Phong Lưu

Chương 117: Chương 117: Nữ nhân trời sinh thích ghen tuông






Chất nhi Thiên Bảo của hắn đường đường là phó tổng đường chủ của Trung Hoa đường, tất cả chi tiết phát triển của Trung Hoa đường, hắn đều hết sức rõ ràng như trong lòng bàn tay.

Sự khuyếch trương của Trung Hoa đường thì hắn đã sớm dự liệu được, trước tiên lấy Phi Hổ Bang ra khai đao cũng là bình thường, địa bàn hai bang đích đều ở tại thành bắc, Phi Hổ Bang do gần bên nên được ưu tiên trước, hắc hắc.

Trung Hoa đường nuốt chửng Phi Hổ Bang, kế tiếp chính là Hắc Long hội ở thành tây, về phần Hắc Ưng Đường, đó là của tể tướng đương triều Lý Lâm Phủ.

Về thế lực, Kim Long đường là thế lực đen của Vương Nguyên Bảo, kẻ giàu có nhất Đại Đường, rất sát với Lý Lâm Phủ, hẳn là bình an vô sự.

Trung Hoa đường chỉ cần nuốt chửng Phi Hổ Bang, Hắc Long hội thì toàn bộ thế lực hắc bang trong thành Trường An đều sẽ là thiên hạ của Lý Lâm Phủ.

Tuy tên cháu họ Đường là rể hiền chỉ định của Lý Lâm Phủ, nhưng chuyện này gây ra quá lớn, tuy có thể một tay che trời, nhưng cũng có chút phiền phức, dù sao Phi Hổ Bang là người chịu tội thay, bị đưa ra gánh tội là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tuy rằng Đường chất nhi lợi hại, nhưng dù sao cũng còn trẻ, làm sao có thể đấu lại lão hồ ly thành tinh ngàn năm như hắn, tuy Đường Sương trong chốn giang hồ rất có danh tiếng, nhưng chưa giao thủ, không biết thực lực của nàng, chỉ là nha đầu quỷ quái Lôi Mị tinh ranh đến nỗi hắn phải cam bái hạ phong.

Chỉ cần tránh khỏi Lôi Mị, cộng thêm che dấu được Lý Lâm Phủ, chuyện này sẽ được ổn thỏa, dù thế nào cũng phải kiếm chác chút đỉnh của tên chất nhi này mới được, ai bảo “Đại Đường tin tức báo” của hắn kiếm được quá nhiều tiền.

Bàn tính như ý trong lòng lão đánh lên tanh tách, đang suy nghĩ làm sao tìm ra biện pháp ổn thỏa để phân chia chút cháo của tên Đường chất nhi kia thì Thiên Bảo chất nhi đến tìm lão.

Tuy Tần Thiên Bảo đã đổi bộ quần áo sạch sẽ, nhưng nét mặt cực kỳ mệt mỏi rã rời vẫn khiến lão cáo già Tần Thì Phong nhìn ra vấn đề, hỏi dồn mãi, cuối cùng Tần Thiên Bảo thành thật kể lại chuyện tiêu diệt chấp sự đàn của Phi Hổ Bang.

Tần Thì Phong nghe xong hít một hơi khí lạnh, chấp sự đường là tinh anh chủ lực của Phi Hổ Bang, lại cứ bị Đường Tiểu Đông tiêu diệt cả ổ như thế, giống như cắt đứt hai cánh tay của Phi Hổ Bang, xem ra đại thế của Phi Hổ Bang đã mất, bại vong không còn xa nữa.

Không cần suy nghĩ cũng biết người phụ trách vạch ra hành động công kích lần này chắc hẳn là Lôi Mị, người tinh ranh hơn cả hồ ly tinh ngàn năm, quỷ nha đầu này tinh ranh đến nỗi khiến người ta phải bội phục và sợ hãi, Bảo Định Tần gia có thể sinh ra một nhân vật giống như nàng thì tốt biết mấy, đáng tiếc đều là kẻ chí lớn tài mọn, chống không nổi tường đã mục rửa, thực sự khiến hắn thất vọng.

Lôi gia âm thịnh dương suy, lão không phải không từng nghĩ qua việc liên hôn, chỉ là các cô nương Lôi gia đều tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, tìm không được nam tử vừa ý, thà rằng chung thân không lấy chồng, tuổi già cô đơn suốt đời.

Thục trung Đường Môn cũng có không ít nữ tử đệ, điều kiện lại không cao ngất ngưỡng như các cô nương Lôi gia, rất đơn giản, liên tiếp qua ba cửa ải là có thể lấy được mỹ nhân về, chỉ là lớp thanh niên Tần gia lại quá không ra gì, cửa ải thứ nhất luận võ công đã bị loại một cách tơi tả, khiến lão vô cùng thất vọng và buồn bực.

