Phong Lưu

Chương 161: Chương 161: Ngủ chung giường






Đường Tiểu Tông cười ha hả.

- Hóa ra là “nước tràn long vương miếu”, ha ha!

An Khánh Tự cũng cười lớn.

- Hôm nay cứ phạt Đạt Uy mời khách tạ tội!

- Nên là như vậy! Nên là như vậy!

Biết rõ thân phận của Đường Tiểu Đông cùng Lý Ngạo, toàn thân Sử Đạt Uy ướt đẫm mồ hôi lạnh, cũng may mà đại ca xuất hiện kịp thời, nếu không quả thực là chết một cách hồ đồ rồi.

Tranh chấp sắp bạo phát cứ như vậy hữu kinh vô hiểm ngừng lại, tiểu nhị mừng rỡ suýt hét toáng lên, Hiểu Nguyệt cũng tươi cười hớn hở, vội vàng đi xuống dưới bếp. Đám công tử ca đứng ngoài cửa tiệm xem náo nhiệt cũng thở phào một hơi, bọn hắn không phải lo lắng đám người Tiểu Đông đánh nhau, mà lo lắng thay cho Hà Hiểu Nguyệt trẻ tuổi xinh đẹp. Dù sao, nếu nơi này xảy ra ẩu đả, Nhất Phẩm Trai nhất định sẽ phải

đóng cửa, tự nhiên tiểu mỹ nhân cũng sẽ ly khai nơi này.

Mọi người ngồi xuống, Đường Tiểu Đông, Tần Thiên Bảo, Lý Ngạo, An Khánh Tự, Trầm Tích Nguyệt, Sử Đạt Uy, Trương Lãng ngồi một bàn, đám tùy tùng thuộc hạ của hai người An, Sử ngồi một bàn, hai người thủ hạ của Lý Ngạo cũng chiếm một bàn.

Tiểu nhị lập tức bưng lên mỹ tửu cùng với thức ăn ngon lên, mọi người sôi nổi thưởng thức trù nghệ vô song của Hà lão bản.

Có mấy vị công tử ca to gan tiến vào, lựa một bàn trống ngồi xuống. Sau đó mấy vị thế gia công tử khác cũng nhao nhao học theo, rất nhanh hơn mười chiếc bàn ăn đều đã có người ngồi. Mặc dù thức ăn chỉ là bốn món phổ thông, nhưng sắc, hương, vị đều đủ.

Khiến Đường Tiểu Đông khen không dứt miệng.

Không có hương liệu tinh chất, mà chỉ gồm những gia vị cổ đại, lại có thể chế biến ra mỹ vị đến bực này, trình độ trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt quả thực là khiến người ta phải bội phục. Thời điểm một đĩa móng heo kho tàu thơm ngào ngạt được bưng lên trên bàn.

Trương Lãng khẽ giật mình, kỳ quái kêu lên.

- Ủa, không phải Nhất Phẩm Trai có quy định, một bữa chỉ có bốn món ăn hay sao?

Lúc này đây là do Hà Hiểu Nguyệt tự mình bưng thức ăn lên, nàng mỉm cười, nói:

- Dù sao Sử công tử cũng có rất nhiều tiền, lại là hắn mời khách, tiểu nữ tử đương nhiên là làm thêm vài món, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Lời giải thích này cũng rất hợp tình hợp lý, nhưng đối với quy định “trên bàn chỉ bốn món” của Nhất Phẩm Trai mà nói, đây chính là phá vỡ thông lệ rồi. Trương Lãng không ngừng nghi hoặc, ngay cả mấy người An Khánh Tự mặt mũi cũng tràn đầy khó hiểu.

Trầm Tích Nguyệt cười nhu mị nói.

- Chúng ta có thể thưởng thức nhiều mỹ vị như thế, đều là nhờ phúc phần của Đường công tử.

Không chỉ có Đường Tiểu Đông đờ đẫn, tất cả mọi người cũng đều ngẩn ra.

Hai gò má bóng mịn trở nên đỏ ửng động lòng người, Hà Hiểu Nguyệt vội vàng rời đi. Ánh mắt mọi người nhìn về Trầm Tích Nguyệt, đợi nàng giải thích, riêng Đường Tiểu Đông không dám đối mặt với ánh mắt nhu mị của hắn.

Trầm Tích Nguyệt mỉm cười.

- Tất cả nữ tử Đại Đường, chỉ sợ đều sẽ cảm kích Đường công tử.

Nụ cười sáng lạn ngay cả nhật, nguyệt, tinh thần đều phải thất sắc, khiến không ít nam tử có mặt ở nơi này thất hồn lạc phách. Bộ dạng Trương Lãng không khác gì, thần hồn điên đảo, xem ra tiểu tử này cũng là loại siêu cấp đại sắc lang nam nữ đều xơi cả.

Không ngờ lại là do nguyên nhân này.

