Vương Trung Đỉnh đương nhiên cũng là người chú ý đến tin tức này.
Nhưng điểm xuất phát của y và Vương Hải Chí bất đồng, Vương Hải Chí là quan
tâm đến ảnh chụp thân mật của Y Lộ cùng Hàn Đông, mà Vương Trung Đỉnh là chú ý đến dạ diếm.
Bởi vì tiểu Lương lúc trước đã gọi điện thoại cho y, báo cho y biết Hàn Đông đến dạ điếm chỉ là để tra giấy tờ giả.
Nhưng nửa đêm mộng du lại đi đến nơi này, Vương Trung Đỉnh không thể
không tính toán.
Vốn dĩ muốn tránh xa Hàn Đông vài ngày, để cho
mình hảo hảo gột rửa cái đầu óc phóng túng này một phen, kết quả vừa
nghe nói Vương Hải Chí bí mật chạy tới đó, Vương Trung lập tức đứng ngồi không yên.
"Khi nào thì đi?"
Phùng Tuấn nói: "Hẳn là chuyến đêm nay, cụ thể giờ nào tôi chưa hỏi."
"Giúp tôi tra một chút tin tức về chuyến bay đêm nay." Vương Trung Đỉnh nháy mắt đứng dậy, "Tôi phải qua đó xem."
"Trễ thế này còn muốn đi?"
Vương Trung Đỉnh không trả lời, bóng lưng biến mất trong thang máy.
Giờ này khắc này, Hàn Đông đang mất ngủ ôm đầu gối nói chuyện cùng Y Lộ.
Y Lộ hào phóng thổ lộ cõi lòng với Hàn Đông, chính thức thừa nhận thân phận Tiểu Tam của mình.
"Tôi có thể chính là kẻ thứ ba mà những người kia khinh thường nhất, Vương
Hải Chí không phải người đầu tiên của tôi, cũng không thể nói là người
cuối cùng. Nhưng tôi chưa từng phá hư gia đình của bất kì ai, hoặc là
nói tôi vốn không có dục vọng muốn chiếm giữ đối với người đàn ông đã ra ngoài ngoại tình, tôi chỉ muốn hưởng thụ sủng ái của bọn họ là đủ rồi.
Ha ha...quá hèn hạ đi?"
Lời này nếu một nữ nhân nghe được, nhất
định sẽ đem Y Lộ mắng chết, nhưng vấn đề trước mặt cũng không phải mối
quan tâm của Hàn Đông.
"Cô làm như thế nào?" Hàn Đông tò mò hỏi.
Y Lộ thản nhiên trả lời: "Công tác giữ bí mật của tôi tương đối tốt, ví
như ở lễ tình nhân tôi sẽ mua hoa hồng cho ông ta, để ông ta mang về nhà tặng cho vợ. Tôi sẽ cho ông ta đi công tác hoặc là du lịch cùng vợ đánh một pháo, bằng không lâu như vậy không giao 'lương thực nộp thuế' bà vợ sẽ hoài nghi. Lúc tôi gặp mặt ông ta tận lực không trang điểm đậm,
không thơm nức nước hoa, tôi cũng vì ông ta mà chuẩn bị sữa tắm không có mùi..."
Hàn Đông cảm thấy Y Lộ đã có thể viết một quyển giáo trình huấn luyện Tiểu Tam.
Bất quá hắn vẫn muốn hỏi: "Cô sao không tìm một người để kết hôn? Cứ giằng co như vậy không mệt mỏi sao?"
"Không còn cách nào khác, phàm là có thể chiều chuộng được tôi, cũng đã bước vào tuổi bốn mươi năm mươi."
"Cô có thể tìm Vương lão ngũ a, giới giải trí không phải rất nhiều nữ minh tinh đều gả được vào nhà giàu có sao?"
Y Lộ cười cười, "Cậu không biết là những người đó rất đáng thương sao?
Nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không vì một cái phiếu cơm miễn phí mà ép mình làm thiếu phụ luống tuổi có chồng lại không được sủng ái.
Một người đàn ông không thương tôi, tôi muốn hắn làm gì? Chẳng lẽ chỉ là để sanh con không công cho hắn sao?"
Hàn Đông nói: "Cô không có trách nhiệm gia đình."
(Cái cụm " trách nhiệm gia đình" này thật ra mình đoán mò, bởi vì k thể hiểu đc nghĩa cụm từ não còn sống - 脑子活着T.T có ai biết bảo mình với)
"Trên thế giới này có bao nhiêu người có trách nhiệm gia đình? Nhất là đàn
ông, cậu dám nói cậu không muốn muốn có một Tiểu Tam như vậy không?" Y
Lộ nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông cười cười đốt một điếu thuốc, đáp án không cần nói cũng biết.
