Trưởng công chúa Ngọc Chân khoác một chiếc áo bằng da, ngồi ngay ngắn ở trong xe, đôi mắt tràn ngập dị sắc.
- Trưởng công chúa Ngọc Chân...
Nhớ tới chuyện xấu hổ đêm đó, chỉ có hắn mới biết rõ được mập mờ cùng ái muội ở trong đó, trái tim của Đường Tiểu Đông đột nhiên đập loạn cả lên.
- Ngọc Chân Quán Chủ...
Chúng nữ đồng loạt thi lễ, Lý Đằng Giao lại càng hưng phấn, chạy đến bên xe, nhào vào trong ngực nàng.
- Ngọc Chân tỷ tỷ, Đằng Giao nhớ tỷ chết đi được.
Thanh âm ngọt ngào đến chết người, khó trách nàng lại được trưởng công chúa Ngọc Chân sủng ái như vậy.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nhéo nhéo gò má hồng hồng của nàng nói.
- Sắp lập gia đình rồi, sao còn nghịch ngợm như vậy?
Lý Đằng Giao đỏ mặt, nũng nĩu rúc vào trong ngực nàng.
- Mọi người không cần đa lễ.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nhìn Đường Tiểu Đông cung kính hành lễ, thấp giọng thì thầm bên tai Lý Đằng Giao chuyện gì đó, khiến cho tiểu ny tử vô cùng cao hứng gật gật đầu.
Lý Đằng Giao nhảy xuống xe, chạy tới bên cạnh Đường Nhu, kéo tay nàng tới bên cạnh Đường Tiểu Đông, cao hứng nói.
- Đông ca ca, chúng ta đi Phượng Minh biệt viện tụ họp.
Đường Tiểu Đông ngẩn ngơ, quay sang nhìn chúng nữ.
Lý Đằng Giao chỉ kéo theo biểu muội Đường Nhu, hiển nhiên trưởng công chúa chỉ mời nàng cùng với cả mình.
Ngoại trừ Đường Sương vẫn lạnh lùng như trước, chúng nữ đều mỉm cười, ẩn ẩn ý cổ vũ.
Lý Đằng Giao kéo Đường Nhu lên xe của trưởng công chúa, xa phu quất roi lái xe rời đi. Sau đó một chiếc xe ngựa khác chạy tới, ngừng ở bên cạnh hắn. Đường Tiểu Đông bước lên xe, nhấc rèm xe lên không khỏi ngẩn ngơ. Hoắc Hàn Yên mặt mày đỏ bừng, chùm kín chăn, núp ở trong góc thùng xe, ngọc thủ đặt lên trên bờ môi đỏ mọng, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Đây đều là trưởng công chúa Ngọc Chân an bài?
Toàn thân Đường Tiểu Đông đột nhiên nóng bừng, tiến vào trong xe.
Rèm xe rủ xuống, xa phu quất ngựa lái xe rời đi, theo sát cỗ xe của trưởng công chúa Ngọc Chân.
Đường Tiểu Đông tiến vào, nhẹ nhàng ôn lấy thân thể mềm mại kia. Có lẽ bởi vì bàn tay Đường Tiểu Đông quá mức lạnh, hoặc là do Hoắc Hàn Yên quá mức khẩn trương, thân thể nàng chợt run lên, mặt mày càng ửng đỏ, thẹn thùng động lòng người.
- Hàn Yên...
Ôm chặt lấy tấm thân mềm mại của nàng, Đường Tiểu Đông dục huyết sôi sục, kiếm chỉ nam thiên.
Chịu tang nửa năm, hắn sống không khác gì một khổ hành tăng, bấm đốt ngón tay, vẫn còn phải chịu đựng cả tháng trời nữa.
Giờ phút này ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, tư vị tựa như là đang vuốt ve nhân bánh thơm ngào ngạt, mà lại không thể ăn, vừa ngọt vừa khổ. Hoắc Hàn Yên ôn nhu tựa như một con mèo nhỏ, rúc vào trong ngực hắn, tú mục hàm xuân trắng dã, tựa hồ rất không hài lòng với câu "Hàn Yên" kia. Đột nhiên, nàng cảm thấy bụng dưới bị cái gì đó vừa cứng vừa nóng đâm vào, mắc cỡ ưm một tiếng, thân thể mềm mại vặn vẹo,
mặt mày nhộn nhạo xuân tình, mị nhãn như tơ.
Động tác uốn éo của nàng khiến cho Đường Tiểu Đông nhếch miệng nhe răng, vẻ mặt vô cùng quái dị, tựa hồ đang vô cùng thống khổ.
Hoắc Hàn Yên vốn đã xuân tình nhộn nhạo đột nhiên nghĩ tới điều gì, toàn thân run lên, cuống quít đứng lên.
- Sao vậy?
Cảm thấy nàng khác thường, Đường Tiểu Đông bất an hỏi thăm.
