Phong Lưu

Chương 144: Chương 144: Thì ra cọp cái cũng thực đáng yêu






Muốn hoàn toàn đánh bại Vương Ngạo Phong, chỉ có thể từ phương diện kinh tế, đâm cho hắn một kích trí mệnh, mới có thể thành công.

Với tiền tài quyền lực trước mắt, hắn tuyệt đối không thể lay động được đối phương.

Việc cần làm trước mắt chính là sưu tầm toàn bộ tin tình báo về địch nhân, gia tăng thực lực bản thân, tranh thủ lung lạc thêm càng nhiều thương hội nữa.

Báo chí, sườn xám, đai vệ sinh, Kiều Sảng không chỉ hắn cùng Ngọc gia kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ. Hơn nữa, minh viên của Phúc Ngọc Thương Minh cũng nhận được lợi ích tương xứng. Những mặt hàng mà Ngọc gia sản xuất ra đều đang rất nóng, liên tục cháy hàng, nguồn hàng vô cùng khan hiếm, chỉ có minh viên trong thương minh là được cân nhắc tới đầu tiên. Ngọc gia đã cam kết, mỗi tháng bọn họ đều nhận được một lượng hàng hóa ổn định để bán cho khách hàng. Chuyện này khiến cho minh viên của Phúc Ngọc Thương Minh cảm động đến rơi nước mắt, càng thêm kiên định, nghe theo sự chỉ huy của Ngọc Nhược Vân. Hơn nữa còn không ít thương gia tranh nhau gia nhập thương minh.

Chỉ sau một tháng, Phúc Ngọc Thương Minh đã có thêm ba mươi thương gia gia nhập, có xu thế đuổi kịp và vượt qua Trường An Thương Đoàn. Khiến cho giới kinh doanh chấn động nhất chính là việc, lão bản Dương Phàm của Hối Thông Tiền Trang, nguyên minh viên của Kim Nguyên Thương Minh, tuyên bố rời khỏi Kim Nguyên Thương Minh, gia nhập Phúc Ngọc Thương Minh. Đây gọi là oan gia ngõ hẹp, tuy rằng Dương Phàm là minh viên của Kim Nguyên Thương Minh, nhưng Hối Thông Tiền Trang của hắn một mực bị Đại

Thông tiền trang của Vương Nguyên Bảo chèn ép, có lực nhưng không thể làm. Sau khi gia nhập Phúc Ngọc Thương Minh, bao trọn tiền gửi tại tiền trang của thương gia Phúc Ngọc Thương Minh, với chất lượng phục vụ cùng chữ tín, đã trở thành ông chủ lớn thứ hai trong giới tài chính. Việc Dương Phàm rời khỏi Kim Nguyên Thương Minh, khiến cho Kim Nguyên Thương Minh gặp phải chấn động không nhỏ, cũng chính thức tuyên bố Hối Thông cùng Đại Thông trở thành đối thủ của nhau. Dương Phàm cũng không có hối hận, trực giác mách bảo hắn lựa chọn của hắn không sai, muốn gạt bỏ Đại Thông khỏi giới tài chính, chỉ có cách toàn lực ủng hộ Đường Tiểu Đông, ủng hộ Phúc Ngọc Thương Minh.

Người sợ nổi danh heo sợ mập heo sợ mập, trở thành người nổi tiếng là một chuyện khiến cho người ta vô cùng đau đầu. Giờ phút này, Đường Tiểu Đông mới thấm thía câu nói đó, mới hiểu được vì sao minh tinh, tài tử khi ra ngoài phải cải trang đeo kính, lén lút không khác gì đi ăn trộm. Sáng sớm, hắn vừa ra khỏi cửa, trời đã vào đông, người trên đường vô cùng thưa thớt, nhưng là đúng lúc này, không biết từ chỗ nào xuất hiện

một nhóm lớn MM, lập tức bao vây lấy hắn.

Tần Thiên Bảo đi theo bên hắn còn cho rằng thích khách, lập tức rút ra Phần Thủy Thứ dấu trong ống tay áo, ngay cả hắn cũng vội vàng rút thủ thương ra, còn thiếu mỗi chuyện nạp đạn vào súng nữa mà thôi. Trời đông giá rét, chỉ mong là đừng có kẹt đạn.

- Đường công tử!

- Đường công tử!

- Đường công tử!

- Đường công tử...

Trong lúc nhất thời vang lên vô số thanh âm điệu đà, mị nhãn bay loạn đầy trời, so với tuyết rơi còn nhiều hơn.

Lạnh, lạnh buốt!

