Đương nhiên, tâm không phục, ý niệm đánh bại Đường Tiểu Đông trong đầu hắn lại càng mãnh liệt, ngoài ra còn vô số điều khiến hắn khó hiểu?
Trong lòng hắn luôn tồn tại một câu hỏi, rốt cuộc là Đường Tiểu Đông dựa vào cái gì, lại có thể chiếm được phương tâm của thiếu nữ?
…
Tên này lại ra chiêu quỷ quái gì vậy?
Quản hắn ra chiêu khỉ gió gì, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chăn, lão tử sẵn sàng nghênh tiếp, dù sao Hà Hiểu Nguyệt lão tử nhất định phải đoạt được rồi!
- Đường huynh đã có nhiều hồng nhan như vậy, chẳng lẽ thấy còn chưa đủ.
Trên mặt Vương Ngạo Phong tràn đầy vẻ cổ quái, trong giọng nói ẩn hàm ý thăm dò một lần nữa.
Nữ nhân bên cạnh tên này đã quá nhiều rồi, ngay cả những nữ tử cực phẩm như Đường Nhu, Lôi Mị cũng cam tâm tình nguyện làm thiếp mà không oán hận câu
nào? Chẳng lẽ các nàng không có tâm tranh giành tình nhân.
Bất quá theo tình huống hiện tại, tựa hồ những nữ nhân kia không hề ghen tuông, trái lại cực kỳ hòa hợp, không thể không khiến cho người khác bội phục thủ đoạn của hắn.
Đường Tiểu Đông cười hỏi lại đúng câu trước đó.
- Vương Tam huynh có ngại kiếm được nhiều bạc hay không?
Ý tứ vô cùng rõ ràng, nữ nhân cùng bạc, ai cũng không ngại nhiều, ngại nhiều chỉ có người điên!
Đúng lúc này, Đoàn công tử bưng một đĩa thức ăn lên, nhìn bề ngoài sắc, hương, vị đều vô cùng mê người.
Tần Thiên Bảo đã có kinh nghiệm đau thương từ hai lần trước, lần này cũng không dám động đũa đầu tiên, Vương Ngạo Phong tựa hồ cũng có ý tứ dành vinh hạnh này cho người khác.
Đoàn công tử híp mất, hít một hơi, gật gù đắc ý, xem bộ dáng của hắn, tựa hồ là vui vẻ đến choáng váng rồi.
Con mẹ nó, cũng không phải là bị tra tấn, lão tử đến trước!
Đường Tiểu Đông cầm lấy đôi đũa trúc, gắp một miếng bỏ vào miêng, sau đó hàm hồ khen.
- Rất ngon, mùi vị tuyệt vời, xảo thủ vô song, Hiểu Nguyệt cô nương hoàn toàn xứng đáng.
Nhìn hắn ăn rất ngon miệng, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trên bàn, lộ ra vẻ tham lam. Thái độ của Vương Ngạo Phong cùng Đoàn công tử rất khác thường. Song khoái tề xuất, lập tức gắp một miếng thật lớn hung ác nhét vào trong miệng, động tác cực nhanh khiến cho Đường Tiểu Đông cùng Tần Thiên Bảo trợn mắt há hốc mồm.
Tần Thiên Bảo ngây người, đồ ăn trong đĩa chỉ cần một lần gắp đã bị hai người vét sạch, còn sót lại trong đĩa chỉ là một chút nước.
Từng trải qua kinh lịch bi thảm bị hai người Tần Thiên Bảo cùng Đường Tiểu Đông cướp sạch, lần này cuối cùng cũng có thể trả được mối thù này. Dù sao tiểu mỹ nhân không có ở đây, cái gì mà trí thức, cái gì mà phong độ lập tức bị vứt sạch lên chín tầng mây.
Nhìn Tần Thiên Bảo cầm đôi đũa trúc ngẩn người. Vương Ngạo Phong cùng Đoàn công tử có một loại muốn cười lớn một tiếng, bất quá trong miệng đã đút đầy thức ăn, cho nên không dám cười to.
Bất quá, biểu lộ đắc ý của hai người rất nhanh đã biến thành cực kỳ cổ quái. Đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại là thống khổ, cuối cùng chật vận vạn phần phun hết thức ăn trong miệng ra.
- Đường công tử, ngươi.
Khuôn mặt Đoàn công tử hiện lên vẻ giận dữ, Vương Ngạo Phong sát cơ vụt qua trong mắt.
Đường Tiểu Đông cười ha hả, há mồm, nhổ miếng thức ăn vẫn hoàn hảo, không tổn hao gì trong miệng ra.
Đoàn công tử an ủi cũng không có hiệu quả gì, Hà Hiểu Nguyệt vẫn mất hồn mất vía, không biết đã bỏ bao nhiêu muối vào trong món ăn!
