Phong Lưu

Chương 367: Chương 367: Giả thần giả quỷ




Những lời trêu chọc này, làm hắn không những đối với Đường Tiểu Đông cảm kích, mà cảm động đến quyết một lòng ra sức khuyển mã.

Ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, thần tình trong mắt Mã Thiên Nguyên đã cùng biểu tình trên khuôn mặt đã biểu lộ hết thảy, hiệu quả phỏng chừng tốt hơn so với dự liệu, Đường Tiểu Đông rất hài lòng.

Hắn vỗ vỗ bả vai Mã Thiên Nguyên, cười nói:

- Mã huynh, có muốn theo ta đi xem kịch hay không?

Mã Thiên Nguyên khom người ôm quyền nói:

- Đại nhân phân phó, Thiên Nguyên không dám không theo.

Phản ứng của Mã Thiên Nguyên khiến Đường Tiểu Đông rất hài lòng.

Dương gia là đệ nhất hào môn Hán Châu, thế lực to lớn, ngay cả nhất thành chi thủ tiết độ sứ đại nhân cũng phải nể mặt.

Dương Chính Minh Dương đại công tử là con trai độc nhất của Dương đại lão gia tử, ôm trong tay sợ đánh rơi, ngậm trong miệng sợ tan ra, tự nhiên muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Dương Chính Minh cũng không phải là một hoa hoa công tử kiêu ngạo cuồng vọng coi thường luật pháp Đại Đường, cho dù ở Hán Châu gây ra rất nhiều chuyện hại người, nhưng đều cẩn thận che giấu chứng cớ phạm tội của hắn, nếu thật sự không che được, sẽ do trưởng bối Dương gia ra mặt thay hắn xử lý.

Bởi vậy, dù ác danh của hắn truyền xa, nhưng vẫn khiến người ta không nắm được chứng cứ phạm tội của hắn, ngay cả nhất thành chi thủ Trương Quân Lâm cũng không thể làm gì.

Xế chiều hôm nay, hắn dẫn theo mấy tên thủ hạ cực kỳ kích động chạy tới ngõ nhỏ ở phố tây.

Hắn coi trọng một mỹ nữ, sai khiến thủ hạ chặn người trong ngõ hẻm, cưỡng ép kéo người vào trong xe ngựa xa hoa của hắn.

Chiếc xe ngựa kia đặc biệt rộng rãi, là hắn trả một số tiền rất lớn đặt làm, thủ hạ điều khiển xe ngựa dạo chơi trên đường cái, hắn ở trong xe chơi gái, quả thật rất kích thích, hắc hắc.

Thủ hạ trông chừng ở hai đầu ngõ nhỏ, không ai dám đi vào, ở chính giữa trong xe có một mỹ nữ đang bị trói, chờ hắn hưởng thụ.

Những thủ hạ kia, đều là cao thủ giang hồ do Dương Thành Hải bỏ một số tiền lớn mời tới, để bảo vệ an toàn của con trai bảo bối.

Dương gia chỉ có độc đinh, xảy ra chuyện, Dương gia liền tuyệt hậu, cho nên, Dường Thành Hải không cho phép con mình xảy ra sự cố gì, nhi tử xuất môn, ít nhất có mười mấy cao thủ giang hồ đi theo.

Những cao thủ hộ vệ đều làm tròn phận sự, những năm gần đây, nhi tử chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý liệu, điều này làm Dương Thành Hải phi thường yên tâm.

Mười mấy người cao thủ hộ vệ Dương Chính Minh đem theo canh giữ ở hai đầu ngõ nhỏ, ngõ nhỏ rất thẳng, cũng không sâu lắm, có thể nhìn thấy rõ ràng người đối diện.

Dưới sự giám thị như thế, ắt hẳn không xuất hiện sơ xuất gì.

Chứng kiến xe ngựa đang không ngừng lay động, mà Thi lão tam phụ trách lái xe đang ngồi trên đầu xe, lúc này chỉ sợ đang nghe động tĩnh ở bên trong?

Võ công của Thi lão tam không tệ, phụ trách lái xe, thường xuyên nghe được thanh âm chiến đấu của Dương đại công tử bên trong, đối với hắn mà nói, không biết là thoải mái hay thống khổ?

Cũng không biết qua bao lâu, tóm lại so với ngày thường lâu hơn rất nhiều, người không được được nữa, bước về phía xe ngựa.