Chẳng qua, khi nghĩ kỹ lại, muốn đối mặt với Ngũ Bộ Đoạn Hồn Sa bá đạo đến đáng sợ của Đường Môn, tận trong đáy lòng của lão cũng thấy phát lạnh.

Hỏi một chút chuyện về Trung Hoa đường và dự định hành động bước tiếp theo, khi hỏi đến vấn đề lợi ích giữa hai nhà Lôi, Đường, Tần Thiên Bảo nói lại sự thật theo như lời của Đường Sương, khiến lão ngẩn ra hết cả nửa ngày.

- Nhảm nhí, tất cả đều là nhảm nhí.

Tần Thì Phong nhảy dựng lên, Lôi gia ra sức ra tiền, chẳng cầm được chút lợi ích nào, có quỷ mới tin. Sau này Đường Tiểu Đông trở về gia tộc họ Đường, Trung Hoa đường không nhập vào Đường Môn đánh chết lão cũng không tin!

- Bọn họ khi dễ ngươi còn trẻ không hiểu chuyện, hừ hừ.

- Không thể nào...

Tần Thiên Bảo gãi đầu, có chút không đủ tự tin.

Chuyện này, Đường đại ca chưa từng nói qua, chỉ nói đi làm huynh đệ với huynh ấy, sau này sẽ có cuộc sống tốt, mà vẻ mặt của Đường Sương và Lôi Mị lúc nói chuyện rất nghiêm túc, hình như không có ý lừa gạt hắn.

- Cái gì mà không có khả năng, quỷ nha đầu Lôi Mị này rõ ràng là khi dễ ngươi còn trẻ không hiểu chuyện, không được, ta nhất định phải tìm hắn nói lý lẽ, dù thế nào cũng phải chiếm khoảng ba phần, hừ hừ.

Tần Thì Phong quơ nắm tay, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ hung ác, thấy Tần Phúc vội vội vàng vàng đi vào, không khỏi nhíu mày.

Tần Phúc vốn tên là Lý Phúc, là một đạo tặc độc hành, sau khi Tần Thì Phong đến Trường An thu phục được, đổi tên thành Tần Phúc, hắn không nhận ra Tần Thiên Bảo, thấy Tần Thiên Bảo cung kính đứng ở một bên, tưởng là thủ hạ tay sai của lão gia, liếc hắn một cái, khom người ôm quyền, nói rõ ý vào đây.

Tần Thì Phong nghe xong nhíu chặt mày, là ai có lòng tốt dâng lên cho lão thứ đồ vô giá?

Khi Tần Thiên Bảo đứng một bên nghe được bốn cái rương lớn, bên trong có đựng “món đồ vô giá”, trong lòng bỗng nhiên giật nảy mình, vẻ bất an hiện rõ trên mặt, chỉ là Tần Thì Phong đang trầm tư, nên cũng không nhìn thấy.

Trong lòng Tần Thiên Bảo có quỷ, mượn cớ cáo từ.

Trở về hậu viện Mê Tiên Lâu, thấy ái thê ngồi bên cửa, vũ khí mà nàng yêu quý luôn cất giấu trong tay áo Thập Trượng Hồng Lăng đang quấn trên hai cánh tay, bốn phía sương phòng đều có bảo tiêu hộ vệ canh giữ, trong lòng cảm thấy không ổn.

Thủy Mật Đào kéo lão qua một bên, thấp giọng nói thầm vài câu, Tần Thì Phong nghe được thì tay chân liền phát lạnh.

Hai phu thê đi vào sương phòng, đóng chặt cửa phòng, mở bốn cái rương lớn ra, sắc mặt trở nên trắng bệch không còn chút máu.

Món đồ đựng vô giá trong bốn cái rương lớn chính là bốn thi thể với vết thương chằng chịt, có thi thể vẫn còn trợn tròn hai mắt, chết không nhắm mắt, quả thật đáng sợ.

- Người nào đưa tới?

Ngây người một lát, Tần Thì Phong mới có phản ứng trở lại.

Là ai đưa tới bốn thi thể này? Vì sao muốn tặng cho lão? Mục đích là gì?

Thủy Mật Đào lắc đầu, khi nhìn thấy mấy thi thể, nàng đã cho thủ hạ đi truy bắt tám thanh niên khiêng rương gỗ đến, chỉ là bọn thủ hạ đều tay không quay về.

Theo bọn họ bẩm báo, tám thanh niên kia cứ nghênh ngang như vậy đi ra cửa đông, ở ngoài cửa thành có khoái mã đợi sẵn, bọn họ chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn tám người nghênh ngang rời đi.

