Lý Đằng Giao một mạch chọn liền bốn nô lệ, các đại gia có tiền vây quanh cũng không dám tranh giành, quan sai phụ trách bán đấu giá lại càng cố hết sức hạ giá, bán với mức thấp nhất theo quy định.
- Đông ca ca, huynh nhìn xem, bốn người này đều được chứ?
Lý Đằng Giao lắc lắc tay hắn mà hỏi.
- Lão gia, cầu xin người, hãy mua luôn muội muội của ta, Vân nhi kiếp này làm trâu làm ngựa để báo đáp người!
Một nô lệ được Lý Đằng Giao chọn bỗng nhiên quỳ xuống, hai tay ôm chân Đường Tiểu Đông.
Đó là một tiểu cô nương nhiều nhất cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, màu da trắng sáng, trong đôi mắt khóc sưng đỏ kia tràn ngập sự tuyệt vọng, bi thương, mong chờ, vô cùng đáng thương.
Một tiểu cô nương gầy yếu khoảng bảy tám tuổi ngồi xổm trong đám nô lệ đang gào khóc gọi tỷ tỷ, muốn lao qua đây, chỉ là bị dây thừng trói chặt rồi.
Đường Tiểu Đông thở dài, nâng Vân nhi dậy.
Đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu không ai mua, tất bị sung quân đến biên ải làm khổ dịch, đường xá xa xôi như vậy, kết quả chỉ có thể là chết dọc đường.
Lý Đằng Giao nhẹ nhàng xoay người, chỉ vào quan sai phụ trách Vân nhi và nói:
- Ta muốn cô bé đó!
- Lý tiểu thư cứ việc dẫn đi, cô bé này không lấy tiền.
Quan sai ra vẻ lấy lòng.
- Cảm tạ lão gia và tiểu thư!
Vân nhi sắp quỳ xuống, lại bị Đường Tiểu Đông nắm lấy, không cho quỳ.
- Tỷ tỷ...
Cô bé nhào vào lòng Vân nhi, hai tỷ muội ôm nhau khóc ròng.
- Tú nhi ngoan, đừng khóc, mau dập đầu lạy tạ lão gia và tiểu thư.
Đường Tiểu Đông cảm thấy sóng mũi cay cay, hắn ôm lấy Tú nhi gầy yếu, miễn cưỡng cười nói:
- Tú nhi ngoan, đừng khóc, có thúc thúc ở đây, sau này không ai dám khi dễ ngươi và tỷ tỷ!
Thân thể của bốn nô lệ khẽ run, tất cả đều nhìn vị chủ nhân với tướng mạo thô kệch này.
Đường Tiểu Đông không dám tiếp xúc với ánh mắt cầu xin chờ mong của mấy mươi nô lệ còn lại, ôm Tú nhi cắn răng chen ra khỏi đám người.
Tuy không tốn đồng xu nào của hắn, nhưng cũng không thể mua hết toàn bộ nô lệ, hắn không phải người làm từ thiện, hơn nữa còn có một đám huynh đệ cần chăm sóc, hắn cũng cần phải sinh tồn.
Nô lệ là sản phẩm của thời đại này, hắn không thể thay đổi lịch sử!
Kêu một chiếc xe ngựa, để cho bọn Tú nhi ngồi lên, còn mình thì đi bộ theo phía sau.
- Đông ca ca, huynh... Có gì không vui à?
Lý Đằng Giao đi bên cạnh e dè dò hỏi.
Trong lòng Đường Tiểu Đông nặng trĩu, nghiêm mặt nói:
- Sau này đừng dẫn ta đến những nơi thế này!
- Vâng...
Lý Đằng Giao rụt rè đáp một tiếng.
Đường Tiểu Đông cầm tay nàng, an ủi nói:
- Ta không trách muội, chỉ là nhất thời trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, ta thay lời Vân Tiên cảm ơn muội.
Bị nói trúng tim đen, gương mặt xinh đẹp của Lý Đằng Giao ửng đỏ:
- Đằng Giao chỉ là thấy Vân Tiên tỷ quá vất vả, cho nên...
Nắm lấy tay nàng, siết chặt một chút, Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:
- Ừ, nàng quả thực rất khổ cực, sau này muội đừng ăn hiếp nàng ta.
Lý Đằng Giao mừng rỡ trong lòng, thấp giọng đáp:
- Đằng Giao hoàn toàn nghe theo Đông ca ca.
Đường Tiểu Đông cười ha hả, cô bé này tuy chỉ lớn hơn một chút so với Đường Điềm, tâm tính lại thành thục hơn nhiều, ở trước mặt hắn cũng không tỏ vẻ thiên kim tiểu thư, vô cùng dịu dàng, khiến người ta yêu thích.
