Phong Mang

Chương 162: Chương 162: Phản hắc




Hàn Đông hai ngày này quả thật bị đánh không ít.

Hơn nữa mỗi đêm, hai bảo tiêu canh cửa đến mí mắt không mở ra được, Hàn Đông ở bên trong lại cố ý cao điệu ngáy ngủ, quả thực rất thiếu đánh.

Hai bảo tiêu này coi như cũng có chút nhân tính, biết rõ phải đến hành hạ một cái bao cát sống, cho nên mỗi lần cũng không trực tiếp đánh lên người. Mà dùng chiếu bọc lấy Hàn Đông, ở bên ngoài các loại đấm đá đến tuyệt đối là muốn sống không được!

Hàn Đông ở bên trong gào mặc dù vẫn gào, đến khi vừa rút chiếu ra, bộ dạng thiếu đánh vẫn là thiếu đánh.

"Đánh a, dùng sức mà đánh." Hàn Đông nói.

Mặt hai bảo tiêu chết cứng, chưa thấy qua minh tinh nào mạnh miệng như vậy!

"Ta đã tính ra kết cục bi thảm của các người, nói thật, anh em trong lòng rất không đành. Các người cứ cố gắng đánh nhiều vào, sau này ta còn có thể thanh thản một chút."

Bảo tiêu cười lạnh, "Bọn ta thật sự cũng là con người, cầu được ước thấy, ngươi hiện tại thu hồi những lời này vẫn còn kịp."

Hàn Đông nói: "Ta thu..."

Bảo tiêu vừa muốn nhân cơ hội làm khó dễ, chợt nghe Hàn Đông tiếp một câu, "Ta thu con mẹ các người!"

Hậu quả có thể nghĩ.

Hàn Đông ngay cả giường cũng không bò lên được, nằm liệt trên mặt đất đã hơn nửa ngày.

Nửa đêm, hai bảo tiêu vừa ngáp vừa nói chuyện phiếm.

"Hàng này sao hôm nay không ngáy ngủ nữa?"

"Đúng a, tôi cũng thấy yên tĩnh quá."

"Sẽ không phải bị chúng ta đánh đến có chuyện rồi chứ?"

Hai bảo tiêu vội vàng mở cửa ra.

Kết quả vụt trợn tròn mắt.

Người vẫn là người kia, quần áo vẫn là quần áo đó, nhưng mặt hoàn toàn thay đổi.

Lúc đầu bảo tiêu cũng hoài nghi là Hàn Đông đóng giả, nhưng độ giống nhau quá thấp. Hơn nữa ngực ra ngực, mông ra mông, đùi đẹp ra đùi đẹp... Hoàn toàn, từ đầu, không thể liên tưởng đến tên Hàn Đông miệng tiện kia.

Một bảo tiêu chạy qua hỏi, "Tỉnh, tỉnh, cô từ đâu tới?"

"Đại mỹ nữ" không phản ứng chút nào.

Bảo tiêu kia lật tung hành lý của Hàn Đông, nói: "Nữ trang lúc trước ở trong vali không còn."

Tinh thần mệt mỏi hơn nữa sốt ruột khiến hai bảo tiêu mất đi sức phán đoán, nhất trí cho rằng Hàn Đông đã bị người đánh tráo. Vì thế lao ra khỏi phòng, tập hợp vài bảo tiêu phía dưới cùng đi tìm.

Sau khi tất cả ra ngoài, Hàn Đông mới từ trên giường ngồi dậy. Cầm lấy nữ trang giấu trong túi chữ nhật, đổi xong nghênh ngang đi ra ngoài.

Hai bảo tiêu tìm được một lúc mới nhớ tới một chuyện.

"Bọn chúng đánh tráo sao không tìm một nam nhân?"

"Vô nghĩa, nữ nhân dễ chui vào đó hơn thôi!"

Nghĩ vậy, hai bảo tiêu có vẻ như nhận ra được gì đó.

"Nói cách khác người đàn bà kia là tự mình chui vào giúp Hàn Đông thoát thân? Cô ta hẳn là, nguy rồi!"

Lúc này hai bảo tiêu mới nghĩ ra thì đã muộn, Hàn Đông đã sớm thừa dịp hỗn loạn hết sức chạy trốn.

Bọn chúng đành phải thông báo cho những bảo tiêu khác: "Đừng tìm Hàn Đông, hắn không biết đã chạy đến đâu rồi. Tìm một cô gái, cô ta nhất định không chạy xa!"

"Trông như thế nào a?" Mặt khác bảo tiêu hỏi.

"Tôi cũng không tả được, dù sao rất đẹp. Đúng rồi, đúng rồi, nàng mặc quần áo Hàn Đông!"

Nói như thế chẳng bằng không nói, Hàn Đông đi trên đường, mấy bảo tiêu liên tiếp chạy qua bên cạnh hắn, đều bởi vì "mặc" mà loại hắn khỏi phạn vi tìm kiếm.

Chuyện ngoài ý muốn này kinh động đến giấc ngủ của Vương Hải Chí.

Y Lộ thấy Vương Hải Chí ngồi dậy, vội hỏi: "Anh làm gì thế?"

"Hàn Đông tiểu tử đó chạy trốn rồi."

"Chạy rồi?"

"Ừ, do Vương Trung Đỉnh đánh tráo."

Sắc mặt Y Lộ đổi đổi, không nói tiếp.

Vương Hải Chí đột nhiên dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Y Lộ, "Không phải em mật báo chứ?"

"Em mật báo?"

"Bằng không sao Vương Trung Đỉnh lại biết căn nhà kia?"

