Phong Lưu

Chương 119: Chương 119: Giam lỏng






Sau khi tiễn Đường Sương đi, nụ cười trên mặt Tần Thì Phong đột nhiên biến đổi, quát lớn:

- Người đâu!

Bàn tay to kềnh đập mạnh lên bàn một cái, chấn động khiến mấy cái tách phỉ thúy trên bàn ngã nhào xuống đất, rơi lốp bốp bể nát bấy.

- Ôi, tách phỉ thuý của ta...

Thủy Mật Đào đau lòng rên lên một tiếng, hai cái tách phỉ thuý kia đã tốn hết ba mươi lượng bạc của nàng, mua về nhà rồi vẫn còn xót tiền hết mấy ngày, nhưng lại bị vỡ nát thế này, ba mươi lượng bạc cũng tiêu mất luôn.

- Ài...

Tần Thì Phong vốn đang đắc ý vênh váo cũng có vẻ đau lòng, thời buổi này kiếm tiền không dễ dàng chút nào, một gia tộc lớn như thế, chi tiêu mỗi ngày nhiều đến kinh người.

- Ngũ gia có gì phân phó?

Tần Lộ và Tần Phúc với vẻ năng nổ đồng thời tiến đến.

Không còn tâm trí đâu mà đau xót tách phỉ thuý, Tần Thì Phong kích động nói:

- Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho lão gia tử, báo cho người phái hết tinh anh của Tần gia đến Trường An!

- Chàng điên rồi?

Thủy Mật Đào nhảy dựng lên:

- Mọi người đều chạy hết tới Trường An, bên Bảo Định chẳng phải là trống rỗng sao?

Tần Thì Phong nghiêm mặt nói:

- Chỉ cần Tần Thì Phong ta vẫn còn là cửu thành tổng bộ đầu, mấy tên đó cũng không dám đụng đến Tần gia ta! Những người mà hai nhà Đường Lôi phái tất cả đều là cao thủ tinh anh, nếu Tần gia chúng ta chỉ phái đi nhị lưu, tam lưu, chẳng phải để người ta chê cười?

- Còn nữa, chúng ta sớm giúp đỡ Đường hiền chất, đến khi thanh uy của Trung Hoa đường lên cao như mặt trời chính ngọ, mấy tên đó còn dám có chủ ý đánh Tần gia ta? Hắc hắc.

Thấy Tần Lộ còn ngây ngốc đứng đó, lão trừng mắt quát lớn:

- Ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho ta!

- Vâng.

Tần Lộ đáp một tiếng rồi rời đi.

- Ngươi!

Tần Thì Phong chỉ vào Tần Phúc, hung hăng nói:

- Lập tức gọi Tần Thiên Bảo tới đây cho ta!

- Tên tiểu tử này thực đáng ghét, lại dám gạt mọi người đến khổ, ta muốn giáo huấn hắn một phen!

Lão nghiến răng nghiến lợi vung nắm tay, nhưng nét mặt già nua lại khó có thể che giấu sự vui sướng trong nội tâm.

*****************

Mặc áo giáp chống đạn, bên hông đeo lựu đạn quân dụng, súng lục giấu trong khửu tay bên phải, vai đeo súng tự động MP5, Đường Tiểu Đông đang muốn đi ra cửa, Thạch Sùng Vũ từ bên cạnh lao ra, chắn ngang lối đi.

- Đường huynh đệ, cho Lão Thạch ta đi theo.

Vẻ mặt Thạch Sùng Vũ có vẻ trách cứ:

- Đường huynh đệ, ngươi lập ra Trung Hoa đường, mọi người đều làm việc náo nhiệt như vậy, lại bỏ Lão Thạch ta ở một bên, có phải là coi thường ta là người thô kệch?

- Không phải, không phải, Thạch đại ca hiểu lầm rồi...

Đường Tiểu Đông xua tay cười khổ, cao thủ như Thạch Sùng Vũ, hắn cầu còn không được, chỉ là làm mấy chuyện liều mạng này, hắn khó lòng mở miệng, hơn nữa Thạch phu nhân cũng tinh ranh quỷ quái, sao có thể lôi hắn vào được.

Thạch Sùng Vũ há cái miệng rộng:

- Không phải là tốt rồi, tất cả cao thủ tinh anh của Trung Hoa đường đều xuất động rồi, đối phương bày tiệc Hồng Môn Yến, ngươi một mình dự tiệc, vạn nhất xảy ra chuyện, mấy nha đầu kia biết làm sao?

- Ha ha, ngươi yên tâm, ta cùng nội tử đã sớm biết chuyện của các người, nàng không phản đối ta gia nhập, hơn nữa ân cứu mạng phải báo đáp gấp vạn, chuyện náo nhiệt sau này không được thiếu phần ta!