Nam nhân nào không tham không tiện? Chỉ là tự chủ khác nhau thôi. Giống như Hàn Đông nghe Y Lộ nói những lời này xong, ngoài biểu hiện khinh thường vẫn sẽ muốn thao cô ta.
Nhưng Hàn Đông vẫn muốn nói: "Loại người như cô cảm thấy ưu việt khi làm Tiểu Tam lại không tự tin làm chính thất."
Y Lộ đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu giống như nhận thua.
"Đúng, tôi không tự tin có thể tìm được một người đàn ông đáng để dựa vào."
Hàn Đông thầm nghĩ: kỳ thật là cô tìm được rồi, đáng tiếc đã thuộc về tôi a.
"Ngủ sớm một chút đi." Hàn Đông vê diệt tàn thuốc.
Y Lộ gật gật đầu, "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ rõ khóa kỹ cửa, đừng xuất hiện bất ngờ như tối hôm qua nữa."
Trở lại phòng, Hàn Đông liên tục gọi mấy cuộc điện thoại cho Vương Trung
Đỉnh đều không thể kết nối được, sẽ không giận mình chứ? Nghĩ như vậy,
Hàn Đông lăn qua lộn lại không ngủ được.
Y Lộ cũng không ngủ, mà đi ra ngoài tìm quản lí khách sạn, yêu cầu đổi phòng.
"Phòng của cô làm sao vậy?" Quản lí hỏi.
Y Lộ cố che giấu, "Tôi không thích mặt trước, ông cho tôi đổi đến mặt sau đi."
Vì thế, quản lí liền sắp xếp cho Y Lộ ở phòng đối diện Hàn Đông.
Trước khi ngủ Hàn Đông rất nôn nóng, vừa ngủ xong liền đứng dậy.
Từ lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn tối qua, tiểu Lương cũng cảnh giác,
nghe được bên ngoài có động tĩnh lập tức đứng dậy nghe ngóng.
Đến khi tiểu Lương mặc quần áo tử tế ra khỏi cửa, cũng vừa hay bắt gặp Hàn
Đông vẫn đang nhắm mắt mở cửa phòng bên cạnh, trong lòng không khỏi cả
kinh, Hàn Đông không phải là muốn...
Đang muốn xông vào theo, lại thấy Hàn Đông từ cửa phòng đó đi ra.
Tốt rồi tốt rồi... Tiểu Lương nhẹ nhàng thở ra.
Kết quả không đầy một lát, hắn lại nghe thấy động tĩnh, lần này lại ngó ra xem, thấy Hàn Đông vào phòng đối diện.
Bởi vì tiểu Lương không biết Y Lộ đã đổi tới phòng đối diện kia, cho nên
không hề tiến đến ngăn cản, chỉ cẩn thận quan sát diễn biến tình thế.
(thật sự là từ lúc nhận việc chưa làm được cái gì ra hồn =))))
Không đến một phút đồng hồ, Vương Hải Chí hiện len hiện trong tầm mắt tiểu Lương.
Tiểu Lương kinh ngạc, chủ tịch sao lại tới đây?
Ngay sau đó, Vương Hải Chí đi thẳng vào căn phòng đối diện.
Tiếp theo nữa mọi người biết ...
Hàn Đông bị Vương Hải Chí một cước đạp bay ra cửa, không khoan nhượng bị
bắt tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hoàn toàn không rõ tình huống, sau lại
thấy cơn giận chưa tiêu trên mặt Vương Hải Chí, lại nhìn đến ánh mắt bối rối của Y Lộ, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Ta phi! Rõ ràng mới chỉ thèm muốn thôi mà, sao lại đi thao thật thế này?
Tiếp theo vừa nhìn lên biển số phòng, Hàn Đông đến suy nghĩ muốn bóp chết
mình cũng có rồi. Người ta biết ngươi có tâm tư này, vì bảo đảm đã đặc
biệt đổi phòng, kết quả ngươi vẫn ...
Hàn Đông đang chán nản, đột nhiên lại cảm thấy có chỗ là lạ.
Quay đầu nhìn lại phòng của mình, lại nhìn sang phòng này.
Nhất thời có cảm giác ngũ lôi oanh tạc.
Xong rồi, lần này bị bôi đen thảm rồi!
Vương Hải Chí liều mạng kiềm chế cơn giận của mình, bởi vì nơi này đều là
người trong công ty ở, vạn nhất làm lớn chuyện, đối với lão cũng là bất lợi. Vì thế liền lệnh cho bốn bảo tiêu đi theo trói gô Hàn Đông giải
đến xe mình, còn mang theo toàn bộ hành lý của Hàn Đông, làm như Hàn
Đông lâm thời có việc gấp phải rời đi lập tức.