Dù sao cũng vẫn là mặn chết người! Ai dám bỏ vào miệng?
Tần Thiên Bảo cười đến vỡ bụng, thiếu chút nữa ngã bổ nhào xuống mặt đất lạnh như băng.
Đường Tiểu Đông xoa xoa cái bụng đang đau nhức, nghiêm trang nói.
- Ai, có lẽ Hiểu Nguyệt cô nương đang thử thách các ngươi đó....
Nói dối không biết ngượng mồm, trên mặt Vương Ngạo Phong lộ ra vẻ tức giận, biểu lộ khinh thường.
Bất quá, tên mọt sách Đoàn công tử lại ngẩn ngơ, gật đầu đồng ý.
- Đường công tử nói có ý.
Hắn lại cầm đôi đũa trúc, nhẹ nhàng gắp một miếng bỏ vào trong miệng, dáng vẻ tiêu sái, rất có khí thế bi tráng của tráng sĩ một đi không trở lại khiến Đường Tiểu Đông, Tần Thiên Bảo, Vương Ngạo Phong nghẹn họng trân trối nhìn.
Ba người há mồm, trơ mắt nhìn hắn gian nan nuốt miếng thức ăn xuống bụng, sau đó dốc sức liều mạng, đổ rượu vào miệng, tất cả thở dài.
Ai, mọt sách đúng là mọt sách, đồng thời cũng bị sự si tình của hắn làm cảm động.
Đường Tiểu Đông thở dài, vỗ vỗ bả vai của hắn.
- Đoàn huynh si tình như thế, nhất định Hiểu Nguyệt cô nương sẽ ghi ở trong lòng...
- Thực sự?
Chịu đủ tra tấn của muối trắng, vẻ mặt Đoàn công tử kích động.
- Đường công tử, ngươi nói, ta cùng Vương Tam công tử, ai có cơ hội lớn hơn?
Chính trực, thẳng thắn khiến cho người ta không nói được lời nào.
Đường Tiểu Đông cùng Vương Ngạo Phong liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài, trong nội tâm sinh ra một tia áy náy.
Đường Tiểu Đông nhìn hắn, nghiêm trang nói.
- Đoàn huynh, tốt hơn ta vẫn nên nói thực cho ngươi, Hiểu Nguyệt nàng đã có ý trung nhân rồi!
- A…
Đoàn công tử như ngũ lôi oanh đỉnh, ngây người tại chỗ.
Vương Ngạo Phong phụ họa gật đầu.
- Đường huynh nói không sai, Hiểu Nguyệt cô nương xác thực là đã có ý trung nhân, chỉ sợ Đoàn huynh....
Ngụ ý vô cùng rõ ràng, ngươi không có cơ hội đâu!
Lời của Đường Tiểu Đông quả thực là phát ra từ chân tâm, Hiểu Nguyệt đã chấp nhận việc hắn đổi Ma Bà đậu hũ thành Nguyệt Đông đậu hủ, điều này chứng tỏ hắn đã chiếm giữ được một vị trí nhất định trong lòng nàng.
Con người Đoàn công tử không tệ, bất quá chỉ là một con mọt sách, tâm cơ đơn thuần, trên tình trường sao có thể là đối thủ của bọn hắn? Hắn cùng Vương Ngạo Phong căn bản không coi Đoàn công tử là đối thủ.
Vương Ngạo Phong lại có ý nghĩ khác, ít nhất hắn cho rằng lời nói của Đường Tiểu Đông là xuất phát từ ý tốt, khuyên giải Đoàn công tử rời khỏi trận chiến, hắn căn bản không có cơ hội thắng trong trò chơi tình ái này.
- Hiểu Nguyệt có ý trung nhân rồi sao? Hiểu Nguyệt thật sự có ý trung nhân rồi sao?
Trên mặt Đoàn công tử tràn ngập vẻ thất vọng, cô đơn, bi thống.
Mặc dù Đường Tiểu Đông cảm thấy bất nhẫn, chỉ là đau dai dẳng không bằng đau một lần rồi thôi. Nếu như thực sự hắn hoàn toàn trầm mê vào trong trò chơi này, đến lúc đó sẽ càng thống khổ.
- Đoàn huynh.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bả vai của hắn, chậm rãi nói.
- Ngươi mất đi chỉ là một thân cây, nhưng ngươi vẫn còn cả một khu rừng chờ khám phá.
Ý tứ trong lời này thì không cần phải nói rồi, con gái tốt trên đời này nhiều như rừng rậm, không cần phải treo cổ vì một cây.
- Mất đi một cây, vẫn còn cả khu rừng...
Đoàn công tử thất hồn lạc phách thì thào, thân thể đột nhiên chấn động, chợt cúi người vái Đường Tiểu Đông một cái thực sâu.