Gã hán tử tái ngoại này xoa xoa tay, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Nam tử hán đại trượng phu, cần phải ăn to nói lớn, uống rượu phải dùng chén to, khoái ý ân thù, tiếu ngạo giang hồ, mặc dù không thể kiến công lập nghiệp thì cũng phải lưu lại anh danh một đời.

Sau khi thương thế của hai phu thê hắn khôi phục hoàn toàn, hắn sớm đã nghĩ thông suốt rồi, trong xã hội này, muốn tìm một nơi yên lành có thể nói là khó hơn lên trời, cứ nhường nhịn mãi, cũng chỉ khiến ác nhân càng thêm kiêu ngạo, càng thêm hung ác, chỉ

có dũng cảm đối mặt, lấy bạo chế bạo, giết sạch ác nhân, xã hội này mới có thể bình yên.

- Tốt!

Hai bàn tay to nắm chặt lại với nhau.

Tất cả cao thủ tinh anh đều đã phái đi, toàn bộ Trung Hoa đường ngoại trừ một ít tiểu huynh đệ, có thể nói là thành không nhà trống, có cao thủ như Thạch Sùng Vũ đi theo, hắn an tâm hơn rất nhiều.

Lúc mới khiêu khích Phi Hổ Bang, hắn sớm đã bảo Lý Đằng Giao kéo Đường Điềm đi, tuy võ công của tiểu ny tử này không tệ, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, còn thiếu một ít hỏa hầu, hắn cũng không muốn biểu muội đáng yêu này xảy ra chuyện gì bất trắc.

Võ công Đường Nhu rất cao, nhưng lại không thích đánh giết, hơn nữa đang bận làm báo chí, hắn cũng không muốn để vị biểu muội ôn nhu động lòng người này dính lên một chút sát khí nào.

Hai người sắp đi ra cửa, thủ hạ vào bẩm báo, Phong Gian Mỹ Huệ Tử của Hắc Long hội cầu kiến.

- Lúc này nàng ta tới làm gì?

Đường Tiểu Đông nhíu mày, không phải muốn thừa cơ động đến Trung Hoa đường của hắn?

Mặc dù toàn bộ Trung Hoa đường vườn không nhà trống, nhưng hắn không chút lo lắng, dù sao trước khi Lý Lâm Phủ chưa bệnh già mà chết thì vẫn còn nắm đại quyền, ai cũng không thể dao động được vị trí tể tướng của lão.

Dựa vào mối quan hệ là nữ tế Lý gia, ai dám động đến Trung Hoa đường của hắn, quả thực là tìm chết.

Phong Gian Mỹ Huệ Tử vẫn không chút phấn son trang điểm, nhưng lại rực rỡ sáng ngời.

Lúc dịu dàng thi lễ, nàng hiếu kỳ nhìn thứ kỳ lạ đang đeo trên vai Đường Tiểu Đông.

- Ngươi có chuyện gì?

Bởi vì muốn đi dự Hồng Môn Yến, lại thêm phản cảm bẩm sinh đối với người Uy Quốc, Đường Tiểu Đông không chút khách sáo.

- Làm trễ nãi thời gian phó ước của Đường công tử, thực sự là xin lỗi.

Phong Gian Mỹ Huệ Tử khom người khiêm nhường.

- Một ngày phải khom lưng bao nhiêu lần? Ngươi có thấy phiền không?

Thấy nàng khom lưng, Đường Tiểu Đông cảm thấy nhức đầu.

- Xin lỗi.

Thấy nàng lại sắp khom lưng, Đường Tiểu Đông bất chấp tị hiềm, nắm hai vai của nàng, không nhịn được nói:

- Được rồi được rồi, sợ ngươi rồi, rốt cuộc có chuyện gì?

Phong Gian Mỹ Huệ Tử từ trong người lấy ra một quyển nhỏ sổ nhỏ, đưa qua nói:

- Cái này có lẽ hữu dụng với Đường công tử.

Đường Tiểu Đông tiếp nhận, mở ra nhìn, không khỏi mắng lên thành tiếng:

- Ta nhổ, thì ra Phi Hổ Bang là của Cao Lệ vong ân phụ nghĩa!

Trong quyển sổ nhỏ có ghi chép tường tận tất cả tư liệu liên quan đến Phi Hổ Bang, tư liệu cao thủ trong bang, từ tên thật tên giả, tuổi tác, tính cách, sở thích đến võ công cao thấp, vũ khí thường sử dụng, tất cả đều có ghi chép kỹ càng.

Phong Gian Mỹ Huệ Tử có thể lấy được tư liệu quan trọng như vậy, chứng tỏ trong cao tầng Phi Hổ Bang có gian tế của Uy Quốc.

