Phong Lưu

Chương 102: Chương 102: Phóng túng trước khi biệt ly






Gương mặt của Đường Sương như phủ đầy sương mờ, mắt phượng sắc bén loé lên vẻ lạnh lùng tán thưởng.

Lôi Mị ngồi ngay ngắn ghế trên, chỉ thở dài một tiếng.

Nhớ tới lần triền miên liều chết đêm qua, trong lòng Đường Tiểu Đông rung động, đi tới bên người nàng, ôn nhu nói:

- Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?

Đường Sương nao nao, quay đầu hỏi:

- Thân thể muội không khỏe?

Mặt Lôi Mị ửng đỏ, nàng ấp úng nói:

- Không... Không có gì...

Ánh mắt nàng hung hăng trừng Đường Tiểu Đông —— đều là huynh hại ta!

Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ, giơ tay đầu hàng —— đều tại ta, đều tại ta, hắc hắc.

Nụ cười ám muội của hắn càng khiến Lôi Mị ngượng ngùng không chịu nổi, hai lỗ tai và chiếc cổ trắng ngần cũng đều ửng đỏ lên.

Đường Sương nhíu đôi chân mày lá liễu, ho nhẹ một tiếng.

Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Sương biểu tỷ, Đường Tiểu Đông hung hăng trừng mắt nhìn thủ hạ tinh anh đang ngồi, gương mặt lộ ra bộ dạng hung ác, giơ nắm tay lắc qua lắc lại.

Bọn thủ hạ có người cúi đầu, thân thể lại đang co rúm, có người dùng bàn tay to cố sức che miệng lại, mặt mày đỏ bừng, có người vội vã đứng dậy chạy ra khỏi Trung Nghĩa Đường.

Đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, Đường Tiểu Đông giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mím môi, nghiến răng, vẻ mặt hết sức kỳ quái.

- Tên chết tiệt nhà huynh, làm hại người ta không có chút uy tín nào hết!

Mặt Lôi Mị đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng một câu.

- Hi...

Đường Sương nhịn không được, bật cười ra thành tiếng.

Đường Tiểu Đông nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ, nghìn năm cũng khó bắt gặp được nụ cười duyên của Sương biểu tỷ, nụ cười của nàng như ánh dương quang xuyên qua rừng sâu u tối chiếu lên mặt đất, xán lạn mềm mại, trăm hoa đua nở vào mùa xuân tháng

ba cũng phải thất sắc.

Không chỉ có là Đường Tiểu Đông há hốc mồm ngẩn người, mà ngay cả cả đám huynh đệ cũng đều mở miệng thật lớn, con mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ lão đại lạnh lùng này.

Nhưng lập tức như hoa phù dung sáng nở tối tàn, mặt Đường Sương liền lạnh lùng trở lại, mắt phượng lấp loé hàn quang, thu nhiếp hồn phách người khác.

Chu Bất Vi ho nhẹ một tiếng:

- Hết chuyện rồi, việc của ai thì hãy tự đi làm đi!

Mọi người lưu luyến rời khỏi, Chu Bất Vi cũng đi theo ra ngoài, bên trong Trung Nghĩa Đường chỉ còn ba người Đường Tiểu Đông, Đường Sương, Lôi Mị.

Đại đường vốn đang vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên trở nên rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi ngay cả chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Ba người đều không nói gì, bầu không khí có chút vi diệu.

Lôi Mị ho nhẹ một tiếng, đứng lên, thản nhiên nói:

- Dù sao cũng không có việc gì làm, ta quay về trước đây.

Nhìn thân hình nàng yểu điệu rời đi, Đường Tiểu Đông gãi đầu, đứng trước mặt vị Sương biểu tỷ lạnh lùng này, nhất thời cũng không có chuyện gì để nói.

Lại qua một hồi trầm mặc khó chịu, Đường Sương đứng lên:

- Ta đi xem bọn họ làm việc thế nào.

Hiện tại trong đại sảnh vắng vẻ không còn ai, Đường Tiểu Đông xoa mặt theo thói quen, cười khổ một tiếng, bước nhanh rời đi.

Đi trên con đường cái chật chội, hắn có cảm giác sảng khoái như lấy lại được tự do.

Vắng đi hai cục kẹo dẻo dính sát vào người kia, quả thực thoải mái hơn nhiều.

Dù sao cũng không có gì làm, tâm tình rất tốt, Đường Tiểu Đông thong thả bước chậm trên con đường cái, theo như dòng người liên miên không ngớt đi về phía trước, hai bên thỉnh thoảng có xe ngựa, xe bò chậm rãi lướt qua.

Trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác là lạ, dường như có người theo dõi hắn.

Đưa mắt nhìn bốn phía, có một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy lướt qua bên cạnh.

Nhìn thấy phía sau tấm rèm xe hơi vén lên lộ ra một gương mặt xinh đẹp, hắn thoáng ngẩn người, trong lòng thở dài, theo xe ngựa đi về phía trước.

Nữ nhân bên trong xe chính là Vương Hương Liên, ngày ấy tại Phượng Minh biệt viện dụ dỗ nàng, chỉ là vì muốn đả kích Vương Ngạo Phong, trong lòng không có chút ý nghĩ nào đối với nàng, chỉ là trận phóng túng tận hứng trong xe ngựa quả thật là sung sướng vô tận.

Hắn tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử gì, đối với Vương Hương Liên cũng chỉ có ý đả kích và đùa giỡn một chút, nữ nhân thủ tiết nhiều năm này khi cuồng nhiệt thì bộc phát ra sự khát khao tình cảm mãnh liệt, quả thật đã khiến hắn có chút hoài niệm.

Cũng giống như một món đồ chơi mới lạ, chơi lâu thì cũng sẽ chán, nhưng chỉ chơi đùa một lần thì lại rất có sức hấp dẫn mới mẻ. Cho nên, hắn mới đi theo xe ngựa, đi tới nơi vắng vẻ, nhìn bốn phía ít người, liền một chui vào trong thùng xe.

Vừa mới chui vào, Vương Hương Liên lập tức như con bạch tuộc tám vòi quấn chặt lấy hắn.

- Oan gia, chàng hại ta thật khổ...

Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ, ma thủ không chút khách khí thâm nhập vào trong ngực của nàng để tầm lạc.

Trong chế độ quân chủ của xã hội phong kiến, địa vị của phụ nữ cực thấp, chỉ là công cụ cho đàn ông thoả mãn tìn dục và sinh con, trong chuyện phòng the chỉ biết làm cho mình sung sướng, xong việc thì mệt đến nổi thở hổn hển, có đâu để ý tới cảm thụ của nữ

nhân.

Trong xã hội hiện đại công nghệ cao, phụ nữ có thể chống đỡ cả nữa bầu trời, sinh hoạt tình dục rất chú ý sự hài hòa hoàn mỹ, không chỉ chú trọng đến sự lãng mạn ấm áp trước khi vào cuộc, mà sự âu yếm ôn nhu sau đó lại càng trọng yếu hơn, đó là sự thăng hoa kéo dài cao trào của nữ giới.

Sự dũng mãnh của Đường Tiểu Đông không chỉ có khiến Vương Hương Liên thủ tiết hơn ba năm phải sung sướng nhễ nhại như sống trong cảnh tiên, sự âu yếm ôm ấp sau đó lại càng làm cho nàng cảm nhận được sự ngọt ngào hạnh phúc khi được thương yêu che chở.

Đàn ông biết cách gần gũi ấm áp như vậy, thế gian rất hiếm hoi, khiến nàng vừa mừng vừa lo, muốn dừng mà không được.

Mừng là có thể gặp được một nam nhân tuyệt thế, tuy chỉ là một lần hợp hoan, nhưng lại khiến nàng cảm nhận được sự ngọt ngào hạnh phúc của một người phụ nữ được che chở thương yêu.

Lo là lo cho số phận mình bấp bênh, mới tân hôn không lâu, tướng công đã bệnh không dậy nổi, hồn quy thiên quốc. Thật vất vả lắm mới gặp được một nam nhân tốt, ông trời lại đùa giỡn với nàng, chia rẽ ngăn cách hai người ra.

Có lẽ, đây là số mệnh của nàng.

- Ôm ta...

Vương Hương Liên không chịu nổi sự mơn trớn liền thở hổn hển, ôm chặt lấy Đường Tiểu Đông, dường như muốn hoà nhập mình vào thân thể hắn mới cam tâm.

Trước ngực bị hai gòn núi ấm áp đè chặt lên, nhưng không có cảm giác hưng phấn sung sướng, ngược lại đau đến nỗi hắn phải nhíu mày.

- Hương Liên tỷ, sao thế?

Cảm giác được sự khác thường của nàng, Đường Tiểu Đông nắm lấy cánh tay của nàng, đẩy nàng ra khỏi lòng mình.