Tiếp theo lão lại chuyển gương mặt thịnh nộ sang Y Lộ, hỏi "Sao lại thế này?"
Y Lộ nói: "Em cũng không rõ."
"Nếu tôi đến muộn một chút, có phải hai người các ngươi đã làm tới hay không?"
"Không có, cậu ta chỉ là vào nhầm phòng."
Vương Hải Chí từ đâu trước tới giờ chưa nổi giận với Y Lộ, vì thế dùng ngữ
khí cường ngạnh nói: "Tôi thấy em cũng không cần phải đợi ở đây nữa,
sáng mai tôi sẽ phái người tới đón!"
Nói xong lời này, Vương Hải Chí đeo một bộ mặt âm âm dời đi.
Sau khi Vương Hải Chí đi, tiểu Lương cũng không có lập tức gọi điện thoại
cho Vương Trung Đỉnh. Mà lén vào căn phòng cách vách của Hàn Đông tìm
kiếm, rốt cục phát hiện một bút ghi âm cỡ nhỏ trong thùng rác.
Vương Trung Đỉnh cuối cùng đến chậm một bước.
Lúc y đến, Vương Hải Chí mới vừa áp giải Hàn Đông đi không lâu.
Tiểu Lương kể toàn bộ sự tình cho Vương Trung Đỉnh, Vương Trung Đỉnh lúc ấy
lập tức mặt đen rồi. Nhưng cũng không phải là bởi vì hành động của Hàn
Đông, mà là bởi vì cả những chuyện kỳ quặc phát sinh.
Sau đó, tiểu Lương muốn lập công liền đưa bút ghi âm cho Vương Trung Đỉnh.
"Đây là tôi phát hiện trong phòng đó."
Vương Trung Đỉnh thử ấn hai cái, bút ghi âm không hề phát ra âm thanh nào. Y
lại cạy mở xác bút ra, nhìn kết cấu bên trong. Bằng nhiều năm kinh
nghiệm đối phó với quay lén, y phát hiện bút ghi âm này được cải tiến.
Tựa như một quả bom tự chế, sau khi hoạt động một lần liền tự hủy.
"Mang về, tìm nhân viên chuyên nghiệp phá giải."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền vội rời khách sạn.
Vương Hải Chí giam Hàn Đông ở trong khu nhà cao cấp mới bí mật mua cách đây
không lâu, khu nhà cấp cao này là bất động sản trên danh nghĩa Y Lộ,
nhưng người đứng tên bất động sản cũng không phải tên Y Lộ, mà là một
thân phận giả của cô ta, cho nên ngoài Vương Hải Chí và Y Lộ, không ai
biết khu nhà này tồn tại.
Hàn Đôn bị giam ở một nhà kho, không có giường không có sô pha, chỉ có mấy ngăn tủ trống rỗng, cũng không có
người đưa cơm nước cho hắn, toàn bộ cung cấp sinh hoạt chỉ có một cái
vali hành lý.
Thời gian này, Hàn Đông càng hiểu rõ vì sao Y Lộ trăm phương ngàn kế hạ một ván cờ lớn như vậy.
Bởi vì chồng của hắn thật sự tốt a!
Hành lý có đệm thổi phồng, gối thổi phồng, còn có một cái giường thảm, ngủ
hoàn toàn không thành vấn đề. Ngoài ra còn có một chút thực phẩm nén,
cũng đủ kiên trì vài ngày.
Vương Hải Chí tuy rằng không biết quan hệ Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông, nhưng biết Vương Trung Đỉnh rất coi
trọng Hàn Đông. Vì đề phòng bị Vương Trung Đỉnh phái người theo dõi, lão không tự mình đi đến ngôi nhà này, cũng không tự tay đánh Hàn Đông, tất cả đều được thực hiện qua điện thoại.
Cho nên, tìm kiếm không có kết quả, Vương Trung Đỉnh đành phải tự mình đến nhà xin tiểu thúc thả người.
Không ngờ, thái độ Vương Hải Chí vô cùng kiên quyết.
"Ta không thể nào khinh địch tha cho hắn như vậy!"
Vương Trung Đỉnh nhẫn nại giải thích: "Chuyện này có hiểu lầm, lúc đó cậu ta không hề tỉnh táo, là trong trạng thái mộng du."
"Cháu lừa ai đó? Ta đã sớm xem qua băng ghi hình theo dõi, cũng hỏi qua bác
sĩ! Người mộng du sẽ hành động theo thói quen, nhưng chuyện Y Lộ đổi
phòng hắn không hề biết! Coi như hắn lén vào phòng bên cạnh là hành động theo thói quen, nhưng sau đó sao lại chạy đến phòng đối diện? Chuyện
này người mộng du có thể làm được sao?"
"Cháu cảm thấy có người âm thầm dẫn đường, ở hiện trường có lưu lại một bút ghi âm, tuy rằng không còn..."
