Chỉ là trong lòng lão cũng dâng lên cảm giác bất an, tựa hồ Đường Sương cũng không phải loại đèn hết dầu, nếu thật sự lợi hại như Lôi Mị, thế thì phải đau đầu chết được.
Thấy nàng cất bước, Tần Thì Phong cười ha hả nói:
- Ở đây không tiện, hay là vào phòng khách đi.
Trong đại sảnh, tất cả hạ nhân đều bị điều đi, Thủy Mật Đào bưng trà thơm lên, sau đó ngồi bên cạnh Tần Thì Phong.
Ai cũng không nói gì, trong đại sảnh hết sức trầm lặng, trầm lặng đến nỗi làm cho người ta phải khó chịu.
Thủy Mật Đào là người đầu tiên chịu không nổi, bất mãn nói:
- Các người không phải muốn thương lượng chuyện gì sao? Sao không ai nói lời nào?
Tần Thì Phong ho nhẹ một tiếng:
- Hiền chất nữ.
Đường Sương gật nhẹ đầu:
- Tần ngũ thúc cứ nói, chất nữ chăm chú lắng nghe.
Trong lòng Tần Thì Phong giật mình, cô chất nữ lạnh lùng trước mắt này càng ngày càng khó nắm bắt, cũng khiến lão càng lúc càng bất an, một tiểu thư Lôi gia đã đủ cho lão đau đầu rồi, bây giờ lại thêm một Đường tiểu thư có thể không thua gì nàng ta, thế thì chẳng còn cách nào sống nổi.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác già nua, không khỏi thở dài.
Lời đã nói đến nước này, hối hận cũng đã muộn rồi, lão bấm bụng hỏi Lôi gia chiếm mấy phần trong Trung Hoa đường.
- Một thành cũng không có, Đường gia cũng không có phần!
Tuy Tần Thiên Bảo vừa nói với lão xong, chỉ là lời từ miệng Đường Sương nói ra, vẫn khiến lão choáng váng cả nửa ngày, ngay cả Thủy Mật Đào cũng phải ngẩng người.
Thiên hạ thật có chuyện giúp người khác làm việc mà không nhận thù lao? Kẻ đó nếu không phải kẻ ngu si thì hẳn là bại não rồi!
Trong lòng lão trăm ngàn lần không tin, chỉ là nét mặt Đường Sương rất nghiêm, tuyệt đối không giống đang nói giỡn.
- Cái đó... Ặc... Hiền chất...
Tần Thì Phong gãi đầu:
- Cháu cũng biết Bảo Định Tần gia gần đây không được tốt lắm, tiền bạc rất eo hẹp, Thiên Bảo tốt xấu gì cũng là một phó tổng đường chủ trong Trung Hoa đường, nói sao cũng phải được chia ba bốn phần chứ?
- Tần ngũ thúc, dường như thúc nghĩ sai rồi?
- Lời này là sao?
Vẻ mặt Tần Thì Phong kinh ngạc, dù sao chuyện chính đã nói rõ rồi, trong lòng cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, bây giờ chỉ còn chờ đối phương trả lời.
Đường Sương nghiêm mặt nói:
- Bằng vào tư lịch võ công của Thiên Bảo, ngay cả vị trí một phân đường chủ thì hắn cũng không ngồi lên được!
Tần Thì Phong xấu hổ cười, Tần Thiên Bảo chính là kẻ vô dụng nhất, không có tiền đồ nhất trong lớp đệ tử trẻ tuổi của Tần gia, cả đời cũng đừng trông cậy vào hắn, Trung Hoa đường hiện nay cao thủ nhiều như mây, hắn có thể ngoi lên danh phó tổng đường chủ, quả thực làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Đường Sương không nhanh không chậm nói:
- Tần ngũ thúc người lại sai rồi!
Ta lại sai rồi?
Vẻ mặt Tần Thì Phong ngạc nhiên.
Đường Sương thản nhiên nói:
- Trong mắt các người, không, trong mắt của toàn bộ người của Bảo Định Tần gia, Tần Thiên Bảo là kẻ vô dụng nhất, không có tiền đồ nhất, đúng không?
Tần Thì Phong không cần suy nghĩ liền gật đầu, Thủy Mật Đào cũng liên tục gật đầu, tuy nàng chưa gặp qua Tần Thiên Bảo, nhưng đã nghe nói qua người chất nhi vô dụng nhất, không có tiền đồ nhất này rồi.
- Toàn bộ các người sai rồi!
