Phong Lưu

Chương 162: Chương 162: Danh tiết






- A...

Một tiếng thét kinh thiên động địa lập tức vang lên.

Đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai không khác gì tiếng nổ n ngàn đề xi ben, lực sát thương sinh ra đáng sợ đến mức có thể phá vỡ lớp thủy tinh chống đạn tối tân nhất. Màng nhĩ của Đường Tiểu Đông bị chấn động đến mức hai tai cảm thấy ù ù, cả kinh từ trên giường bật thẳng người dậy.

Bất quá điểm lợi hại của người say chính là hai chân mềm nhũn, người vừa bật dậy rất nhanh lại té xuống.

Chuyện càng ngày càng thêm phiền toái, đầu hắn té trúng bộ ngực vừa mềm mại vừa ôn noãn của nữ nhân kia, hai người lăn lộn trên người nhau, chân tay vướng víu, tình cảnh dị thường mập mờ.

- Tiểu Phượng cô cô...

Thấy rõ nữ nhân trên giường, Đường Tiểu Đông thống khổ rên rỉ một tiếng.

Tiểu cô cô này đến Trường An lúc nào? Sao lại nằm trên giường ngủ của Lôi Mị?

Cái đầu vốn đã đau nhức kịch liệt vì rượu, lúc này lại càng thêm buốt hơn. Lúc này đầu óc hắn trống rỗng, không có cách nào vận chuyển tư duy. Theo bản năng hắn muốn bò ra bên ngoài, bất quá tay chân mềm nhũn, quờ quạng thế nào, không ngờ lại đặt xuống trúng một địa phương mềm mại co dãn kinh người.

Gì thế này?

Đầu óc mơ hồ, hắn không biết đó là nơi nào, khẽ bóp bóp xoa xoa một chút, cảm giác dường như... Dường như…

Ba!~

Một cánh tay hung hăng vỗ hắn một cái, cảm giác đau rát khiến thanh tỉnh lại một chút, bất quá cũng bởi vì cái vỗ này, đã khiến hắn mất đi trọng tâm, cả người đổ nhào về phía trước.

Chuyện càng ngày lại càng tệ hơn rồi, mặt mình đang dán vào bờ mông của tiểu cô cô. Tư thế này thực sự là quá mập mờ, nếu có mấy tên lang sói ở đây lập tức sẽ liên tưởng đến thức 69. Lắc lắc cái đầu đang choáng váng vì đau đớn, Đường Tiểu Đông dựng cả hai tay

hai chân lên cố gắng bò ra khỏi giường.

Bình!

Trên mông hắn đã được tặng thêm một cước cực mạnh.

Cả người hắn bay thẳng ra khỏi giường, đúng lúc này, cửa phòng bị ngoại nhân dùng đại lực đập vỡ, phát ra một tiếng nổ vang, toàn bộ Túy Tiên lâu đều lay động theo.

Lôi Mị, Lý Đằng Giao mang theo đoản kiếm trên tay, tay phải Đường Điềm đeo một chiếc thủ sáo bằng da đen như mực. Ngay cả Đường Nhu từ trước đến giờ vẫn không thích động võ, cũng mang theo một chiếc thủ sáo. Chứng kiến tình hình mập mờ trong phòng, tứ

nữ nhìn nhau, mắt chữ A mồm chữ O.

Chuyện gì thế này?

Sau đó là Tần Thiên Bảo cùng một đám hộ vệ xộng vào, Đường Nhu lập tức phản ứng, đuổi hết đám người này ra, sau đó đóng cửa phòng lại. Loại chuyện này, tốt hơn hết vẫn là không nên truyền ra bên ngoài.

Đường Tiểu Đông vạn phần chật vật bò dậy từ trên mặt đất, hai chân run rẩy đứng không vững, mặt mo đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì chuyện ban nãy hay là do uống quá nhiều? Trong lúc cấp bách, hắn vụng trộm nhìn lên trên giường, cả người tiểu cô cô đều đã rúc kín vào trong chăn.

- Ta... Ta...

Đường Tiểu Đông ấp úng, hai chân nhũn ra, đứng không nổi, sắp ngã quỵ xuống đất.

Cũng may Lôi Mị đứng sau kịp thời đưa tay đỡ lấy hắn. Lôi Mị hung hăng trừng mắt với hắn một cái, khuôn mặt nàng đỏ bừng mang theo vẻ trách cứ nồng đậm.

- Mị nhi... Ta... Ta... Tưởng là nàng...

Khuôn mặt Lôi Mị càng ngày càng đỏ, tay phải đang đỡ phần eo của hắn lập tức hung hăng véo một cái, đau đớn khiến Đường Tiểu Đông nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng quái dị.

