Phong Gian Mỹ Huệ Tử vẫn cung kính quỳ sát trên mặt đất.
- Cút đi!
Trong lòng Đường Tiểu Đông rất không vui.
Kẹt.
Phong Gian Mỹ Huệ Tử lại lần nữa cuối người, sau đó đứng lên, lấy những thứ đồ linh tinh mà Đường Điềm moi ra cất trở lại vào người, mở cửa phòng, rồi lại cúi người cung kính vái chào, sau đó khép cửa phòng lại.
Con mẹ nó, thật là kỳ diệu!
Tâm tình đang rất không vui, đêm nay hầu như mất ngủ, lúc trời sắp sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại cũng đã gần trưa, từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy người trong đại sảnh, không khỏi trợn tròn mắt.
Hai nữ nhân ngồi ngay ngắn trong phòng khách đang hào hứng trò chuyện, có vẻ như hận rằng họ đã quen biết quá muộn vậy.
Một người là Đường Nhu điềm tĩnh ôn nhu, người kia là Phong Gian Mỹ Huệ Tử.
Hoàn toàn khác với vẻ nhếch nhác đêm qua, hôm nay tuy Phong Gian Mỹ Huệ Tử không chút phấn son trang điểm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một nét đẹp mới mẻ.
Mái tóc đen bóng như những sợi mưa hiển nhiên đã được chăm sóc tỉ mỉ, chải vuốt mượt mà ngay ngắn, xả dài xuống tới eo, ở chân tóc có cột một sợi dây đỏ. Trên trán để tóc mai ngang mày, phối hợp với đôi mắt sáng như nước hồ thu, những đường nét tinh xảo tú lệ, lại toát lên vẻ ôn nhu hiền thục khó diễn tả thành lời, hoàn toàn có thể sánh ngang với Đường Nhu.
Nữ nhân quỷ quái này mới sáng sớm tới đây làm gì?
Hắn bước trên cầu thang, thuận miệng hỏi:
- Nhu biểu muội hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?
Hắn biết tính cách của Đường Nhu rất ôn nhu điềm tĩnh, không thích nói nhiều, mà lúc này lại trò chuyện vui vẻ với Phong Gian Mỹ Huệ Tử như vậy, chủ đề trò chuyện hẳn là rất hợp với tâm ý của nàng, cho nên hắn cũng rất hiếu kỳ.
- Đông biểu ca.
Gò má trơn láng của Đường Nhu đỏ ửng lên.
- Đường công tử.
Phong Gian Mỹ Huệ Tử mỉm cười đứng dậy, dịu dàng hành lễ, biểu cảm và động tác đều mềm mại như nước, làm cho người khác phải động lòng vì nàng.
Nếu không trải qua trận chém giết đêm qua, sự ôn nhu điềm tĩnh của Mỹ Huệ Tử sẽ để lại ấn tượng rất tốt, đáng tiếc hắn bẩm sinh không thích người Uy Quốc, cho dù là mỹ nữ cực phẩm cũng không thèm quan tâm.
- Ngươi tới làm gì?
Ngữ khí lạnh lùng không chút tình người, khiến hắn phải rước lấy ánh mắt trách móc của Đường Nhu.
- Mỹ Huệ Tử thay mặt Hắc Long hội xin lỗi Đường công tử.
Khom người chín mươi độ, nét mặt tỏ ý xin lỗi thành khẩn, không chỉ khiến Đường Nhu, mà ngay cả Lôi Mị, Kha Vân Tiên mới từ trên lầu đi xuống cũng đều cảm thấy được thành ý của nàng.
Đường Tiểu Đông khoát tay:
- Được rồi, ngươi có thể đi, nhớ kỹ, chuyện đêm qua chỉ có một không thể hai!
Ngữ khí lạnh lùng, câu cuối cùng rõ ràng mang theo sự uy hiếp và sát khí, ngược lại phải rước lấy ánh mắt bất mãn và trách cứ của ba cô nàng.
- Biểu ca...
Đường Nhu kéo tay hắn, trên mặt tỏ ý trách cứ.
- Vâng.
Âm thanh của Mỹ Huệ Tử vẫn rất ôn nhu, sau đó lại khom người chín mươi độ:
- Đây là bản hội chuộc tội với công tử, xin hãy nhận lấy.
Phí bồi thường một vạn lượng bạc.
Đường Tiểu Đông không khách khí nhận lấy, Ngọc
gia đang rất cần tiền, không thể bỏ phí như vậy.
