Nếu phô trương thanh thế, chỉ sợ không đầy vài ngày sẽ bị đối phương nhìn thấu lúc đó vô luận cường công hay đánh lén cũng có thể phá giải nguy cơ.
Toàn Tông gật đầu bất đắc dĩ ní:
- Thuộc hạ nhất thời cũng không nghĩ ra cách xử lý tốt.
Trương Lãng nghĩ nghĩ đôi mắt lại chuyển trên người của Chân Mật, Chân mật làm bộ cúi đầu không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Trương Lãng. Hắn liền đưa mắt nhìn về phía Chu Du:
- Công Cẩn ngươi có chủ ý gì?
Chu Du cúi đầu rầu rĩ đi ra khỏi hàng mà nói:
- Hồi bẩm tướng quân Chu Du cũng nghĩ rằng đây là ý kiến hay.
Trương Lãng trong lòng sớm đã đoán được kết quả tuy nhiên sau khi Chu Du thốt lời hắn vẫn thầm khó chịu, hắn liền cười nói với Điền Phong:
- Được rồi Phù Hạo ta biết ngươi có chủ trương, nói cho mọi người nghe đi.
Điền Phong cười cười:
- Hạ quan có một suy nghĩ chính là sau ki nghi binh không bằng phái một người tiến tới trá hàng, rồi lại luân mở cửa thành, troig đó có thể làm chậm thời gian tiến công của quân địch.
Mọi người đều sáng ngời hai mắt đây đúng là biện pháp tốt.
Toàn Tông hưng phấn nói:
- Gia phụ gác ở Nghi Xuân quân địch đội ngũ tuy nhiều nhưng thời gian ngắn không thể công hãm Trường Bình các, nếu như Trường Bình các bình yên chúa công mang đại quân phối hợp Nghi Xuân vững chắc là được.
Điền Phong không ngờ Toàn Tông cao hứng như vậy liền trầm giọng nói:
- Đây chỉ là cách nghĩ mà thôi thi hành cần phải đúng mực một khi có sai lầm thì vô cùng nguy hiểm.
Toàn Tông bỗng nhiên quỳ xuống mà nói:
- Chúa công thuộc hạ nguyện mang đội ngũ đi tới Lư Lăng nếu như có sai lầm nguyện dâng đầu lên.
Trương Lãng hiện lên vẻ tán dương mà nói:
- Được ta giao phó cho ngươi Lư Lăng hiện tại có một vạn binh, mà đích quân gấp ba ngươi cần phải coi chừng.
Toàn Tông lập tức bái lĩnh.
Mắt hổ của Trương Lãng quét quanh sau đó hắn lạnh lùng nói:
- Ta sẽ dẫn theo một vạn năm nghìn người xuôi theo Cán Giang vèe phía nam, rồi đóng đại bản doanh ở nơi này.
Trương Lãng chỉ ngón tay vào điểm màu đỏ trên địa đồ rồi nói.
Chúng tướng sững sờ, tại sao nơi này lại quen thuộc vậy.
Ngón tay của Trương Lãng chỉ lên Nghi Xuân Ba Khâu Lư Lăng chúng tướng đều hiểu đây cơ hồ là toàn bộ hệ thống binh lực của Lưu Bị, hình thành nên một trận giác phòng ngự.
Trương Lãng lịa nói tiếp:
- Ta sẽ nhường cho hắn đột tiến, chỉ cần nắm được niơ này, hấp dẫn quân cử Lưu Bị sau đó vượt qua An thành mang kỵ binh chạy về hướng Tây đến lúc đó xem Lưu Bị còn biện pháp gì hay, hừ...
Đại sảnh yên tĩnh một hồi chúng tướng đều rung động.
Phải biết rằng Nghi Xuân Ba Khâu Lư Lăng hình dáng tam giác, Nghi Xuân Lư Lăng là cơ sở của hành, mà Nghi Xuân Bình Đô Lư Lăng đều theo một đường thẳng, tuy Nghi Xuân Lư Lăng ở trạng thái phòng thủ nhưng một khi ba khu vực đều xuất binh vòng qua An Thành ba mặt giáp công, thì An thành vừa vỡ, Tây An toàn bộ bị bao bọc quanh Giang Đông.
Mặt khác Lưu Bị có thể đứng vững như vậy Nghi Xuân Lư Lăng hai nơi cũng rơi vào tay của địch.
Cũng có một khả năng theo lời Trương Lãng nói dùng Nghi Xuân Lư Lăng ba địa phương ngăn chặn An Thành hấp dẫn viện quân Lưu Bị, mà Trương Lãng phái khinh kỵ binh đi theo đường nhỏ phục kích viện quân, hoặc đi nhanh bao vây Tương Tây.