- Chàng... Chàng vẫn còn đang chịu tang...
Hoắc Hàn Yên cúi đầu, mặt mày đỏ ửng, đặc biệt mê người.
Đường Tiểu Đông rém rèm xe lên, liều mạng hít khí lạnh.
Trong xe đặt một chậu than, không khí ấm áp như mùa xuân, nhưng lúc này Đường Tiểu Đông cần chính là lạnh giá.
Tận cho đến khi hàn khí lạnh lẽo dập tắt được dục hỏa trong người, hắn mới lùi lại vào trong xe.
Hoắc Hàn Yên biết hắn khó chịu, không dám gần gũi hắn nữ, Đường Tiểu Đông dang tay ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói.
- Không sao đâu!
Kỳ thực, Hoắc Hàn Yên cũng nhộn nhạo xuân tình, chỉ là người trong lòng đang chịu tang, cho nên nàng cũng chỉ có thể đau khổ chịu đựng.
Dọc theo con đường này, hai người không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ôm nhau, cảm thụ hơi ấm từ cơ thể đối phương, lăng nghe nhịp đập trái tim đối phương, hưởng thụ không gian yên tĩnh. Lần thứ hai bước vào Phượng Minh Sơn Trang, núi xanh, cây xanh đã bị tuyết phủ trắng. Ngoài cửa lớn có không ít xe ngựa đỗ lại, một ít hạ nhân đang tụ tập bên chậu than hồng sưởi ấm.
Đường Tiểu Đông nhảy xuống xe, hiển nhiên xa phu đã được phân phó, thúc ngựa chạy thẳng về phía hậu viện, miễn để người khác phát hiện ra hắn cùng với cửu phu nhân tướng gia ngồi chung một xe. Đối với an bài của trưởng công chúa Ngọc Chân, Đường Tiểu Đông vô cùng cảm kích, vừa bước vào đại môn, một tiểu đạo cô mắt ngọc mày ngài đã bước tới thi lễ, thấp giọng nói.
- Đường công tử, Quán chủ đang chờ ở Tây Sương Phòng.
Đường Tiểu Đông nghe vậy, trái tim đột nhiên đập mạnh một nhát, hoàn lễ nói.
- Làm phiền tiểu tiên cô dẫn đường.
Phụt...
Tiểu đạo cô che miệng cười khúc khích.
- Miệng lưỡi Đường công tử quả nhiên ngọt ngào, khó trách bên người công tử lại có nhiều hồng nhan đến như vậy.
Thân là người xuất gia, lời này có chút ngả ngớn, bất quá Đường Tiểu Đông biết được toàn bộ đạo cô trong biệt viện này cũng không thể tính là người xuất gia chân chính, các nàng chỉ là phụng lệnh đến bầu bạn cùng trưởng công chúa Ngọc Chân mà thôi. Hắn chỉ cười nhẹ, sau đó thành thành thật thật đi theo tiểu đạo cô.
Tiểu đạo cô đưa hắn tới trước một sương phòng, sau đi thi lễ cáo lui.
Đường Tiểu Đông đẩy cửa ra, từng trận hương thơm bay vào mũi, khiến cho cả người mơ mang, say sưa.
Bài trí trong phòng đơn sơ nhưng chỉnh tề, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng trang nhã. Vài chậu than hồng được đặt trong mấy góc phòng, xua tan hàn khí, cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Trưởng công chúa Ngọc Chân ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế, đôi
mắt tràn ngập dị sắc, nhìn chăm chăm về phía hắn.
Nghĩ đến liều lĩnh đêm hôm đó, mặt mày Đường Tiểu Đông đỏ bừng, trong nội tâm chột dạ, không dám nghênh tiếp ánh mắt đối phương.
- Trưởng công chúa.
Hắn khom mình hành lễ, nhưng trong lòng vẫn đang suy đoán dụng ý của nàng khi muốn gặp hắn một mình. Đáng tiếc, hắn hiểu rất ít về trưởng công chúa Ngọc Chân, cho nên hắn không thể nhìn thấu dụng ý của nàng.
- Đã là khách của Ngọc Chân ta thì không cần câu nệ lễ tiết!
Trưởng công chúa Ngọc Chân chậm rãi nói.
Đường Tiểu Đông cười khổ.
- Tại hạ cam nguyện chịu phát.
Hai gò má trơn bóng hiện lên một vòng ửng đỏ động lòng người, trưởng công chúa Ngọc Chân ấp úng nói.
- Cái kia... Cái kia...
Càng nói thanh âm lại càng nhỏ, hai gò má lại càng hồng, thần thái thẹn thùng cực kỳ động lòng người.
Đường Tiểu Đông không khỏi đưa tay lên vuốt vuốt mũi, tuy rằng trưởng công chúa Ngọc Chân đã gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn bên ngoài chỉ tựa như thiếu phụ ba mươi, tràn đầy ý vị thành thục.