Mọi người gật đầu chấp nhận, sự xuất hiện của băng vệ sinh cùng giấy vệ sinh xác thực là mang đến cho nữ tử trong thiên hạ tin mừng lớn lao.

- Đường công tử, Tích Nguyệt kính công tử một ly.

Thịnh tình không thể chối từ, Đường Tiểu Đông đành phải cạn ly.

- Đạt Uy vừa rồi đắc tội Đường công tử cùng Lý tổng quản, nguyện cạn ly này xin tạ tội.

Sử Đạt Uy đứng lên tạ tội, một hơi uống cạn ly rượu.

Nể mặt An Khánh Tự, Đường Tiểu Đông cùng Lý Ngạo cũng đáp lại.

Hà Hiểu Nguyệt tự tay vào bếp, đủ loại sơn hào hải vị không ngừng được bưng lên, mọi người được hưởng phúc, ăn đến no căng bụng, khiến đám công tử ca chỉ được ăn bốn món thèm đến chảy nước miếng. Biết được tin Đường Tiểu Đông đang theo học tại thư viện Lạc Vân, đôi mắt xinh đẹp duyên dáng của Trầm Tích Nguyệt hiện lên vẻ thất vọng.

Thư viện Lạc Vân là một thư viện được dựng lên chuyên vì đệ tử quan gia, cho dù là nhi tử của đệ nhất thủ phú Đại Đường Vương Nguyên Bảo, cũng không có tư cách tiến vào, một vị tú tài nho nhỏ của Lô Châu như hắn, càng không cần phải nói rồi.

- Đường công tử bận rộn như vậy, Tích Nguyệt muốn thỉnh giáo, chỉ sợ là cũng khó có thời gian...

Trầm Tích Nguyệt thở dài, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thất vọng, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa một tia mong chờ. Đường Tiểu Đông ho khan một tiếng.

- Quả thực là như vậy, việc buôn bán, học hành, thực sự là rất bận rộn! Thật có lỗi, thật có lỗi!

Hắn cũng không muốn cùng một tên nam nhân xinh đẹp hơn cả mỹ nữ này ở chung một chỗ, miễn cho người đời đàm tiếu. Ngẫm lại ngày đó, tại biệt viện Phượng Minh, biểu lộ khẩn trương của trưởng công chúa Ngọc Chân cùng Hoắc Hàn Yên, hắn không khỏi cười khổ vạn phần. Nếu như Trầm Tích Nguyệt là nữ nhân, hắn tuyệt đối dùng trăm phương ngàn kế đoạt tới, đáng tiếc hắn lại là nam nhân, mà Đường Tiểu Đông không có hứng thú với nam nhân. Ngẫm thử xem, hai đại nam nhân đầu ấp tay gối, có thú tính sao? Chỉ sợ là ngay cả tiểu jj cũng không ngóc lên nổi.

Khó có được hứng thú như thế, mọi người không ngừng cạn ly, Đường Tiểu Đông cùng An Khánh Tự uống nhiều nhất, Lý Ngạo chỉ thỉnh thoảng chỉ nhấp môi vài lần, chứ không hề cạn ly.

Tửu lượng Trầm Tích Nguyệt cũng không cao, chỉ sau vài chén, khuôn mặt xinh đẹp giống như là đã phủ lên một tầng phần hồng, kiều diễm mê người, đưa tới vô

số ánh mắt mê đắm.

Bởi vì Hà Hiểu Nguyệt không ngừng bưng mỹ vị lên, mọi người đều uống đến thống khoái, ngoại trừ Tần Thiên Bảo, Lý Ngạo cùng hai thủ hạ của hắn, những ngời khác đều đã say đến mức không biết trời đất là gì.

Đường Tiểu Đông cũng liêu siêu không đứng vững nổi.

Ngựa thì không thể cưỡi rồi, hắn đành gọi tới mấy chiếc xe ngựa, tống hết đám quỷ say rượu này vào bên trong. Trước khi đi, Lý Ngạo không chút khách khí móc ra từ trong người Sử Đạt Uy gần 100 lượng bạc, để lại trên bàn cơm.

Nhờ Tần Thiên Bảo dìu đỡ, cuối cùng Đường Tiểu Đông say đến mờ mắt cũng quay về được Túy Tiên lâu. Đúng lúc hắn muốn đẩy cửa phòng, lại sực nhớ ra gian phòng này đã trở thành phòng thí nghiệm cùng phòng ngủ của Khổ đại sư. Lười xuống dưới lầu, hắn đành phải mò vào khuê phòng của Lôi Mị. Xuyên thấu qua lớp màn che, hắn có thể mơ hồ thấy được Lôi Mị đang nằm ở trên giường. Mái tóc giống như mưa bụi xõa tung trên mặt gối trắng noãn. Đường Tiểu Đông đã say đến mờ mắt sao còn cố kỵ nhiều như vậy, vén màn lên lên, cả thân thể đổ ập xuống giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.