- Có phải là có người muốn đối phó với Tần gia chúng ta?

Vẻ mặt Thủy Mật Đào hết sức khẩn trương.

Trong con mắt đang nửa híp lại của Tần Thì Phong loé lên hàn quang, lão cúi đầu trầm tư chốc lát, lắc đầu nguầy nguậy.

Khiêng bốn thi thể trong rương ra, đặt nằm trên mặt đất.

Trên người bốn thi thể đều có vết thương chằng chịt, hiển nhiên đã kinh qua một phen khổ chiến rồi mới bị cao thủ đánh chết, nhìn máu thịt lộ ra nơi miệng vết thương, thời gian tử vong không vượt quá một ngày.

Tỉ mỉ quan sát vết thương của bốn thi thể, đều là do vũ khí bình thường như đao kiếm gây nên, vết thương trí mệnh cũng không cái nào giống cái nào, thực sự không tra ra được chút manh mối nào.

Ánh mắt lão đột nhiên dừng lại nơi thi thể còn trợn tròn mắt, Tần Thì Phong đột nhiên rùng mình một cái, sắc mặt tức khắc tái nhợt đi.

- Phác Mậu...

Lão rên lên một tiếng.

- Phác Mậu?

Vẻ mặt Thủy Mật Đào mờ mịt, chỉ là vẻ mặt khẩn trương của phu quân cũng khiến nàng trở nên sốt ruột.

- Người này là đàn chủ chấp sự đàn của Phi Hổ Bang...

Tần Thì Phong rên lên một tiếng thống khổ, trước đây điều tra vụ án, do tình tiết vụ án liên quan đến Phi Hổ Bang, lão dẫn người xông thẳng vào tổng đàn Phi Hổ Bang, lúc đó chính là Phác Mậu phụ trách tiếp đãi lão, bởi vì họ Phác khá hiếm thấy ở Trung Nguyên, cho nên lão rất lưu ý Phác Mậu.

Công phu của Phác Mậu vô cùng lợi hại, toàn thân khổ luyện Ưng Trảo công, đã từng xé sống ba cao thủ của Hắc Long hội thành từng mảnh nhỏ, tàn nhẫn đến nỗi khiến người ta cảm thấy lạnh giá.

Nghĩ đến lời đối thoại với Tần Thiên Bảo lúc nãy, lão đột nhiên nhảy dựng lên, chửi bới nói:

- Nha đầu chết tiệt!

Nha đầu?

Mặt của Thủy Mật Đào đột nhiên phát lạnh, đưa tay nhéo tai Tần Thì Phong, nghiến răng nghiến lợi quát hỏi:

- Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhắc tới nữ nhân, vưu vật xinh đẹp khiến nam nhân thần hồn điên đảo này liền liên tưởng đến chuyện khác.

Lỗ tai đột nhiên cảm thấy đau nhức, khiến cho Tần Thì Phong đang buồn bực thiếu chút nữa mất đi lý trí liền giật mình một cái, cầu xin nói:

- Ài, đau chết ta, Đào Nhi, nàng làm cái gì vậy?

- Làm cái gì? Chàng không giải thích rõ ràng chuyện hôm nay cho lão nương, hừ hừ, chàng cứ thử chờ xem!

Mặt của Thủy Mật Đào tức giận nghiến răng nghiến lợi, trở nên trắng bệch, hai ngón tay trắng nõn quơ qua quơ lại trước mặt Tần Thì Phong, lại còn nhấp nhấp như một cái kéo vậy.

Tư thế này không cần nói cũng biết, ngươi không giao gian tình cho lão nương, cây kéo này sẽ hầu hạ ngươi, rắc một cái, coi ngươi sau này còn có thể phong lưu khoái lạc hay không?

Nữ nhân, thực sự là không thể nói lý, lại mang việc này liên tưởng đến chuyện kia, Tần Thì Phong dở khóc dở cười, chắp tay thẳng thở dài:

- Đào Nhi a, nàng nghĩ đi đâu vậy, ui, đau chết ta, nàng mau buông tay...

- Không giải thích thật hợp lý cho lão nương, không riêng gì cái lỗ tai, cái mầm tai hoạ kia chàng cũng đừng mong còn lại!

Nữ nhân trời sinh thích ghen tuông, khi nổi cơn điên lên thì còn hung ác hơn nam nhân gấp trăm lần.

Tần Thì Phong rùng mình, hai tay theo bản năng bảo vệ hạ bộ.

Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, khiến hai phu thê cả kinh nhảy dựng lên.

- Tần ngũ thúc đại danh đỉnh đỉnh thì ra lại sợ vợ như vậy, thật là chuyện ly kỳ, nếu như Đại Đường tin tức báo đã biết thì nhất định đăng báo một bài thật dài.