Tuy rằng đã mặc rất nhiều áo, còn khoác một chiếc áo bằng lông gấu bên ngoài, Đường Tiểu Đông vẫn cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.

- Đại ca... Làm sao bây giờ?

Tần Thiên Bảo ngây ngốc, trong chốc lát đã bị các cô nương cuồng nhiệt đẩy bay ra, hoàn toàn cách ly khỏi Đường Tiểu Đông.

Con mẹ nói, ai nói rằng thời cổ đại không có truy tinh tộc?

Tràng cảnh "Đường Bá Hổ điểm Thu Hương" được tái hiện, Đường Tiểu Đông cảm thấy không ổn, hắn bị đám cô nương cuồng nhiệt đưa đẩy, càng ngày càng cách xa

Tần Thiên Bảo, cuối cùng chỉ kịp kêu lên.

- Mau gọi Đằng Giao cùng Đường Điềm tới...

Nhóm MM này đều là thiếu nữ thanh thuần 15, 16 tuổi, tâm tính còn chưa thành thục, rất dễ xúc động, nếu mà điên lên quả thực là khiến cho người ta không chịu nổi. Đánh không được chửi không xong, hắn đành nhờ Tần Thiên Bảo gọi Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm

đến hộ giá. Lý Đằng Giao chính là ma nữ đại danh đỉnh đỉnh trong thành Trường An, Đường Điềm so với nàng còn khủng khiếp hơn, lăn lộn mười ngày nửa tháng, tên tuổi lại càng thêm nổi tiếng. Công tử ca ác danh bị hai nàng trừng trị nhiều vô số kể, có kẻ nào dám ho he?

Quả nhiên hai cọp cái không khiến cho Đường Tiểu Đông thất vọng, vừa xuất hiện đã tỏa ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi, các cô nương điên cuồng đều bị cưỡng chế dời đi.

Lúc này mới Đường Tiểu Đông mới thở hổn hển, thường ngày bị hai thanh kẹo cao su này dính chặt, đầu to như cái đấu, bây giờ mới cảm thấy hai nàng rất đáng yêu, ít nhất hôm nay quả thực là vô cùng đáng yêu.

Lúc Tần Thiên Bảo chật vật chạy về cầu cứu, khiến cho Đường Sương, Lôi Mị cùng chúng nữ sợ hãi đến nhảy dựng lên, vội vàng dẫn người chạy đến, ai ngờ tình hình lại là như vậy, cả đám trừng mắt ngẩn người. Loại chuyện này, đích xác chỉ có Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm là thích hợp ra mặt giải quyết.

Chứng kiến bộ dạng chật vật của Đường Tiểu Đông, chúng nữ đều che miệng không ngừng khúc khích cười, Lôi Mị lại nhíu mày nhắc nhở.

- Các ngươi còn cười? Xem tên hoa tâm kia kìa, cao hứng biết bao. Nếu không quản hắn, chẳng lẽ đợi đến lúc hắn như hoàng đế lập ra một hậu cung hay sao?

Một câu này khiến cho chúng nữ á khẩu, thần sắc xấu hổ.

Xác thực phu quân cái gì cũng tốt cái gì cũng tốt, tốt tới gần như là hoàn mỹ, chỉ là có một căn bệnh nan y -- hoa tâm.

Đây là xã hội trọng nam khinh nữ, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Chỉ có điều là nữ nhân ai lại không hy vọng phu quân chỉ yêu thương một mình mình?

Lời này của Lôi Mị tựa như là một tiếng chuông cảnh tỉnh các nàng, tính sơ sơ, hồng nhan bên cạnh phu quân đã không ít, cả đám đều bị mị lực của hắn mê mẩn đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không chú ý đến điểm này.

Đúng vậy xác thực là phải quản, miễn cho hắn tưởng rằng mình là hoàng đế, lập ra cả một hậu cung, đúng là một vấn đều khiến cho người ta đau đầu. Mà nhiệm vụ này dường như là chỉ có Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao là thích hợp nhất. Chúng nữ cười toe toét, kéo Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm ra một góc, thì thầm to nhỏ.

Đường Tiểu Đông không biết các nàng đang nói cái gì. Trời đã vào đông, gió rét căm căm, hắn rất ít khi đi ra ngoài, ở nhà thì buồn bực chết mất, vừa muốn ra ngoài một chút đã gặp phải chuyện này, nổi tiếng thực phiền toái. Trong lúc đang do dự có nên dạo một vòng trên phố hay không, bỗng nhiên một cỗ xe ngựa xa hoa chạy qua.

Rèm xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.