Còn bản in chữ mạ vàng hắn từ chối không nhận, lạnh lùng nói:
- Nước giếng không phạm nước sông, nếu người phạm ta, ta tất phạm người! Ta không có hứng thú với Hắc Long hội, không có gì để nói, ngươi có thể đi.
- Nhớ kỹ, chuyển lời của ta cho hội trưởng các ngươi, còn nữa, sau này ngươi đừng tới nữa!
- Vâng.
Trong mắt Mỹ Huệ Tử có chút thất vọng, đau thương.
- Biểu ca...
- Tướng công...
Đường Tiểu Đông nhấc tay, ngăn Đường Nhu và Kha Vân Tiên cầu tình.
- Công tử bảo trọng.
Mỹ Huệ Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi người xin cáo lui, Đường Nhu tiễn nàng ra cửa với vẻ mặt áy náy.
Không để ý tới vẻ mặt bất mãn của ba nàng, Đường Tiểu Đông phun ra một câu:
- Người Uy Quốc cũng không phải thứ tốt, các nàng không nên vì vẻ mặt thành thực của họ lừa gạt, bọn họ xin lỗi dễ dàng như đánh rắm vậy!
- Sao huynh biết?
Ba nàng đồng thanh hỏi.
Đường Tiểu Đông nhún vai, trả lời đâu đâu:
- Dù sao ta cũng không quen biết nàng!
Thấy Lôi Mị gật đầu, hắn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Kỳ thực căn bản không cần giải thích, thái độ địch ý của hắn đối với Phong Gian Mỹ Huệ Tử đã nói lên tất cả, nếu hai người có quan hệ mờ ám, nữ nhân nào lại có thể chịu được thái độ và ngữ khí khi nãy của hắn?
Đối mặt ánh mắt truy vấn không tha của ba nàng, Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ nói:
- Từ xưa đến nay, người Uy Quốc vẫn luôn có dã tâm diệt đại Trung Hoa chúng ta, biến cố cầu Lư Câu, cuộc đại tàn sát Nam Kinh, kháng chiến tám năm...
Ba nàng ngơ ngác, vẻ mặt kinh ngạc khiến Đường Tiểu Đông cả kinh, biết mình nhất thời kích động nói lộ ra hết, vội vàng ngậm miệng lại.
- Ta đi mua mấy con chó săn về trông nhà...
Giả vờ không nhìn thấy nét mặt hiếu kỳ muốn biết đến tột độ của ba nàng, hắn mượn cớ vội vã chuồn đi.
Kha Vân Tiên mỉm cười cười, trong lòng nàng mặc dù cũng vô cùng hiếu kỳ, nhưng không mãnh liệt như Lôi Mị.
Trong đầu phu quân chứa đầy những cách nghĩ thần bí, mới mẻ, kỳ lạ, cổ quái, khiến người ta phải tán thán, sùng bái và ước ao được giải đáp nghi hoặc, khiến nàng cảm thấy vừa kiêu ngạo cũng vừa càng thêm khẩn trương.
Bởi vì sức hấp dẫn thần bí kia trên người phu quân, rất dễ hấp dẫn sự hiếu kỳ của người khác phái, sau đó là hảo cảm, tiếp tục diễn biến sẽ trở thành lòng ái mộ.
Những nữ tử quay quanh bên người phu quân, có người nào không trẻ đẹp như nàng?
Thân thế không hùng mạnh như nàng? Đây là nguyên nhân khiến nàng khẩn trương lo lắng.
Trong lòng tự ti, nàng chỉ có sự ôn nhu và mị lực của nữ nhân, nỗ lực tranh thủ giành lấy một phần nhỏ mà nàng nên có.
Dương quý phi chính là bởi vì hậu cung không màng chính sự nên mới nhận được sự sủng ái bội phần của Đường Huyền Tông, cho nên nàng chỉ là có thể tận lực làm tốt phận sự của mình, cũng không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của phu quân, mà chỉ âm thầm ủng
hộ sau lưng.
Nhiều lần trải qua tang thương, lưu lạc phong trần, thấy hết muôn vẻ nhân sinh, nàng cảm ngộ một cách sâu sắc.
Một nữ nhân, mong muốn cả đời đơn giản chỉ là một gia đình ấm áp hạnh phúc, một người chồng có thể nương tựa, đối xử tốt với mình. Tìm được người chồng lý tưởng, nàng tuyệt sẽ không từ bỏ, cố hết sức để giành lấy.