Phong Lưu

Chương 146: Chương 146: Trái tim nữ nhi






Đáng tiếc, nàng lại thầm yêu đại thi nhân Lý Bạch.

Hắn không biết trưởng công chúa Ngọc Chân muốn nói điều gì, tựa hồ là do xấu hổ cho nên không biết mở miệng thế nào, nếu không cũng không thẹn thùng như vậy.

- Cái kia... Kiều Sảng... Tại sao ngươi lại nghĩ ra vậy?

Tựa hồ là dốc hết sức nàng mới nói được một câu này.

- Phải trả lời trung thực, đây là trừng phạt đối với ngươi.

Vấn đề này quá mức mập mờ rồi.

Đường Tiểu Đông vân vê khuôn mặt.

- Đây là... là... Bởi vì Nhu biểu muội cảm thấy thân thể không thoải mái... Cho nên... cứ như vậy là nghĩ ra...

Hắn biết rõ giải thích như vậy, trưởng công chúa Ngọc Chân khẳng định sẽ không hài lòng, chỉ là mấy lời cái gì mà phỏng chế theo băng vệ sinh của phụ nữ thời hiện đại, có thể mở miệng nói ra hay sao?

Ngẩng đầu lên, tiếp xúc với ánh mắt quái dị của trưởng công chúa Ngọc Chân, trái tim hắn đập bình bình.

Đôi mắt tràn đầy dị sắc chợt phóng ra quang mang trí tuệ, hơn nữa còn có nồng đậm hiếu kỳ, mang theo một phần ngượng ngùng khó có thể mở miệng, thậm chí còn có một chút tình cảm khó nói lên lời, khiến cho trái tim con người ta đập thình thịch.

Hai gò má ửng đỏ động lòng người, khiến cho người nhìn thấy dục tiên dục tử, khiến cho trái tim Đường Tiểu Đông đập thình thịch, cả người ngây dại. Tiếp xúc với ánh mắt si mê của hắn, mặt mày trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ ửng, trái tim nhảy loạn cả lên, hung hăng trừng mắt với hắn một cái, nhưng vẫn khó dấu được ngượng ngùng, mừng rỡ, còn có vài phần mê mang, thậm chí còn mang theo một tia sợ hãi. Tuy rằng nàng

bảo dưỡng khá tốt, bề ngoài chỉ giống như là ba mươi, nhưng dù sao nữ nhân bước vào độ tuổi này đã là rất già rồi, thanh xuân đã không còn nữa.

Từ trong ánh mắt của Đường Tiểu Đông, nàng nhận thấy không phải ánh mắt lỗ mãng của một tên đồ đăng tử, lưu manh sắc nang, mà chỉ đơn thuần là ánh mắt kinh diễm, si mê của một nam nhân khi gặp được một nữ tử xinh đẹp, sao có thể không khiến cho phương tâm của nàng cảm thấy vui vẻ.

Nàng mê mang bởi vì gần đây, thân ảnh tiêu sái trong trái tim nàng đã càng ngày càng mờ nhạt, hơn nữa dần dần biến thành cái bóng của người nam nhân ở trước mặt. Đồng thời, phương tâm của nàng lại cảm thấy một tia sợ hãi. Là sợ hãi ý chí mình không kiên định? Hay là sợ hãi bản thân không thể chống cự được ma lực đáng sợ từ người nam nhân này?

Không thể phủ nhận, hắn là một nam nhân có tướng mạo rất bình thường, nhưng lại có một ma lực thần bí, tựa như là từ trường cực mạnh, thu hút toàn bộ ánh mắt hướng về phía hắn, khiến cho người ta không kìm lòng được muốn tìm hiểu hắn, muốn cởi bỏ đủ lại thần

bí trên thân thể hắn, cuối cùng trong lúc vô tình lún sâu vào trong đó không thể dứt ra được.

Giờ phút này, nàng đang sợ hãi bản thân nàng cũng sa lầy, không rút ra được, chỉ có thể đau khổ dãy dụa, càng dãy dụa lại càng lún sâu, nội tâm càng thêm sợ hãi, sợ hãi ý chí của bản thân càng ngày càng bạc nhược yếu kém.

Một khi sụp đổ, như vậy sẽ thế nào? Nàng sợ hãi nghĩ đến điều đó, cũng không dám nghĩ đến điều đó, thậm chí nàng cảm thấy mình tựa như là một nữ nhân bất lực, đang chờ mong một điều, nhưng lại sợ hãi điều này sẽ xảy ra... Thở dài một tiếng, nàng cố gắng kéo căng khuôn mặt, hung ác nhìn Đường Tiểu Đông, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Rốt cục ngươi là loại người như thế nào?