Thi lão tam nhắm mắt ngồi càng xe, đoán chừng là đang ngủ, trong xe im ắng không có nửa điểm tiếng vang.

Tên hộ vệ kia vỗ vỗ Thi lão tam, muốn hỏi Dương đại công tử xong việc chưa, dù sao đứng như vậy, chân không mỏi cũng nhàm chán muốn tán gẫu.

Nào biết tay mới đụng tới Thi lão tam, Thi lão tam liền hừ một tiếng rồi ngã xuống.

Tên hộ vệ kia liền hồn phi phách tán, vội vàng vén rèm xe lên, trong xe trống rỗng, đến quỷ ảnh cũng không có.

Quá kinh hãi, hai chân tên cao thủ hộ vệ kia mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất.

Thi lão Tam bị người ta giết chết, Dương đại công tử mất tích cả đám hộ vệ sợ đến mặt không còn chút máu, một số thì ù té chạy về Dương phủ báo cáo, số khác thì tìm kiếm xung quanh, số nữa cơ trí trong lúc tìm tòi thừa cơ chuồn đi, đi tận chân trời góc biển mai danh ẩn tích.

Khi Dương Chính Minh tỉnh lại, phát giác bản thân mình nằm trên mặt đất lạnh như băng, bốn phía tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, tựa hồ còn có một cỗ âm phong thổi vào khiến cả người hắn phát lạnh, âm trầm làm hắn rợn cả tóc gáy.

Hắn không khỏi sợ run cả người, cuộn rút thân mình, cực kỳ hoảng sợ hét ầm lên:

- Có ai không, mau có ai không...

Kêu rát cả yết hầu, quỷ ảnh cũng không có một cái.

Bốn phía im ắng tối om om như mực, thêm vào từng đợt âm phong thổi tới, khiến hắn càng sợ hãi hơn, liều mạng cuộn rút cơ thể.

Hắn được nuông chiều từ bé nào có ở qua loại địa phương âm trầm khủng bố này, đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, toàn thân run rẩy không ngừng, muốn đứng lên nhưng hai đùi lại mềm nhũn không có một tia khí lực.

Trong sợ hãi muôn phần, tai bỗng nghe được một tiếng kẹt kẹt quái lạ vang lên, khiến hắn cả kinh ôm đầu run rẩy.

Sau đó, cũng không còn động tĩnh gì nữa, hắn rụt đầu một lúc lâu mới dám ngẩng đầu, vừa nhìn, không khỏi cả kinh hét lên.

- Quỷ a...

Ôm đầu co rút người, toàn thân run rẩy, hàm trên hàm dưới đánh vào nhau kêu canh cách.

Ở địa phương tối om om đưa tay không thấy đầu ngón tay này có một cái bóng trắng rất dài, thỉnh thoảng vô thanh vô tức bồng bềnh...

Đích thị là quỷ...

Dương Chính Minh sợ tới mức ba hồn bảy vía xuất khiếu ly thể, hít vào nhiều nhưng thở không được bao nhiêu.

- Dương đại công tử, còn nhận ra ta chứ?

Thanh âm nũng nịu, bất quá mang theo chút âm trầm.

Chẳng biết lúc nào, địa phương tối om om này trở nên sáng hơn một chút, bất quá vẫn rất mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được nửa thân trên của bạch ảnh giữa không trung.

Là một nữ tử trẻ tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, chẳng qua gương mặt trắng bệch, không khỏi trở nên âm trầm dọa người, hơn nữa ở giữa không trung vô thanh vô tức bềnh bồng, không phải quỷ thì là gì?

Là nữ quỷ xinh đẹp.

Thấy rõ gương mặt của nữ quỷ, Dương Chính Minh sợ tới mức má ơi một tiếng, hai mắt nhắm lại, chìm vào hôn mê.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn từ từ tỉnh lại, phát giác bản thân vẫn nằm trên mặt đất lạnh băng, bất quá cả người bày hình chữ đại, ngoại trừ đầu có thể chuyển động ra, cả người tê dại, không thể nhúc nhích.

Nữ quỷ vẫn đang phiêu du giữa không trung, nhìn hắn chằm chằm không nhúc nhích.

Ánh sáng hiện tại so với lúc trước sáng hơn một chút, mơ hồ có thể nhìn ra nơi này là một căn miếu hoang đổ nát.

Căn miếu hoang đổ nát này, đối với Dương Chính Minh mà nói, quá đỗi quen thuộc, chuyện cũ mấy năm trước rất nhanh hiện ra trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.