Nếu Hắc Long hội nắm giữ được tất cả tư liệu của Phi Hổ Bang, vì sao không động thủ xoá sổ Phi Hổ Bang, lại giao phần tư liệu này cho hắn?

Kỳ thực, Đường Tiểu Đông cũng không biết nhân tố chính trị phức tạp đan xen trong đó, nói chung, tứ đại bang phái chia đất chiếm cứ, kiềm chế lẫn nhau, ngoại trừ âm thầm giết chết nhân vật trọng yếu của đối phương, ai cũng không dám phô trương làm xằng làm bậy. Cho đến khi Trung Hoa đường quật khởi lên, mới phá vỡ thế cục cân đối vi diệu này.

Tuy không hoàn toàn hiểu lời Đường Tiểu Đông nói, nhưng Phong Gian Mỹ Huệ Tử cũng có thể nghe ra hắn là hắn đang mắng Cao Lệ, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời:

- Đường công tử có cừu oán với Cao Lệ?

Đường Tiểu Đông cười ha ha:

- Đã đánh tới nước này rồi, dù là bằng hữu cũng trở mặt thành thù.

Trong lòng mắng thầm:

- Lão tử nhìn thấy bọn họ là thấy ngứa mắt, còn có người Uy Quốc các ngươi nữa, con bà nó là con gấu!

Phong Gian Mỹ Huệ Tử làm sao biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên vẻ thất vọng, thấp giọng nói:

- Công tử đi phó hội cần cẩn thận một chút, cao thủ Hắc Long hội đã tập kết đợi mệnh để phối hợp tác chiến với công tử.

- Ừ.

Vẻ mặt Đường Tiểu Đông rất bình thản, không có chút cảm kích nào, cũng không biểu lộ ra chút nào vui sướng hay kích động.

Trung Hoa đường tấn công Phi Hổ Bang, vốn đã không là bí mật gì cả, các bang phái khác không thừa cơ đục nước béo cò, đánh rắn giập đầu mới là lạ. Uy quốc và Cao Lệ là tử địch trời sinh, cao thủ ẩn nấp trong buổi tiệc chờ thời cơ hành động đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, cho nên hắn chẳng có chút cảm kích nào đối với lời chỉ điểm của Phong Gian Mỹ Huệ Tử.

- Thời gian phó ước sắp đến rồi, ngươi đi đi.

Đường Tiểu Đông không khách khí trục khách.

- Vâng, công tử bảo trọng.

Phong Gian Mỹ Huệ Tử khom người thi lễ, nhanh nhẹn rời đi.

- Đường huynh đệ...

Thạch Sùng Vũ nãy giờ vẫn yên lặng bỗng lên tiếng, nhưng ngay lúc ấy ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến tiềng ồn ào.

- Cho ta vào, ta có việc gấp muốn gặp Đường công tử!

Là âm thanh của một cô gái, Đường Tiểu Đông ra cửa nhìn một cái, ngẩn người nói:

- Như Ý, sao thế, xảy ra chuyện gì?

Như Ý là thị nữ thiếp thân của Hoắc Hàn Yên, từ nhỏ đã hầu hạ Hoắc Hàn Yên, Hoắc Hàn Yên coi nàng như muội muội ruột, chưa bao giờ coi nàng là người ngoài.

Thần tình cô nàng có vẻ hoảng loạn bất an, tựa hồ có việc gì gấp, khiến trái tim Đường Tiểu Đông như thắt lại.

- Có phải là Hàn Yên đã xảy ra chuyện gì không?

Như Ý lắc đầu:

- Tiểu thư không có việc gì, là tiểu thư Ngọc gia, nàng... nàng đã bị Tướng gia giam lỏng...

- Cái gì?

Trái tim Đường Tiểu Đông chấn động kịch liệt, trong đôi mắt hổ loé lên hàn quang sắc bén.

Sát khí thật đáng sợ! Khí thế thật bá đạo!

Trên người hắn đột nhiên bùng phát ra khí thế bá đạo sắc bén khiến sắc mặt Thạch Sùng Vũ khẽ biến, trong lòng kính sợ.

Sát khí, trời sinh mỗi người đều có, cho dù là phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt cũng có, chỉ cần tâm sinh sát cơ, sát khí liền theo đó mà sinh ra, chỉ là sát khí mạnh yếu khác nhau mà thôi.

Khí thế của cường giả trời sinh đã có, muốn giả bộ cũng không được, cho dù tên khất cái ngồi cao trên long ỷ, hắn cũng chỉ là hai mắt nhìn lên cao, chứ không phải uy nghiêm nhìn xuống quần thần con dân quỳ lạy dưới chân.

