Cắt nghĩa suy đoán bậy bạ mà cũng đoán trúng, vận khí tốt đến nỗi Đường Tiểu Đông có chút khó mà tin được.
Đáng tiếc thời này không có vé số, bằng không khẳng định sẽ mua mấy tờ.
Cảm giác có chút dị dạng, ngẩng đầu lên, thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt quái dị, không khỏi giơ tay lên sờ mặt, ngẩn người nói:
- Các ngươi... Sao thế?
Biểu tình của mọi người là lạ, đặc biệt là bọn người Lôi Mị, nét mặt lại càng khẩn trương.
Kha Vân Tiên lắp bắp nói:
- Tướng công... Chàng... Chàng không phải là... Là người Uy Quốc đấy chứ?
- Ta ngất, cẩu nhật mới là người Uy Quốc!
Đường Tiểu Đông vừa tức vừa buồn cười:
- Lão tử không phải “phẫn thanh”, nhưng cũng tẩy chay hàng Nhật, chỉ là nữ diễn viên AV thì ngoại lệ!
Những từ kỳ quái mới mẻ khiến vẻ mặt mọi người mờ mịt, cũng may đám người Lôi Mị sớm biết hắn thường thường có cử chỉ kinh người, cũng không kinh ngạc và lạ lẫm gì nhiều.
- Phẫn thanh là cái gì?
Đường Điềm lanh mồm lanh miệng, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt hiếu kỳ.
- Nữ diễn viên AV?
Trong đôi mắt híp lại một nửa của Lôi Mị thoáng loé lên sự cảnh giác.
- Cái này... Lúc rảnh rỗi sẽ giải thích cho các người sau...
Đường Tiểu Đông cười ha ha, hàm hồ trả lời, định mập mờ cho qua chuyện.
Thấy các cô nàng thề sống thề chết đòi truy tra đến cùng, hắn gãi đầu:
- Cái này... Phẫn thanh chính là... Chính là... Nhân sĩ yêu nước... Là một tên gọi đi...
- Còn nữ diễn viên AV?
Kha Vân Tiên kéo Lôi Mị một cái, rụt rè lên tiếng hỏi, dường như rất sợ Đường Tiểu Đông, khí thế rõ ràng không đủ.
- Ặc, chính là... Chính là...
Đầu óc Đường Tiểu Đông xoay chuyển điên cuồng, muốn tìm một từ ngữ thích hợp để giải thích.
Nếu như nói là diễn viên phim H, chỉ sợ cơn ghen tuông chua lè chua lét của các cô nàng không dìm chết hắn mới là lạ, hơn nữa hai từ H và phim ảnh này cũng lại cần phải giải thích, lại lôi kéo ra một đống những thứ hiện đại, cả đời cũng nói không rõ được.
Muốn xoá tan sự ghen tỵ của các nàng, cần phải dùng từ ngữ thuần khiết mới được, giải thích thành nàng ca vũ bán nghệ không bán thân, e rằng cũng phải bị các nàng trừng mắt một hồi.
Nên nói từ ngữ thuần khiết nào cho tốt đây?
Cái khó ló cái khôn, hắn cười ha hả nói:
- Kỳ thực chính là con hát biểu diễn trên sân khấu!
Nhắm chuẩn tính cách của Lôi Mị, hắn nói với giọng hết sức mạnh miệng, lẽ thẳng khí hùng, mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
- À...
Các cô nàng nhẹ nhõm, chỉ có Lôi Mị vẫn có vẻ bán tín bán nghi.
Thành thực kể tội, còn nếu chống cự sẽ bị nghiêm hình, hắc hắc, chuyện thế này thà chết chống đỡ đến cùng mới là vương đạo.
Để chuyển ánh mắt của mọi người sang chỗ khác, hắn ho nhẹ một tiếng, trừng mắt nữ Nhẫn giả kia:
- Tên của ngươi?
Nữ Nhẫn giả nhìn hắn một cái, cúi đầu không nói.
Thành công đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, Đường Tiểu Đông thầm mừng trong lòng:
- Không muốn nói? Hắc hắc, là sợ xấu quá không dám nói ư?
- Dù sao tên của các ngươi cũng hết sức kỳ quái, cái gì mà Lâm Do Mỹ Hương, A Sa Da Hương, Phong Gian Mỹ Huệ Tử... , ừm, Phong Gian Mỹ Huệ Tử cũng tạm thời còn coi được.
Này tên này đều là của các nữ diễn viên AV nổi danh, xem qua không ít phim AV, một số tên còn nhớ rõ, nhất thời cũng không nhớ rõ, thuận miệng nói ra mấy cái tên này.
