Phong Lưu Tam Quốc

Chương 12: Q.7 - Chương 12: Toàn Tông (hạ)




Chiến cuộc như vậy mấu chốt là Trương Lãng muốn công kích Bình Đô, cho dù cầm được có thể đứng vững phản công hay không cũng là vấn đề lớn, hơn nữa đối phương cũng có thể xuất binh hai bên, ba mặt giáp công.

Chúng tướng cảm thán một phen chiến cuộc biến hóa quá nhiều, mọi người không thể nhìn thấy hướng đi đằng sau.

Theo đối sách của Trương Lãng binh tới thì tướng đỡ nước tới thì thành ngăn, ở phía xa xa Lưu Bị lúc này đang bực bội khó ngủ, hắn đã ở trong doanh trại nửa canh giờ rồi, thỉnh thoảng thở dài, mặt mày héo rút.

Lúc này ở bên trong đi ra một đại hán chính là Quan Vũ, trên mặt mang theo sầu lo nhàn nhạt;

- Đại ca nếu là lưu ý của đại nhân thì huynh cần gì phải đem sự tình ôm lên người.

Lưu Bị thở dài trên mặt lộ vẻ khó khăn:

- Trương Lãng mấy lần có ân với chúng ta Bị làm gì có mặt mũi mà phản công Dự Chương.

Quan Vũ mạnh mẽ đem thiết chưởng vỗ lên trên bàn lạnh lùng nói:

- Đều là tên Thái Mạo chết tiệt, giựt giây Lưu Biểu kết minh với Tào Tháo tiến quân Giang Đông hiện tại làm đại ca hai mặt khó xử.

Lưu Bị bất đắc dĩ lắc đầu phiền muộn nói:

- Người khác nhìn thì huynh đệ chúng ta có được tiện nghi, Lưu Biểu cũng cho chúng ta cái tốt, binh mang mười vạn, vây công Giang Đông, cuộc chiến này không thể không thắng.

Quan Vũ trầm giọng nói:

- Việc này có lẽ không thể trách đại ca, nếu Trương Lãng thất thủ chỉ trách bọn họ không có bản lĩnh.

Lưu Bị nghiêm mặt nói:

- Nhị đệ việc này không đơn giản như đệ nói chỉ sợ chúng ta có đại phiền toái rồi.

Quan Vũ kinh ngạc;

- Sao vậy đại ca Dự Chương không có bao nhiêu binh lực, nắm xuống hẳn không có vấn đề.

Lưu Bị nói:

- Chỉ sợ huynh đệ chúng ta đã rơi vào vòng tranh giành quyền lực với con cháu của Lưu Biểu, trước kia cũng may nhưng hiện tại Lưu Biểu đang nằm bệnh không biết tình hình của hắn thế nào, vạn nhất có gì không may thì vô cùng phức tạp.

Quan Vũ ngẩng đầu kiêu ngạo nói:

- Lưu Biểu nể trọng nhất chính là đại công tử Lưu Kỳ, cho dù Lưu Biểu đi thì Lưu Kỳ quan hệ rất tốt với đại ca đại ca còn sợ gì.

Lưu Bị lắc đầu cười khổ nói:

- Nhị đệ có chỗ không biết, Lưu biểu tự nạp Thái Mạo muội muội làm thiếp xong thì vô cùng sủng ái nàng, đặc biệt sau khi nàng sinh hạ Lưu Tông Lưu Kỳ đã không còn được như xưa, nếu như Lưu Biểu thật sự đi thì Lưu Tông kế vị cũng là chuyện bình thường, nếu thật sự như vậy sau này chúng ta càng khó khăn sinh tồn.

Nói tới đây Lưu Bị càng trở nên ảm đạm.

Quan Vũ cũng ảo não nói:

- Đại cá nói xem phải làm sao bây giờ?

Lưu Bị cảm thán nói;

- Ta cũng không biết phải làm sao cho tốt.

Quan Vũ bỗng nhiên xếch mắt lên nói:

- Đã vậy đại ca cũng không cần phải ở dưới trướng người khác nữa không bằng thừa cơ tự lập làm chủ lấy Kinh Nam bốn quận làm nơi an thân sau đó kết thân với Trương Lãng, mưu đồ Kinh Tương của Lưu Biểu.

Lưu Bị tức giận nói:

- Nhị đệ làm sao có thể nghĩ như vậy Lưu đại nhân đối với ta không tệ, làm sao ta có thể làm chuyện bất nghĩa như vậy được, hơn nữa đệ cũng không phải không biết chúng ta tuy nắm mười vạn binh mã nhưng có mấy người nghe huynh đệ chúng ta nói?

Quan Vũ nhìn Lưu Bị khuôn mặt lộ vẻ thản nhiên, thầm phỏng đoán ý trong lời nói của Lưu Bị vừa rồi.