Sắc mặt Vương Hương Liên tái nhợt, mắt phượng đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai gò má.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đường Tiểu Đông ôn nhu hỏi, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên hai gò má của nàng.

Vương Hương Liên nhào vào trong lòng hắn, khóc nức nở.

Trong lòng thở dài một tiếng, Đường Tiểu Đông nhẹ vỗ về tấm lưng đang rung rẩy của nàng, lúc này, tốt nhất là để nàng khóc một hồi, phát tiết ra hết.

Cố nén sự đau đớn từ ngực truyền đến, hắn vén màn xe liếc nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đã chạy không mục đích ra xa khỏi thành Trường An, thỉnh thoảng có thương nhân đi ngang qua hiếu kỳ quét mắt nhìn qua, rồi tiếp tục vội vã chạy đi.

Thân thể yểu điệu kia nằm cuộn tròn trong lòng hắn còn đang thấp giọng nức nở, do cố nén tiếng khóc, nên thân thể mềm mại liên tục rung lên, Đường Tiểu Đông nhẹ vỗ về mái tóc như tơ, thở dài một tiếng.

Biểu tình vừa rồi của Vương Hương Liên tràn ngập nỗi đau khổ và bất lực, thậm chí có chút tuyệt vọng và bi quan cực độ, thân hình yếu đuối đau khổ khóc nức nở khiến kẻ khác phải đau lòng, trong lòng Đường Tiểu Đông bỗng có một chút áy náy.

Hắn không biết Vương Hương Liên vì sao lại khóc thương tâm như vậy, nhưng trong lòng mơ hồ suy đoán được là có liên quan đến mình.

Một lúc lâu sau, Vương Hương Liên mới ngồi thẳng dậy, lấy khăn lụa lau nước mắt.

Đường Tiểu Đông nắm lấy vai nàng, trầm giọng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vương Hương Liên nở nụ cười buồn:

- Thiếp thân ngày mai... Sẽ phải tới Thanh Châu...

Mắt phượng đỏ lên, lại buồn bã rơi lệ, hết sức đáng thương.

Đường Tiểu Đông nao nao, trên mặt cười khổ.

Hắn biết trận kịch chiến trên hương xa lần đó, Vương Hương Liên đã đem lòng yêu thương hắn, chỉ là do áp lực của trưởng bối bức ép, không được tái giá, cho nên hôm nay mới có nỗi thống khổ sinh ly tử biệt như vậy.

Gương mặt nàng nở nụ cười buồn thê lương, Vương Hương Liên nhào vào trong lòng hắn, cánh tay như ngọc ôm chầm lấy cổ hắn:

- Hương Liên ngày mai phải rời khỏi Trường An, xin công tử thương yêu Hương Liên một lần cuối cùng...

Đường Tiểu Đông bị nàng nhào đến như vậy, ngực hắn đau đớn, nhịn không rên lên một tiếng.

Vương Hương Liên hô lên một tiếng, cuống quít ngồi dậy, mặt mày khẩn trương nói:

- Thương thế của công tử...

Đường Tiểu Đông mỉm cười:

- Đừng lo.

Cánh tay hắn bỗng nhiên choàng qua, ôm nàng vào lòng, áp sát vào tai nàng thủ thỉ nói:

- Ta sẽ đi Thanh Châu thăm nàng.

Toàn thân Vương Hương Liên run lên, mắt phượng lại lần nữa nước mắt lưng tròng.

Nhẹ nhàng nút vành tai trong suốt như ngọc của nàng, Đường Tiểu Đông nói nhỏ bên tai:

- Bây giờ, nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì hết, toàn thân thả lỏng, khoảnh khắc tuyệt vời này đều thuộc về nàng.

Vương Hương Liên đỏ mặt, cuối đầu xuống, xấu hổ nói:

- Thân thể của công tử… Không sao chứ...

Đường Tiểu Đông cười nhẹ:

- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, huống chi là mỹ nhân thiên kiều bá mị thế này, cho dù...

Chữ chết còn chưa nói ra khỏi miệng thì tay của Vương Hương Liên đã bịt kín miệng hắn lại rồi.

- Có những lời này của chàng, Hương Liên dù chết cũng nhắm mắt... Ư...

Ma thủ của Đường Tiểu Đông xâm nhập vào ngực nàng, mặc sức tung hoành, khiến toàn thân nàng run lên, nhịn không được rên lên một tiếng trầm thấp.

Trong lòng thoáng có chút áy náy, Đường Tiểu Đông ôn nhu nói:

- Tất cả thời gian của ta hôm nay đều thuộc về nàng.