- XXXXOOOOXXXX?
Nữ Nhẫn giả đột nhiên lên tiếng, trên gương mặt tái nhợt không chút máu tràn ngập vẻ kỳ quái, trong sự hoảng sợ còn có sự bất an và kinh ngạc rõ rệt, có thêm cả sự mù mờ nữa.
- Ngươi nói tiếng chim, lão tử nghe không hiểu!
Lời thô tục đấy khiến các nàng bất mãn, ngay cả Đường Nhu luôn bình tĩnh như nước cũng biến sắc mặt, trong đôi mắt đẹp có vẻ như trách móc.
Đường đại tài tử đại danh lừng lẫy lại tuôn ra những lời thô tục như vậy, quả thực khiến kẻ khác phải rơi cả mắt kính.
- Ngươi... Sao ngươi biết Mỹ Hương tỷ tỷ và cả tên của ta? Ngươi rốt cuộc là ai?
- Không phải chứ?
Lần này lại đến phiên Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên.
Ngay cả tên cũng đoán đúng, xảo hợp một cách quá tà môn, thế giới này thực sự là kỳ diệu khiến người ta khó có thể tin được.
Thần sắc của mọi người đề hết sức cổ quái hắn, Đường Tiểu Đông cười khổ:
- Ta... Căn bản không quen biết nàng...
Ngay cả Kha Vân Tiên vẫn luôn nghe lời hắn cũng có vẻ bán tín bán nghi, người khác càng không cần phải nói, Lôi Mị ôm chặt khuôn mặt mình, đôi mắt câu hồn đoạt phách híp lại, có trời mới biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.
Nữ nhân một khi nổi cơn thì còn ác hơn gấp trăm lần so với nam nhân, Đường Tiểu Đông có cảm giác kinh sợ giật cả mình.
Đường Điềm ngáp một cái, trêu ghẹo nói:
- Buồn ngủ quá, biểu ca, huynh từ từ trò chuyện với các nàng đi.
Nàng lay động chiếc eo thon đi lên lầu, phút cuối cùng còn nói một câu:
- Cách gặp gỡ của các ngươi cũng hết sức kỳ quái, lần nào cũng chém chém giết giết...
Lời của nàng không khác thêm dầu vào lửa, khiến cho Đường Tiểu Đông nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Đường Nhu thở dài một tiếng:
- Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi.
Bản thân cũng xoay người đi lên lầu, trở về phòng của mình.
Trước khi Kha Vân Tiên đi, nàng đỡ Phong Gian Mỹ Huệ Tử lên ghế ngồi, cúi đầu rời đi.
Mọi người cũng đều xoay người rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Lôi Mị đang nhăn mày nhíu mặt hừ nhẹ một tiếng, điểm cho mấy chỉ lên người Phong Gian Mỹ Huệ Tử, rồi cũng xoay người đi lên lầu.
Lần này hiểu lầm lớn rồi!
Đường Tiểu Đông dùng sức xoa nắn khuôn mặt, muốn giải thích nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Ai, xem ra thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt.
- Có thể nói cho Mỹ Huệ Tử biết ngươi rốt cuộc là ai chăng?
Phong Gian Mỹ Huệ Tử được giải cấm chế liền đứng lên, hai đầu gối quỳ trên đất, khom lưng cuối người xuống.
Đường Tiểu Đông giật mình, vội vã lui ra phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách, súng lục nắm chặt trong tay.
Thân thủ của nữ nhân này không tệ, vạn nhất đột nhiên xuất thủ, lão tử chẳng phải là xong đời sao?
Trong đôi mắt to của Mỹ Huệ Tử tràn ngập sự hoang mang và vô cùng hiếu kỳ, còn có sự tôn kính, không có chút địch ý, nhưng lại khiến hắn khẩn trương.
Đối phó với những gã sơn dã thôn phu chỉ cậy sức mạnh, hắn còn có thể đảm đương nổi, cao thủ võ lâm ư, hắn chỉ có nước đưa tay chịu trói.
- Tiên sinh.
Phong Gian Mỹ Huệ Tử quỳ gối trên đất lại lần lần nữa khom lưng cuối người, trán chạm sát lên sàn nhà.
Trong lòng Đường Tiểu Đông đang vô cùng phiền muộn, lạnh lùng nói:
- Lấy đồ của ngươi đi đi, trở về nói với hội trưởng của ngươi, chuyện có thể một lần nhưng không có lần sau, chọc giận lão tử, Hắc Long hội sẽ biến thành Tử Long hội, tiêu diệt Giáp Hạ Y Hạ!