Có một vài vị công tử đẹp trai vốn đang theo đuổi Hà Hiểu Nguyệt bắt đầu dao động. Nội tâm thầm tính toán, hai đại mỹ nhân, đến cùng nên theo đuổi ai? Giống như hùng chưởng cùng ngư nhục, không thể có được cả hai. Cái này khiến cho người ta thực khó xử, bỏ qua một thứ, đó là chuyện đau lòng không khác gì bị lột da.
- Muội muội chính là lão bản Nhất Phẩm Trai --- Hiểu Nguyệt cô nương?
Tiểu mỹ nhân nhẹ nhàng hỏi, thanh âm như hoàng oanh, mềm mại êm tai, làn thu thủy nhu hòa nhìn về phía Hà Hiểu Nguyệt.
Hà Hiểu Nguyệt không tự chủ được gật đầu.
- Vâng, tỷ tỷ là...
Mỹ nhân mỉm cười nói.
- Thục trung Đường Nhu.
Đường Nhu.
Trái tim Hà Hiểu Nguyệt kỳ diệu không tên nhảy dựng lên, đập thình thịch. Người này... Người này không phải là một trong những vị hồng nhan của hắn sao?
Chẳng lẽ là đến để hưng sư vấn tội. Bất quá, xem thần sắc của nàng, tựa hồ không giống?
Trong lúc đó chợt truyền đến một tràng thanh âm rầm rầm rầm... Khiến mọi người giật nảy mình.
Chợt có mấy vị công tử đẹp trai ngã ngửa ra, vạn phần chật vật từ dưới gầm bàn đứng lên, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng như say rượu.
Cũng không phải bọn họ chấn kinh vì Thục trung Đường Môn thanh danh hiển hách, mà là bị nụ cười rực rỡ khiến cho nhật, nguyệt, tinh thần phải thất sắc của Đường Nhu khiến cho thần hồn điên đảo, thất hồn lạc phách, từ trên ghế ngã ngửa xuống dưới đất.
- Hi...
Hà Hiểu Nguyệt không nhị được bật cười thành tiếng.
Rầm rầm rầm…
Lại có một vài người nữa ngã bổ ngửa ra, lần này là vì nụ cười của Hà Hiểu Nguyệt.
- Hi hi...
Nhị nữ đều nhịn không được, bật cười thành tiếng, lập tức truyền đến một tràng thành âm ghế lật người ngã, quả thực khiến cho người ta liên tưởng đến câu thành ngữ mỹ nhân nhất tiếu, khuynh đảo chúng sinh.
- Không biết tỷ tỷ đến đây tìm muội có việc gì.
Vì ngăn ngừa bị ngoại nhân quấy nhiễu, Hà Hiểu Nguyệt dẫn theo Đường Nhu vào hương khuê của mình, nhưng trong nội tâm vẫn thấp thỏm không yên.
Đường Nhu mỉm cười.
- Muội muội không cần khẩn trương, tỷ tỷ chỉ là tiện đường đến xem.
Lời này lại khiến cho Hà Hiểu Nguyệt càng thêm khẩn trương.
Ý tứ từ "xem" có rất nhiều loại, có thể là mộ danh mà đến xem tửu điểm, có thể đến để xem nhân phẩm tướng mạo nàng.
Nếu như là ý thứ hai...
Nàng sợ chính là ý thứ hai, chợt theo bản năng giơ tay lên ngắt ngắt sợi tóc trên trán, tràn đầy cảm xúc bất an
Đường Nhu nhìn thấy vậy, mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo ra bên ngoài.
- Muội muội bận bịu, tỷ tỷ sẽ không quấy rầy, sinh ý tốt nha, muội muội.
Không đợi Hà Hiểu Nguyệt có phản ứng, nàng đã đón gió phi thân rời đi.
Người đến đã mạc danh kỳ diệu, lúc đi lại càng mạc danh kỳ diệu.
Hà Hiểu Nguyệt ngây người, nửa ngày sau mới chạy thẳng về hương khuê của mình, cấm lấy chiếc gương trên bàn trang điểm, tỉ mỉ soi từ trên xuống dưới một lần, mới vỗ vỗ bộ ngực sữa, thở sâu một hơi.
May là dung nhan, trang phục đều rất sạch sẽ, không có nửa điểm lôi thôi, không biết có lưu lại được chút ấn tượng tốt nào trong mắt đối phương hay không?
Trái tim vẫn còn đang đập loạn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.
Đường Nhu tới chỉ có ý tứ này? Hay là đại biểu cho việc những hồng nhan kia đã nghe được một vài tin tức?
Chẳng lẽ các nàng đã biết được chuyện giữa bản thân mình cùng hắn?
Aizzz, tự dưng đoán mò, bản thân mình cùng hắn cũng là thanh bạch không có chuyện gì mà....