Ngữ khí có vài phần tức giận, vài phần mê mang, thậm chí tựa hồ là mang theo mùi làm nũng.

Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên, cảm thấy hôm nay tựa hồ trưởng công chúa Ngọc Chân thay đổi tính nết, có chút giống như là Đường Điềm. Hít sâu một hơi lấy dũng khí, hắn cười lớn nói.

- Một người bình thường, thân thể khỏe mạnh, có lý tưởng truy cầu, có tình yêu, là một nam nhân tốt.

Phụt...

Trưởng công chúa Ngọc Chân nhịn không được cười thành tiếng, mắt phượng trợn trắng, sẵng giọng.

- Có cần khoa trương bản thân mình như vậy không?

Bất quá không thể không thừa nhận, những lời này của hắn tuyệt đại đa số đều là sự thực.

Ngay cả kỳ nữ trinh liệt ngoài mềm trong cứng như Nhị tiểu thư Đường Môn Đường Nhu đối với hắn cũng tình hữu độc chung (ưa thích không rời), ngay cả tài nữ tự cho mình là thanh cao như Ngọc Nhược Vân, cũng cam nguyện chung chồng, không thể không nói, hắn thực sự là một nam nhân tốt đến bất phàm.

Đột nhiên, nàng nhớ lại chuyện gì đó, nhíu mày, sẵng giọng.

- Thiếu chút nữa bị ngươi lừa rồi, nói, tại sao lại nghĩ ra được Kiều Sảng?

Đường Tiểu Đông xoa xoa mặt, điều động cơ mặt cố gắng biểu lộ ra vẻ chân thành.

- Tại hạ lấy lòng trưởng công chúa điện hạ còn chưa kịp nữa là...

Trưởng công chúa Ngọc Chân không còn chút máu, biểu lộ không cần nói cũng biết, ai bảo ngươi lấy lòng? Hay là đi lấy lòng Hàn Yên tỷ tỷ của ngươi đi.

Trong lúc bất tri bất giác toát ra thần thái nữ nhi khiến cho trái tim Đường Tiểu Đông nhộn nhạo, mắng to Lý Bạch hỗn đản, lại để cho đại mỹ nữ có thân phận như vậy độc thủ không dy, thực sự là hỗn đản + 3 cấp!

Thấy hắn một bộ nghiến răng nghiếm lợi, tức giận bất bình, trưởng công chúa Ngọc Chân khẽ giật mình, khó hiểu hỏi.

- Làm sao vậy?

Đường Tiểu Đông bật thốt lên nói.

- Ta đang mắng tên Lý Bạch ngu ngốc!

Trưởng công chúa Ngọc Chân ngẩn ngơ, mặt mày biến thành đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xấu hổ nói.

- Chuyện này thì liên quan gì đến hắn?

Đường Tiểu Đông ưỡn ngực khí thế hào hùng nói.

- Hắn có đầy bụng tài hoa, lại không biết thương hương tiếc ngọc, làm hại... Làm hại...

Chứng kiến đôi mắt trưởng công chúa ửng đỏ, lời đã đến cửa miệng đành mạnh mẽ nuốt trở lại. Thở dài một tiếng, trưởng công chúa Ngọc Chân lại hung hãn trừng mắt với hắn thêm một lần nữa, mới phát giác ra từ lúc hắn bước vào cửa cho tới bây giờ vẫn một mực đứng thẳng, ngược lại là mình thất lễ. Mặt mày có chút áy náy, nàng mở miệng nói.

- Ai bảo ngươi vô lễ như vậy, phạt đứng ở đó.

Biết nàng không phải là thực sự tức giận, Đường Tiểu Đông cươi ha hả.

- Lời của trưởng công chúa... Tại hạ sao dám không tuân theo.

Lời này lại rước đến ánh mắt khinh bỉ của trưởng công chúa Ngọc Chân.

Nghĩ đến đêm đó vô lễ, mặt mày nàng lại càng đỏ ửng, trái tim đập loạn cả lên, sâu trong thân thể kỳ diệu không tên sinh ra một cỗ nhiệt triều, khiến cho toàn thân nàng run rẩy.