Vương Hải Chí trực tiếp ngắt lời Vương Trung Đỉnh, "Cháu không cần tiếp tục
giải thích thay hắn, ta đã nói với cháu rồi, người này căn bản không
đáng! Nhân phẩm tồi tệ, tố chất quá kém, để hắn ở lại công ty chính là
sai lầm!"
"Người không thể nói cậu ấy như vậy!" thái độ Vương Trung Đỉnh đột nhiên cứng rắn.
Vương Hải Chí nháy mắt mặt đen, "Cháu lại vì một tên hèn hạ gây xích mích với ta?"
Nghe được ba chữ "Tên hèn hạ", hai mắt Vương Trung Đỉnh chợt chuyển màu đỏ tươi, ẩn trong đó là hung ý không kiêng nể.
"Tôi lặp lại lần nữa, chú nói lời sạch sẽ chút!" Vương Trung Đỉnh lớn tiếng cảnh cáo.
Lông mao toàn thân Vương Hải Chí bị dựng đứng.
"Ta cho cháu biết, công ty này là ta sáng lập lên, ta mới là chủ nhân chính thức chủa công ty này! Ta ngay bây giờ có thể tập hợp ban giám đốc, nói phế cháu là lập tức phế!"
Nghe mùi khói thuốc súng ngày càng đậm, Phùng Tuấn vội vàng tiến đến khuyên can Vương Trung Đỉnh.
"Vì một nghệ sĩ mà trở mặt với người nhà thật không đáng đi? Đi, chúng ta đi về trước, đi về trước..."
Vương Trung Đỉnh cương lên bất động, ánh mắt như một cái đinh ghim lên mặt Vương Hải Chí.
"Lấy đại cục làm trọng." Phùng Tuấn nhỏ giọng nhắc nhở.
Vương Trung Đỉnh rốt cục cưỡng chế một thân lệ khí, quay đầu rời đi.
Trở lại văn phòng, Vương Trung Đỉnh hỏi Phùng Tuấn: "Hướng đi tài chính tra đến đâu rồi?"
"Chỉ tra được một phần." Phùng Tuấn nói.
Ánh mắt của Vương Trung Đỉnh nhìn chằm chằm vào báo cáo trước mặt khiến cho người khác kinh sợ, lạnh giọng nhắc nhở: "Trọng điểm kiểm tra bất động
sản."
"Bất động sản đã tra qua, nửa năm trước Y Lộ mua một căn nhà, lúc ấy chủ tịch còn chưa ra mặt."
"Nhất định là ông ta dùng hộ khẩu giả." Vì thế Phùng Tuấn buồn bực, "Như vậy
điều tra lại càng khó khăn, tuyệt đối không phải vài ngày có thể thu
phục."
Chuyện này cũng khiến Vương Trung Đỉnh phi thường đau đầu.
Y lại nhịn không được hỏi Nhị Lôi: "Vali của Hàn Đông có những thứ gì?"
Vấn đề này Nhị Lôi đã phải trả lời vô số lần, trong lòng Vương Trung Đỉnh rất rõ ràng, nhưng vẫn quản không được miệng mình.
Nhị Lôi thở dài, "Khả năng chúng ta có thể cứu cậu ấy ra quá thấp, hiện tại hi vọng duy nhất chính là cậu ấy tự mình phát huy thần lực chạy ra
ngoài."
Phùng Tuấn lại phóng ánh mắt khinh thường sang Nhị Lôi, "Cậu cho là bảo tiêu bên kia của chủ tịch đều là nuôi tốn cơm?"
Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên ở cửa.
"Tự anh ấy có thể thoát ra!"
Ba người cùng quay đầu.
Thẩm Sơ Hoa mang một gương mặt khí phách cùng thanh âm ngọt ngào hoàn toàn không ăn nhập tiến đến.
"Em đã sắp xếp đồ dùng nữ trong hành lý của Hàn Đông, hơn nữa còn nhắc nhở có thể dùng lúc cần thiết để giải quyết phiền toái."
Phùng Tuấn cùng Nhị Lôi đều bị đồng chí Thẩm Sơ Hoa nhìn xa trông rộng làm cho kịch chấn.
Ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng phá lệ mỉm cười, vỗ vỗ đầu Thẩm Sơ Hoa tán thưởng nói : "Tôi thật sự không nhìn lầm người."
Thẩm Sơ Hoa hạnh phúc đến thiếu chút nữa nhảy chồm qua.
Vương Trung Đỉnh kia vốn vôcùng khinh thường trò cầu nguyện, lại càng không
tin tưởng thần giao cách cảm,nhưng đêm nay lại lặp đi lặp lại mặc niệm:
Baby, em nhất định phải nghĩ ra cách...