Đúng lúc Quan Vũ đang mừng thầm thì Lưu Bị đứng lên vẻ mặt tràn ngập chán chường;

- Chúng ta cố gắng mấy năm xem ra sắp bị hủy hoại trong chốc lát rồi.

Quan Vũ cũng trầm mặc.

Ở ngoài lều ban đêm trở nên vô cùng an tĩnh.

Trương Lãng cả ngày hành quân hai ngày sau một vạn năm nghìn nhân mã đã tới Ba Khâu.

Trương Lãng lập tức để cho thủ hạ bắt đầu bố trí nơi trú quân, bởi vì đồi núi ba mặt vây quanh thế núi hiểm trở vô cùng phía tây có cán thủy chảy qua địa hình vô cùng thuận lợi, dễ thủ khó công, mà ở quan đạ chính giữa thông hướng Nam Xương dựa vào Bạn thủy có thể thủ.

Trương Lãng phái người gác cửa ải phía bắc một bên thăm dò tình huống bốn phía đặc biệt là các tư liệu về Bình Đô trấn, tuy Toàn Tông nói ra không ít tin tức nhưng thời gian biến hóa cũng không thể đảm bảo rằng nó không thay đổi.

Trương Lãng đang dò xét tiến độ kiến thiết của doanh trại thì có binh sĩ tới thông báo, Trương Ninh dẫn ba nghìn khô lâu binh tới đây tụ hợp.

Trương Lãng mừng rỡ không thôi vội vàng đi gặp mỹ nữ này.

Trương Ninh đến thật đúng lúc, đã có vũ khí bí mật là nàng, cầm lấy Binh Đô trấn thì khả năng thật lớn.

Trương Lãng vội vàng để binh sĩ gọi Trương Ninh đến gặp mình.

Trương Lãng cười cười nói:

- Không biết ta nên gọi là Trương tiểu thư hay là Trương tướng quân đây?

Trương Ninh tức giận nhìn Trương Lãng không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy hắn nàng không cách nào giữ gìn được sự bình tĩnh.

Trương Ninh cố gắng lộ vẻ lãnh đạm:

- Quân pháp như sơn có lẽ Trương dại nhân rõ ràng hơn ta.

Trương Lãng nghiêm túc nói:

- Nói cũng đúng.

Đúng lúc Trương Ninh thở ra một hơi Trương Lãng bỗng nhiên quay người mờ ám hỏi:

- Trương ninh có phải nàng cảnh giác quá không?

Trương Ninh tức giận nói:

- Trương tướng quân không có quy củ chút nào xin tướng quân cân nhắc.

Trương Lãng hiểu được:

- Nói có lý vậy ta gọi là Tiểu Ninh thì thế nào?

Trương Lãng cũng không muốn đùa nữa cho nên liền hỏi:

- Trương Ninh khô lâu binh kia thế nào rồi?

- Tướng quân yên tâm hiện tại Khô Lâu binh so với trước kia ở ngũ long sơn thì còn lợi hại hơn hơn nữa kỹ thuật ngụy trang càng trở nên toàn diện.

- Trương Ninh nàng làm rất tốt.

Trương Ninh lẳng lặng nói:

- Đây là trách nhiệm của thuộc hạ.

Trương Lãng lại nói:

- Thái Bình Yếu thuật nàng cầm về rồi sao?

Trương Ninh bỗng nhiên cẩn thận nói:

- Tướng quân Thái Bình Yếu thuật chính là trọng bảo gia truyền.

Trương Lãng không kiên nhãn;

- Chẳng lẽ ta còn muốn đoạt đồ đạc của ngươi sao, có cầm về không?

Trương Ninh hồ nghi nhìn Trương Lãng nói:

- Đã lấy được rồi.

Trương Lãng hưng phấn nói:

- Vậy ngươi có hiểu chữ trên đó không?

Trương Ninh không cách nào tin Trương Lãng không có ý đồ, ánh mắt như vậy mà không có ý đồ sao/

- Trương tướng quân thất vọng rồi, kỳ thật thuộc hạ cũng không hiểu.

- Nàng xem không hiểu vậy thì thật đáng tiếc tuy nhiên đừng lo ta có quen một vị ngoại quốc kỳ nhân, tinh thông các dạng văn tự có thể giúp nàng một phen.

Trương Ninh sợ hãi kêu lên không biết Trương Lãng nói thật hay giả nàng hơi xót thương nói:

- Tướng quân đây là vật gia truyền của tiên phụ làm sao có thể để người khác tùy tiện xem được.

Trương Lãng bỗng nhiên thở dài nói;

- Trương NInh ta không nói dối ngươi thái bình yếu thuật ta không có dã tâm nhưng trên tay ta cũng có một bản kỳ thư khác chỉ là ta không hiểu chữ trên đó chỉ hi vọng ngươi giúp ta nhưng có vẻ ngươi rất không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.