Cả đời nàng giữ mình thanh bạch, ngay cả tình nhân nàng thầm mến Lý đại thi tiên cũng chưa từng nắm qua tay nàng, không ngờ bộ ngực nàng lại bị ma thủ của Đường Tiểu Đông sờ loạn. Tuy rằng lúc ấy xấu hổ đến mức muốn giết người, bất quá loại cảm giác tựa như là bị điện giật này đã in sâu vào trong đầu óc nàng.

Đến tuổi này, mặc dù nàng chưa từng trải qua chuyện nam hoan nữ ái, nhưng tai nghe mắt thấy cũng biết được một chút, hơn nữa vài ngày trước ép hỏi như vậy, lại càng hiểu sâu sắc thêm loại cảm giác tuyệt mỹ nhục dục cùng linh hồn đồng thời giao thoa, dục tiên dục tử, xen lẫn giữa thiên đường cùng địa ngục, muốn ngừng là không được này.

Nếu mỹ diệu, ngọt ngào đúng như lời Hoắc Hàn Yên nói? Nhiều năm vì hắn thủ thân như ngọc, là trinh tiết? Hay là ngu ngốc?

Không một lời hứa hẹn, chỉ là một bên đơn phương tương tư, trơ mắt nhìn hắn cùng với nữ nhân khác song tê song túc, ân ái tiêu dao? Có đáng không?

Giữa đạo đức cùng trầm luân, lần đầu tiên tín niệm của nàng đã giao động. Đường Tiểu Đông chứng kiến sắc mặt nàng lúc trắng lúc hồng, không biết là nàng đang suy nghĩ điều gì, cũng không nói thêm câu nào, chỉ yên lặng chờ đợi. Ngoại trừ tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy nặng nề.

Bên ngoài truyền đến tiếng đàn rắt réo, khúc nhạc du dương, có lẽ là Hoắc Hàn Yên cùng Đường Nhu cầm tiêu hợp tấu, chính là nhạc phổ lúc trước hắn soạn riêng cho hai nàng "Thủy Binh Viên Vũ Khúc".

Tuy rằng kém piano thời hiện đại, nhạc giao hưởng hòa tấu, nhưng nhị nữ cầm tiêu hợp tấu đã vô cùng giỏi rồi. Nếu như là thời hiện đại, hai người toàn có thể đi lưu diễn thế giới. Qua hết mùa đông này, phòng khiêu vũ mà Lý Lâm Phủ giúp hắn xây dựng sẽ hoàn thành, cũng nên bắt đầu chuẩn bị các chuyện khác. Thời cổ đại không có máy lạnh điều hòa, nhảy xong một khúc nhạc, khẳng định là thân thể sẽ ướt đẫm mồ hoi, trời lạnh còn tốt, nếu như là mùa hè thì phiền toái rồi.

Cũng may là hắn đã để ý tới vấn đề này, lắp đặt trên trần nhà vài bộ cánh quạt cực lớn, sau khi trải qua cải trang, trông không khác gì quạt trần thời hiện đại, chỉ có điều một cái dùng điện năng một cái dùng sức người mà thôi. Qua vài ngày nữa, sẽ dán thông báo tuyển dụng nhạc công, rèn luyện giao tế khúc. Về phần vũ nữ, nên coi trước một chút, xem có cô nương nào nhận lời mời hay không. Nếu không có ai, như vậy cứ để mười người mẫu thời trang kia thử nghiệm một hồi, hắn không tin là không có ai chịu làm.

Trong lúc mải suy nghĩ hắn vô tình nhìn về phía trưởng công chúa Ngọc Chân, trái tim đột nhiên nhảy lên bình bịch.

Trưởng công chúa Ngọc Chân nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dựa, hai tay chống cằm, mắt phượng trong sáng, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa mà thê lương, so vì sao còn thần bí hơn, Đường Tiểu Đông không khỏi nhìn đến ngây dại.

Không biết là do nàng đang quá mức si mê hay là đắm chìm vào trong chuyện gì, cứ như vậy si ngốc nhìn Đường Tiểu Đông suốt một ngày trời, mới phát giác ra là đối phương cũng đang nhìn nàng.

- A!

Trưởng công chúa Ngọc Chân đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, mặt mày đỏ ửng, thẹn thùng động lòng người.

Trái tim Đường Tiểu Đông nhộn nhạo, không kìm lòng được tiến lên phía trước vài bước.

Tựa hồ minh bạch ý đồ của hắn, trưởng công chúa Ngọc Chân khẩn trương đến mức toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại, bộ ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp dồn dập. Trong lúc vừa khẩn trương vừa bất an, nàng chợt cảm thấy một bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mình, toàn thân nàng run lên, dãy dụa theo bản năng, nhưng không thoát khỏi nổi bàn tay to lớn đó khiến cho trái tim nàng đập thình thịch.