Y Lộ ngây ngốc nhìn thấy Vương Hải Chí, một câu cũng không giải thích, lẳng lặng nằm xuống.

Vương Hải Chí thấy bộ dạng này của cô ta lại mềm lòng, ẩn đi các loại tức giận mềm giọng khuyên hống. Lại hôn lại chạm vào không đầy một lát cảm giác đã tới rồi, thậm chí có chút không muốn xuống giường nữa.

"Được rồi, anh nhanh đi làm chuyện quan trọng đi, tránh nói em là vì kéo dài thời gian để cho hắn chạy trốn mới cố ý giữ anh."

Vương Hải Chí lưu luyến sờ soạng mông Y Lộ một lúc mới đi.

Lái xe hỏi Vương Hải Chí, "Chúng ta tự lái xe hay là bắt xe?"

Vương Hải Chí vẻ mặt cẩn thận: "Bắt xe, ngộ nhỡ là một cái bẫy, tiểu tử đó căn bản là không chạy đi, chúng ta như vậy sẽ trúng kế bại lộ hành tung."

"Vâng."

Kết quả, Vương Hải Chí trăm nghìn lần không nghĩ tới chính là, ngay tại một nơi cách khách sạn không xa, có một chiếc taxi đã cắm rễ ở đây 3 ngày 3 đêm không chớp mắt.

Rốt cục, Vương Hải Chí cản xe này lại.

Xe chạy vững vàng trên đường, tới khi cách khu nhà cấp cao còn có hai cây số, Vương Hải Chí đột nhiên hô một tiếng.

"Dừng xe!"

Lái xe lập tức phanh xe dừng lại, ở mặt ngoài thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng dị thường khẩn trương.

Bởi vì hắn nhìn thấy Hàn đại mỹ nhân đang đi bộ.

Vương Hải Chí cũng là thấy người này mới kêu dừng.

Ngày đó Hàn Đông và Lý Thượng "Diễn viên đại chiến" Vương Hải Chí không tham gia, cũng chưa từng thấy qua bộ dạng giả nữ của Hàn Đông. Đột nhiên kêu lái xe dừng, đơn thuần là bị kinh diễm đến phản ứng vô thức.

Sau khi xuống xe, Vương Hải Chí đi tới chỗ Hàn Đông, nho nhã lễ độ hỏi: "Tiểu thư, có thể cho tôi một phương thức liên lạc với cô không? Tôi là chủ tịch Trung Đỉnh điện ảnh và truyền ..."

Hàn đại mỹ nhân hoàn toàn không để ý tới, cứ thế mở cửa xe, một mạch ra phía sau xe ngồi.

"Lái xe, lái xe!"

Vương Hải Chí nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy rõ mặt Hàn đại mỹ nhân, tuy rằng nhắm hai mắt nhưng bởi vì là đang nằm cho nên không hề thấy có gì không phù hợp. Hai cái đại chân dài từ đũng váy lộ ra, đối diện với hai tròng mắt nóng cháy của Vương Hải Chí.

Xe đã đi rất xa, Vương Hải Chí mới hồi phục lại tinh thần.

Đẹp quá đẹp, đáng tiếc hữu duyên vô phận.

Tới khu nhà cấp cao, hình bóng Hàn đại mỹ nhân còn bám chặt trong đầu Vương Hải Chí không đuổi đi được. Thế nên lão xác định Hàn Đông đã thật sự đã đào tẩu, cũng không có bộ dạng phẫn nộ trong dự đoán.

Theo dõi băng ghi hình để điều tra, video phòng Hàn Đông luôn trong trạng thái mất kiểm soát. Nhưng tất cả bên ngoài đều bình thường, cho nên âm kém dương sai mà xác minh chuyện đánh tráo là thật.

Đến đây mấy bảo tiêu ngay cả đầu cũng nâng không nổi.

Vương Hải Chí lúc này mới kích động, "Nữ nhân này là phái tới đánh tráo với Hàn Đông?"

Bảo tiêu gật gật đầu.

"Quả thực hoang đường!"

Vương Hải Chí trong lòng thầm nghĩ: nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại dùng để thay tiểu tử ngu ngốc kia?

Bảo tiêu lo sợ bất an chờ cơn thịnh nộ, không ngờ Vương Hải Chí không những không nổi bão, trong mắt thế nhưng mơ hồ hàm chứa vài tia hứng thú.

Không ngờ là cô ta? Lại là cô ta?

"Cho các cậu một cơ hội lập công chuộc tội, tra bằng được thông tin về nữ nhân này cho tôi."

Y Lộ lo lắng đến không ngủ được, rốt cục nghe được tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu thấy trên mặt Vương Hải Chí mang thần thái khác thường.

"Tìm được Hàn Đông rồi sao?" Y Lộ hỏi.

"Không có, vẫn để tiểu tử đó trốn thoát."

Y Lộ kinh ngạc, "Vậy sao anh lại hưng phấn như thế?"

"Anh hưng phấn sao?" Vương Hải Chí cũng không ý thức được.

Y Lộ ôn nhu trả lời: "Đùa anh thôi, mau nghỉ ngơi đi." Nói xong định cởi quần áo Vương Hải Chí.

Vương Hải Chí lúc trước khi đi các loại thèm muốn, kết quả sau khi trở về nhìn thân hình Y Lộ trần trụi, đột nhiên lại không còn cảm giác nữa.

Y Lộ biết chuyện Hàn Đôngảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của Vương Hải Chí, cũng không hoài nghi, trựctiếp ôm lão nằm ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.