Tuy đã cưỡng chế bản thân trấn định lại, nhưng trái tim nàng vẫn không ngừng đập liên hồi, dường như trong đầu đang treo một thứ gì đó, khiến cho tâm thần nàng vô cùng bất an.
- Hiểu Nguyệt, mau ra chào hỏi khách đi con.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc dục của phụ thân.
- A, nữ nhi tới ngay...
Nàng thở dài, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Mấy ngày nay, Đường Tiểu Đông một mực không xuất hiện, ngược lại Đoàn công tử cùng Vương Ngạo Phong liên tục quấy rầy, khiến cho nàng vô cùng khó chịu.
Luận tướng mạo nhân phẩm, thế gia, hai người này đều phi thường không tệ, đều là bạch mã vương tử trong thâm tâm những thiếu nữ hòai xuân, đáng tiếc, trái tim nàng đã có chủ, đã ẩn chứa thân ảnh của một người nào đó.
Thưởng thức món cháo phỉ thúy trân châu khiến người ta nhỏ nước miếng, vẻ mặt Vương Ngạo Phong cùng Đoàn công tử chợt biến thành vô cùng cổ quái.
- A ha, nhị vị đang ăn sáng?
Đường Tiểu Đông cùng Tần Thiên Bảo tiến vào.
- Sáng sớm, chim chóc mới đi ăn mà, ha ha.
Vương Ngạo Phong bắt trước giọng điệu của hắn, cười ha hả.
Đường Tiểu Đông hít hít, cười nói.
- Đã quên nói cho nói cho Vương Tam công tử biết, còn có câu súng bắn chim đầu đàn nữa, hăc hăc.
Tần Thiên Bảo rất không khách khí tự múc cho mình một bát cháo, sau đó dốc ngược vào miệng, cháo vừa vào miệng, "phụt", hắn phun ra toàn bộ.
- Oa, mặn chết người ta rồi.
- Ah, xin lỗi các vị công tử.
Vừa bưng vào một món ăn khác, khuôn mặt Hà Hiểu Nguyệt đỏ hồng, trong xấu hổ còn mang theo hoảng loạn cùng bất an.
Vừa nãy nấu cháo, người thất thần, cũng không biết là cho bao nhiêu muỗng muối.
Dành lấy đĩa rau trên tay Hà Hiểu Nguyệt, vừa gắp được một miếng, Tần Thiên Bảo lại phun ra miếng rau vừa đút vào trong miệng.
- A, món này lại không cho muối.
Khuôn mặt Hà Hiểu Nguyệt đỏ như lửa, lúng túng xin lỗi, tay chân luống cuống thu lại đĩa rau không cho muối.
Hôm nay, Hà Hiểu Nguyệt làm sao vậy? Nấu nướng không phải cho quá nhiều muối thì lại quên không cho muối, bộ dáng thì thất hồn lạc phách?
Vẻ mặt mọi người mờ mịt, mắt tròn mắt dẹt.
Đoàn công tử đứng dậy đi vào trong nhà bếp, muốn an ủi mỹ nhân.
Vương Ngạo Phong mỉm cười.
- Đường huynh có nhiều hồng nhan như vậy, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn sao?
Đường Tiểu Đông cười ha hả.
- Vương huynh đã kiếm được nhiều tiền như vậy sao vẫn còn chưa dừng tay?
Trên mặt Vương Ngạo Phong vẫn là nụ cười thong dong.
- Tốt hơn là Đường huynh vẫn nên rút lui, không nói đến chuyện Hà lão bá sẽ tuyệt đối không đáp ứng, hơn nữa cửa ải của hữu tướng đại nhân, ngươi cũng khó mà qua được.
- Aizzz…
Đường Tiểu Đông làm bộ sầu mi khổ kiếm, thở dài.
- Ta là người chưa hết hy vọng thì vẫn làm đến cùng, chưa đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định mà.
Sắc mặt chợt biến, hắn cười tủm tỉm.
- Chẳng lẽ Vương huynh không tự tin về bản thân mình?
Ánh mắt lành lạnh hiện lên một tia màu sắc quái dị, Vương Ngạo Phong mỉm cười.
- Nếu thua trên tay Đường huynh, Vương mỗ tuy bại nhưng vẫn vinh.
Ngữ khí đã bớt đi chút ngạo mạn, lộ ra chút tịch mịch, bất đắc dĩ, khó hiểu.
Luận nhân phẩm, tướng mạo, gia thế, chẳng lẽ hắn không bằng được Đường Tiểu Đông? Thế nhưng trên tình trường tại liên tiếp bại trong tay Đường Tiểu Đông, trơ mắt nhìn Lôi Mị kiều diễm vô song, Đường Nhu mềm mại nhu mì, vùi đầu vào trong vòng tay của Đường Tiểu Đông, sao hắn lại không nhụt chí cho được?