- Ta cũng hoàn toàn nghe theo biểu ca!
Đường Điềm đứng một bên cũng không khách khí kéo tay hắn, gương mặt đẹp thoáng ửng đỏ.
Ở giữa chốn đông người mà nam nữ lại công nhiên nắm tay, thật sự quá kinh thế hãi tục, khiến cho vô số ánh mắt quái dị nhìn vào, nhưng cũng khiến rất nhiều cô gái trẻ tán thán, ước ao.
Vị công tử gia này thật to gan, hai thiếu nữ bên người hắn tuy mặt đều ửng đỏ, chỉ là trong lòng chắc hẳn là vô cùng hạnh phúc, nhìn gương mặt đang mỉm cười ngọt ngào kia là biết ngay.
Thực khiến người ta phải ngưỡng mộ, ài, cái tên đầu gỗ ngờ nghệch như người chết kia có phân nửa lòng can đảm và sự ôn nhu của vị công tử này thì tốt biết mấy...
Đối với đại lễ này của Lý Đằng Giao, Kha Vân Tiên vừa mừng vừa lo, mãi cho đến khi ánh mắt Đường Tiểu Đông ra hiệu bảo nhận lấy thì nàng mới vui vẻ nhận lấy.
Bốn nô tỳ —— Vân Nhi, Tiểu Thúy, Thanh Nhi, Tiểu Như, cộng thêm một Tú nhi chỉ tám tuổi.
Kha Vân Tiên chọn Vân nhi lanh lợi nhất trong bốn người để làm nha hoàn thiếp thân, ba người còn lại thì có an bài khác.
Kỳ thực các nàng đều là thiên kim tiểu thư giàu có, chỉ vì gia tộc bị khám xét tịch thu, nên mới lưu lạc đến nông nỗi thê thảm như vậy, muốn các nàng làm việc nặng nhọc thì không thể, cũng may Lý Đằng Giao gọi tới hai người phụ nữ lớn tuổi làm việc nặng nhọc trong nhà mình, cho nên tất cả vấn đề đều được giải quyết.
Tiểu Như là người có thân thể yếu nhất trong bốn người, tính cách có chút hướng nội, nhưng lại rất có tài văn chương, còn viết chữ rất đẹp, Đường Tiểu Đông dự định để cho nàng giúp Đường Nhu sắp chữ.
Còn Tú nhi, tuổi tác không chênh lệnh nhiều với huynh muội Thạch gia, vừa đúng để cho ba người bọn họ cùng nhau chơi đùa học hành.
Bốn cô bé phải chịu sự kinh hoảng và dày vò trên tinh thần, nên tinh thần suy nhược, thân thể gầy yếu, Kha Vân Tiên lên lầu dọn dẹp phòng để các nàng nghỉ ngơi cho tốt, Lý Đằng Giao cũng lôi kéo Đường Điềm đi hỗ trợ.
Bốn cô bé cảm ơn rối rít, có được chủ nhân tốt như vậy, cũng coi như may mắn trong bất hạnh.
Nhàn rỗi buồn chán, Đường Tiểu Đông đang muốn lên lầu xem Lôi Mị tỉnh dậy chưa thì có thủ hạ kích động chạy vào bẩm báo, đã bắt được hung thủ sát hại A Hổ, đang thẩm vấn ở tổng đường.
Lúc Đường Tiểu Đông chạy tới tổng đường, cuộc thẩm vấn đã kết thúc, hung thủ chịu không nổi cực hình, đã thành thật cung khai, hắn chỉ là một đạo tặc độc hành đi ngang qua Trường An, chịu sự sai khiến của một người tên là Cung Hùng, giết chết A Hổ và nhận được một trăm lượng bạc tiền thù lao.
Chu Bất Vi đưa qua một bức hoạ được cuộn tròn, vẽ ra tướng mạo của hung thủ Cung Hùng theo khẩu cung miêu tả, hắn đã phái một nhóm huynh đệ rải khắp thành Trường An, âm thầm truy tìm Cung Hùng.
Đường Tiểu Đông thoả mãn gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên hung thủ đang quỳ rạp trên đất, người này vừa mới chịu cực hình, tóc tai bù xù, mũi lệch miệng rách, máu đen dính đầy người, bị dày vò đến nỗi không còn hình người.
Hắn lạnh giọng quát lên:
- Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, máu của huynh đệ ta không thể chảy uổng phí như vậy, người đâu, mang hắn ra ngoài chém!
Hung thủ đã sớm bị dọa đến nỗi toàn thân xụi lơ, hai gã có thân hình vạm vỡ đi nhanh đến kéo hắn ra ngoài.