Phì…

Lý Đằng Giao nhịn không được phì cười nhẹ một tiếng.

Vẻ mặt Đường Điềm mê mang.

- Đằng giao tỷ tỷ, tỷ cười gì thế?

Đường Nhu lập tức không nói hai lời, kéo nàng đi ra ngoài, sau đó quay vào đóng chặt cửa phòng lại.

- Huynh... Huynh... Không chăm chỉ học tập, lại còn chạy đi lêu lổng? Tức chết ta rồi!

Lôi Mị càng nói càng giận, không ngừng cấu véo eo hắn.

Lời nói của Đường Tiểu Đông, không khác gì tuyên dương với người ngoài rằng bọn họ đã... Có lẽ Đường Điềm vẫn không rõ, nhưng tiếng cười mập mờ của Lý Đằng Giao lập tức khiến nàng hiểu rõ huyền diệu bên trong, Lý Đằng Giao còn minh bạch, huống chi là người thông minh tuệ khiết như Đường Nhu?

Cũng khó trách nàng vừa thẹn lại vừa giận.

- Ta... Ta... Đều tại tên chết dẫm An đại thiếu kia... Rủ ta đi... Đi uống rượu...

Không viện được cớ gì khác, Đường Tiểu Đông đành phải đổ hết trách nhiệm lên trên người An Khánh Tự. Loại chuyện này, bằng hữu chính là tấm lá chắn tốt nhất.

- Ai, sao lại uống say đến như vậy?

Kha Vân Tiên đẩy cửa tiến vào, mặt mũi tràn đầy bất an, nở một nụ cười bất đắc dĩ với Lôi Mị, đỡ lấy phu quân, dìu hắn xuống lầu nghỉ ngơi.

- Ai…

Lôi Mị thở dài một tiếng, vén tấm sa trướng lên ngồi xuống giường, vươn tay ra, bàn tay mới chạm vào chiếc chăn gấm, cuối cùng lại rút trở về. Tên tử quỷ này cũng quá sơ ý rồi, còn chưa thấy rõ là ai đã lăn lên giường rồi, nhìn bộ dáng sắc đảm bao thiên ngày thường của hắn, nhất định là vừa rồi tay chân táy máy, mới khiến tiểu cô cô hét lên kinh hoàng như vậy. Ai, thực sự là mắc cỡ chết đi được, sau này tiểu cô cô còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.

Lôi Mị cảm thấy hết sức đau đầu, nếu như là một nữ tử khác, như vậy cùng lắm coi như là tiện nghi cho hắn, nhưng đây lại là tiểu cô cô, là hàng trưởng bối. Như vậy chẳng phải là vai vế lẫn lộn hết rồi sao?

Chuyện lần trước phát sinh tại Di Tình viện, không ngờ tiểu cô cô lại thực sự rút kiếm, nhất định tên chết tiệt này đã ăn đậu hũ của tiểu cô cô, mới khiến tiểu cô cô nổi lên sát tâm. Bây giờ lại nảy sinh ra chuyện này, ai, hai người này đúng là đôi oan gia trời sinh, ngay cả những chuyện như thế này cũng xảy ra được, đau đầu quá!

Nghĩ nát óc cũng không tìm ra được biện pháp giải quyết, Lôi Mị day day trán rên rỉ một tiếng.

Trong một gian phòng khác, Kha Vân Tiêncũng day day trán, tuy phu quân đã giải thích, nhưng việc nằm chung giường với một nam nhân đâu có đơn giản như vậy, đối với nữ nhân có thể đó chính là danh tiết của họ. Nếu như chỉ là nữ tử bình thường, cùng lắm để phu quân cưới luôn là qua chuyện, nhưng đây lại là tam cô của Lôi Mị, nếu làm như vậy không phải là vai vế loạn hết cả lên rồi sao.

Nghe xong lời nói của Kha Vân Tiên, Đường Tiểu Đông mới biết tam cô Lôi Vân Phượng cùng đồ đệ của Khổ đại sự Nguyệt Tiểu Suất sáng nay mới đến được Trường

An, bởi vì trên đường Lôi Vân Phượng mắc phải phong hàn, cho nên mới mất nhiều thời gian đến như vậy.

Lôi Vân Phượng đã mang theo một vài mẫu súng đến đây, bất quá bởi vì nàng trong người có bệnh, cộng thêm với việc phòng ốc còn không kịp chuẩn bị, cho nên Lôi Mị đã nhường căn phòng của mình để nàng nghỉ ngơi, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.