- A!

Một cánh tay rắn chắc vòng qua bên hông, khiến cho nàng cả kinh hô lên một tiếng hoảng loạn bất an. Cánh tay dùng sức kéo nàng một cách thô bạo, khiến cho nàng đứng không vững ngã vào trong một ***g ngực rắn chắc mà ấm áp. Khí tức nam nhân mà chỉ hắn mới có xộc vào trong mũi, khiến cho toàn thân nàng run rẩy, mềm nhũn vô lực.

- Ngươi... Ngươi... Lại dám... Vô lễ!

Nàng tựa như một con thỏ nhỏ bé gặp phải kinh hãi thật lớn, run rẩy bị người nam nhân kia ôm chặt vào trong ngực, muốn dãy dụa, lại không biết tại sao thân chợt nhũn ra không có một chút sức lực nào, thậm chí phải dựa vào người hắn mới có thể đứng vững được. Cảnh cáo của nàng lại không hề khiến cho đối phương sợ hãi, ngược lại tựa như là cổ vũ hắn.

- Ngọc Chân...

Bên tai vang lên thanh âm tràn ngập từ tính của nam nhân kia, hơi nóng phả vào lỗ tai khiến cho nàng cảm thấy ngứa ngáy, khẩn trương, run rẩy, một loại cảm giác quái dị chưa từng gặp phải dâng lên từ sâu trong thân thể nàng, toàn thân tựa như là bị điện giật, trùng

kích tinh thần của nàng, khiến cho nàng nhịn không được rên lên một tiếng trầm thấp.

Cỗ nhiệt triều chưa bao giờ có này khiến cho nàng khẩn trương, ngượng ngùng sợ hãi, muốn dãy dụa kháng cự, nhưng thân thể run rẩy, trái lại linh hồn còn sinh ra một loại khát vọng, khát vọng muốn giải thoát tâm thần cùng thân thể nàng.

Trong lúc ngượng ngập, nàng không biết nên làm như thế nào cho phải.

- A...

Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay lớn lạnh như băng đã thò vào bên trong ngực nàng, địa phương bị nó vuốt ve qua, chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, dưới sự kích thích của hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau này, khiến cho toàn thân nàng run rẩy kịch liệt, nhiệt triều trong cơ thể càng ngày càng bành trướng, trùng kích khiến nàng mất phương hướng.

Có lẽ là do chậu than trong phòng cháy quá lớn, nàng chỉ cảm thấy vô cùng nóng, nóng đến mức khó chịu.

Áo tơ cởi ra một nửa, da thịt lõa lồ tham lam hấp thu khí lạnh trong phòng, lúc này nàng mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhưng mà, theo việc ma thủ kia hoành hành bừa bãi, toàn thân nàng lại càng nóng, càng thêm khát khao được giải thoát.

Không biết từ lúc nào, nàng đã nằm ở trên giường, xiêm y bị cởi sạch, rốt cục cỗ nhiệt triều trong cơ thể cũng thoát khỏi áp chế, mãnh liệt bành trướng. Nàng hoàn toàn mất phương hướng trong biển tình, một tia lý trí còn sót lại mách bảo nàng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, ngượng ngùng, khẩn trương, sợ hãi, áy náy khiến cho nàng yếu ớt kháng cự.

- Đừng... Đừng mà!

Lúc này, mặt mày trưởng công chúa Ngọc Chân đã dại đi, tràn ngập xuân triều, mị nhãn như tơ, hơi thở hổn hển, không ngừng thở gấp, làn da trắng như tuyết đã nổi lên một tầng ửng đỏ. Đường Tiểu Đông tận lực dùng tay và miệng, rong ruổi trong thành trì của nàng. Khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tà ác, trưởng công chúa Ngọc Chân không khác gì Lôi Mị cùng Hoắc Hàn Yên khi lần đầu trải qua chuyện này, vừa khẩn trương, vừa ngượng ngùng, cương cứng, có thể khẳng định 100% là lão xử nữ chưa nếm mùi đời.

Bởi vì hiếu kỳ, hắn từng lén hỏi Hoắc Hàn Yên cùng Lý Đằng Giao, bởi vì trưởng công chúa Ngọc Chân điên cuồng ái mộ tiên thi Lý Bạch, chưa từng động tình cùng với một người nam nhân nào khác, cho nên một mực thủ thân như ngọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.