Vẻ mặt Đường Sương hết sức nghiêm túc:
- Mấy món tuyệt kỹ của Bảo định Tần gia chẳng qua chỉ gồm khinh công, nghe âm thanh đoán vị trí, truy tung điều tra, ta dám cam đoan, già trẻ trong Tần gia, không người nào có thể thắng được hắn, bao gồm cả Ngũ thúc!
Lời của nàng như sét đánh ngang trời, khiến Tần Thì Phong và Thủy Mật Đào chấn kinh đến choáng váng, miệng há lớn đủ để nhét vào một cái bánh bao nhân thịt.
- Có lẽ võ công và lịch duyệt của hắn vẫn còn chưa tốt, nhưng hắn còn trẻ, có thể cần cù luyện tập thêm.
- Hiền chất... Cháu... Không phải nói giỡn?
Tần Thì Phong rên lên một tiếng như có vẻ thống khổ, Tần Thiên Bảo trong ấn tượng của lão chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, nhìn thế nào cũng không thấy được hắn có chỗ nào lợi hại.
Đường Sương không nói gì, đón lấy ánh mắt của lão.
Tần Thì Phong ngây người một lát, mừng rỡ nói:
- Ý của cháu là... Thiên Bảo là nhân tài có thể dạy dỗ?
Đường Sương gật đầu khẳng định:
- Nguyên nhân chính là do Thiên Bảo là nhân tài có thể đào tạo được, Đông biểu đệ mới giao cho trọng trách, đương nhiên, rất nhiều người đều phản đối.
Tần Thì Phong gãi đầu cười hắc hắc không ngừng, đột nhiên, lão cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Ài, nước trà lạnh cả rồi.
Thủy Mật Đào mừng rỡ nhảy dựng lên, gom hết tách sứ trên bàn đi, rất nhanh sau đó liền bưng lên tách trà bằng ngoc phỉ thúy có vẻ cổ xưa, hương trà còn thơm nồng hơn nhiều so với tách trà vừa nãy.
Trên gương mặt lạnh băng của Đường Sương nở nụ cười nhàn nhạt, nhất thời khắp phòng như tràn ngập ánh sáng chói chang.
- Được rồi, chuyện của Châu nhi, các người cũng biết rồi chứ?
- Châu nhi?
Hai phu thê cùng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Đường Sương lắc đầu, giải thích một phen, Tần Thì Phong nghe xong thì thiếu chút nữa quay cuồng nhảy múa một phen.
Bảo định Tần gia là thế gia bộ khoái, có thể nói là không từ thủ đoạn để phá án, ngay cả mê hương mà người giang hồ khinh thường cũng đã lấy ra sử dụng, đánh lén phía sau coi như cơm bữa, danh dự vẫn không mấy tốt đẹp, trước nay vẫn mong có thể cùng đại gia
tộc danh tiếng hiển hách như Thục trung Đường Môn, Giang Nam Lôi gia làm thông gia, đáng tiếc đệ tử trong tộc chẳng ra gì.
Tần Thiên Bảo đã âm thầm đính ước chung thân với Châu nhi, mà Châu nhi là nghĩa muội của Đường Tiểu Đông, vô cùng sủng ái, Đường Phúc lại nhận nàng làm con gái nuôi, mà Thục trung Đường Môn và Giang Nam Lôi gia vẫn luôn giao hảo, Lôi Mị gả cho Đường Môn là chuyện sớm muộn, vô hình trung, Tần gia coi như với tay được tới hai nhà này, đây chính là việc vui mừng cực lớn.
Tần Thì Phong mừng rỡ cười hắc hắc mãi không thôi, cười đến nước bọt văng cả ra ngoài, cho đến khi Thủy Mật Đào nhéo mạnh lão một cái thì mới hoàn hồn lại.
Đường Sương đứng dậy, nghiêm mặt nói:
- Trong đường có sự vụ bận rộn, chất nữ xin cáo từ, hy vọng Tần ngũ thúc có thể suy nghĩ rõ ràng.
Tần Thì Phong lúc này mừng đến nỗi không ngậm miệng lại được, cười ha ha nói:
- Suy nghĩ cái gì, Tần gia nghĩa bất từ nan mà toàn lực ủng hộ Trung Hoa đường, cứ quyết định như vậy đi, ha ha!
Hiện tại thực lực của Trung Hoa đường vẫn chưa tính là cường đại lắm, nếu không sớm gia nhập, đến khi thế lực Trung Hoa đường phát triển tới đỉnh phong, muốn gia nhập cũng chẳng có cửa, ba bên chân thành hợp tác, đó lại là ba bên thu lợi, chỉ có kẻ ngu ngốc mới cự tuyệt.