Tuy Đường huynh đệ không có chút võ công, lại trời sinh có khí thế cường giả!

- Ui chao, Đường công tử, người làm Như Ý đau...

- À, xin lỗi...

Đường Tiểu Đông đột nhiên nghe tin Ngọc Nhược Vân bị Lý Lâm Phủ giam lỏng, trong lúc nổi giận, lo lắng, khẩn trương đã nắm chặt lấy vai của Như Ý, khiến tiểu ny tử đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, gương mặt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.

- Như Ý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Như Ý lắc đầu, biểu thị không rõ nguyên nhân, chỉ là phụng mệnh tiểu thư đến đưa tin.

- Ta kháo, lão già Lý Lâm Phủ này muốn làm gì?

Đường Tiểu Đông vung nắm tay, vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí.

Lý Lâm Phủ giam lỏng Ngọc Nhược Vân, mục đích là gì? Ngay lúc khẩn cấp lại sinh thêm chuyện, thật đáng ghét!

- Công tử...

Như Ý khẩn trương nhìn bốn phía, cũng may đây là Túy Tiên Lâu, không có người của Lý Lâm Phủ, bằng không thì phiền phức lớn.

- Lão già này không phải nổi sắc tâm lên, nhắm trúng Ngọc Nhược Vân rồi sao?

Trong lòng Đường Tiểu Đông bỗng nhiên giật mình, không màng vẻ khẩn trương bất an của Như Ý, gấp gáp hỏi.

- Không đâu!

Như ý kiên quyết lắc đầu.

Trong đầu hết sức hỗn loạn, Đường Tiểu Đông phất tay nói:

- Như Ý, nàng về trước, ta sẽ tới.

- Vâng, công tử cẩn thận.

Như ý nhắc nhở nói:

- Tiểu thư nói, nếu Tướng gia tức giận thì không sợ, lúc lão cười âm trầm chính là lúc muốn giết người...

Nói chưa hết, nàng không khỏi rùng mình một cái, gương mặt cũng trở nên tái nhợt vô huyết, nghĩ đến Lý Lâm Phủ miệng cười nhưng bụng đầy dao găm, khẩu Phật tâm xà, khiến nàng sợ hãi.

- Ừm, cảm ơn.

Nhìn như ý rời đi, Thạch Sùng Vũ nhíu mày nói:

- Làm sao bây giờ?

- Đi Tướng phủ!

Đường Tiểu Đông lạnh lùng nói, hẹn ước với Phi Hổ Bang đi được thì đi, dù sao cũng là Hồng Môn Yến, không đi cũng được, chuyện của Ngọc Nhược Vân quan trọng hơn.

Hắn không biết vì sao Lý Lâm Phủ lại giam lỏng Ngọc Nhược Vân, nhưng bằng vào sự cưng chiều của hắn đối với Lý Đằng Giao, hẳn sẽ không hạ độc thủ với nữ tế tương lai là hắn nha?

Mới ra cửa, trước mặt đi tới bảy thanh niên mặt mày lạnh lùng, toàn thân người nào cũng toả ra sát khí âm trầm sắc bén, quỷ khí tận trời đến nỗi ban ngày mà cũng cảm thấy phát lạnh.

Thạch Sùng Vũ bước lên trước một bước, che trước mặt Đường Tiểu Đông, mắt hổ lấp loé thần quang, thiết quyền nắm chặt bộc lộ lực đạo siêu cường.

Thanh niên đi phía trước giơ tay phải lên, sáu thanh niên phía sau hắn đồng thời đứng lại, khoanh tay đứng thẳng một bên, động tác đồng loạt, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nhiều năm.

- Lý Ngạo ra mắt cô gia.

Thanh niên đi đầu dừng lại cách năm bước, ôm quyền khom người thi lễ:

- Tướng gia cho mời cô gia đến phủ nghị sự.

Đường Tiểu Đông híp mắt quan sát Lý Ngạo, khuôn mặt thon gầy vô cùng anh tuấn, biểu tình lãnh đạm, mang đến ấn tượng trầm ổn năng nổ nhưng ngoan độc, ánh mắt sắc bén, lộ ra vẻ kiên định, tự tin, quật cường, lãnh khốc, còn có chút ngạo khí không nói nên lời.

Hắn nghe Lý Đằng Giao nói qua, trong Tướng phủ cao thủ nhiều như mây, trong Lý ngũ đại cao thủ được Lâm Phủ coi trọng nhất, Lý Ngạo là một trong số đó, là tổng

quản chuyên trách ngoại vụ, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.

- Ừm.

Đường Tiểu Đông ôm quyền hoàn lễ:

- Thế thì làm phiền Lý tổng quản dẫn đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.