Cánh cửa đang đóng kín không biết khi nào đã bị mở ra, ở cửa có một cô gái đang đứng, áo trắng như tuyết, mái tóc bóng lưỡng như từng sợi mưa li ti, gương mặt lạnh lùng như sương, hai tay chắp sau lưng, trong sự sắc bén có xen lẫn sự cao ngạo khiếp người.

- Ngươi là ai? Vào bằng cách nào? Người của ta đâu?

Đôi mắt đẹp của Thủy Mật Đào lạnh lùng, Thập Trượng Nhuyễn Hồng quấn trên hai cánh tay không gió mà lay động, như sắp xông lên, nhưng bị Tần Thì Phong nhanh tay kéo lại.

Cô gái này toát lên khí thế lạnh lùng khiếp người, thân thủ của ái thiếp sao có thể ứng phó được?

Nàng gọi ta là Tần ngũ thúc?

Tần Thì Phong híp mắt quan sát đối phương.

- Nàng là ai?

Hai tay Thủy Mật Đào chống nạnh, đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách hung hăn trừng mắt với lão, vẻ mặt cảnh giác và ghen tuông.

Trời ơi, lúc này mà còn có thể ghen được?

Tần Thì Phong cười khổ không ngớt, ánh mắt nhìn xuống cái bao bố đeo xéo bên hông của cô gái, đóa tuyết liên trắng tinh được thêu hết sức tinh xảo khiến toàn thân lão chấn động, cả kinh nói:

- Ngươi là Đường Sương chất nữ...

- Chất nữ ra mắt ngũ thúc, ngũ thẩm.

Đường Sương ôm quyền thi lễ, ngữ khí lạnh băng.

Ngữ khí lạnh như băng khiến Thủy Mật Đào vô cùng khó chịu, chỉ là câu ngũ thẩm phía sau lại khiến nàng mặt mày rạng rỡ, cười khanh khách nói:

- Thì ra là Đường Sương chất nữ...

Đột nhiên nghĩ đến bốn thi thể còn nằm trên mặt đất, gương mặt nàng bỗng trắng bệch, bất an nhìn Tần Thì Phong.

Tần Thì Phong cũng có tâm tư tương tự, hai phu thê giương mắt nhìn nhau, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Đường Sương ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

- Không liên quan đến Mị muội, Tần ngũ thúc bận rộn công vụ nên không có thời gian, chất nữ không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này.

- Ngươi... Ngươi... Đây không phải là muốn hại chết Ngũ thúc sao?

Tần Thì Phong xoa xoa tay, khuôn mặt già nua nhăn lại như trái khổ qua, trên gương mặt bất mãn của Thủy Mật Đào cũng lộ ra vẻ trách cứ.

Nếu để người của Phi Hổ Bang nhìn thấy mấy thi thể này, không dốc hết toàn bộ bang chúng giết chết lão mới là lạ.

Tuy cao thủ tinh anh của Phi Hổ Bang bị Trung Hoa đường của Đường Tiểu Đông giết chết phân nửa, nhưng... Rết trăm chân chết rồi vẫn còn nhúc nhích, cao thủ lợi hại vẫn còn mấy người, vạn nhất ám

toán lão hoặc nhằm vào Thủy Mật Đào thì khó lòng phòng bị.

Trên gương mặt lạnh lung nở nụ cười nhàn nhạt, như gió xuân thổi qua đại địa, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Đường Sương lạnh nhạt nói rằng:

- Cho nên chất nữ đang muốn cùng Tần ngũ thúc trò chuyện cho thật tốt.

- Hiền chất có thể làm chủ?

Tần Thì Phong nhíu mày, lão rất muốn đàm phán, chỉ là chưa từng tiếp xúc với Đường Sương, không rõ thực lực của nàng, tin đồn về nàng thì lại nhiều không kể xiết, tâm cao khí ngạo, lạnh lùng băng giá, võ công cao cường, thủ đoạn độc ác...

Tin đồn thì vẫn là tin đồn, nhưng không thật sự thấu hiểu, lão lấy lui làm tiến.

Đường Sương đi một vòng quanh các tử thi trên mặt đất:

- Không sai biệt lắm, bằng không, chất nữ sẽ gọi Mị muội đến đàm phán với Tần ngũ?

Trong lòng Tần Thì Phong bỗng nhiên giật mình, khuôn mặt già nua nhăn nhúm.

Quỷ nha đầu Lôi Mị kia còn tinh quái hơn cả hồ ly tinh ngàn năm, đàm phán với nàng ta, bảo đảm một phân tiền cũng không đến tay được, có quỷ mới đàm phán với nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.