Ma thủ của hắn lại tuùy tiện tung hoành bên trong lớp quần áo của nàng, tay hắn lướt qua nơi nào thì da thịt nơi đó khó chịu như hơ trên lửa, khiến Vương Hương Liên thở hổn hển, thân thể không ngừng run lên, không kìm lòng được phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn lạc phách.

Không thô bạo như lần trước, lúc này, trong lòng Đường Tiểu Đông cảm thấy xấu hổ nên hết sức ôn nhu, khiến Vương Hương Liên như đang bồng bềnh như sắp đến đỉnh phong, muốn ngừng mà không được.

- Oan gia... Không nên dằn vặt người ta nữa...

Lúc này, mặt Vương Hương Liên như mùa xuân phơi phới, ánh mắt như tơ, hơi thở phì phò, gấp rút không ngớt, nửa phần thân thể trần trụi mềm mại không ngừng run lên, quấn chặt lấy Đường Tiểu Đông như một con rắn, đôi môi đỏ mộng khẽ hé ra, sâu trong cổ họng rên lên nhè nhẹ khiến tâm thần người ta nhộn nhạo chao đảo.

Đường Tiểu Đông thổi nhẹ vào lỗ tai của nàng, ôn nhu nói:

- Hương Liên tỷ, không nên gấp gáp, ta nói rồi, tất cả thời gian hôm nay đều thuộc về nàng, nhắm mắt lại, thả lỏng, hãy tận sức hưởng thụ.

- A...

Vương Hương Liên tràn ngập xuân tình, bỗng nhiên gian rên lên một tiếng có vẻ thống khổ, thân thể mềm nhũn bỗng căng lên, run rẩy, tựa hồ đã đạt được một lần đỉnh phong.

Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, Đường Tiểu Đông tiếp tục nỗ lực, lần này tay và miệng cùng sử dụng, cho đến khi toàn thân Vương Hương Liên lại run lên kịch liệt, lần nữa đạt đến đỉnh phong mới thôi.

- Oan gia... Không có chàng... ngày tháng sau này của Hương Liên phải sống thế nào đây...

Vương Hương Liên gần như đã hoàn toàn loã lồ, thở gấp hổn hển, lên tiếng thở dài u oán.

Ma thủ tiếp tục tung hoành tuỳ tiện, leo núi trèo đèo, tiến thẳng đến khê cốc, Đường Tiểu Đông cười nhẹ:

- Hương Liên tỷ cứ xem hắn là ta thì được rồi...

- ... Ừ...

Đường Tiểu Đông cười nhẹ:

- Chỉ là phải hết sức cẩn thận đấy, đừng gọi tên của ta, hắc hắc.

- Chàng... Xấu lắm... A...

Vương Hương Liên không chịu nổi sự mơn trớn của hắn, thở hổn hển, thân thể mềm mại vẫn không ngừng run rẩy:

- Oan gia, không nên dằn vặt người ta nữa...

Đường Tiểu Đông vẫn hết sức từ tốn:

- Hương Liên tỷ, không nên cấp bách, chậm rãi hưởng thụ là được.

Vương Hương Liên xuân tình lai láng, thở hổn hển giãy dụa ngồi dậy, ngồi đè lên người hắn:

- Người ta chờ không được nữa rồi...

Nữ nhân niên đại này sao đều thích phản khách làm chủ?

Dù sao thương thế trên người cũng chưa khôi phục hoàn toàn, Đường Tiểu Đông mừng rỡ nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc cho đối phương cuồng nhiệt làm gì thì làm.

Thùng xe hoa lệ bắt đầu lay động một cách nhịp nhàng, từ bên trong vang lên tiếng thở dốc gấp gáp, tiếng rên rỉ như thống khổ mà lại cực kỳ sung sướng...

Dường như lần trước, xe ngựa quay trở về trong thành trước khi cửa thành đóng lại, sau đó ngừng xe ở một chỗ vắng người.

Đường Tiểu Đông bước cuống xe mà cảm thấy hai chân như nhũn ra, chỉ đành gọi một chiếc xe ngựa về nhà.

Đây là lần cáo biệt cuối cùng, Vương Hương Liên quả thực như phát cuồng, tận sức hút lấy, dường như muốn một lần bù đắp hết khoảng thời gian mười năm sau đó, lần đầu tiên Đường Tiểu Đông lĩnh giáo được sự lợi hại của nữ nhân, mặc dù bị thương, nhưng tình trạng hai chân như nhũn ra thì là lần đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.