Phong Mang

Chương 196: Chương 196: Cường địch tiềm tàng




Sáng sớm hôm sau, hơn năm mươi chiếc xe của đoàn phim tập hợp trước khách sạn, chuẩn bị khởi hành đến sân bay.

Ở đây đồ đạc của Hàn Đông là nhiều nhất, trên xe đẩy của tiểu Lương xếp bốn cái, trên vai mang hai, trên tay "Thẩm hán tử" bên cạnh còn xách hai cái nữa, mới miễn cưỡng mang được toàn bộ.

"Ai ~ sao tiểu suất ca không đi a!" Thẩm Sơ Hoa nhịn không được cảm thán một câu, "Chỉ có Vương tổng cùng đi, mới có thể miễn cưỡng bù lại tiếc nuối trong lòng ta."

Hàn Đông dè bỉu, "Anh ấy đi? Anh ấy ngay cả tiễn tôi cũng không thời gian, lúc này đang đi dự tiệc rồi."

"Ngài ấy chính là có thời gian cũng không thể tiễn a, đoàn phim nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, ngài ấy thân là chủ tịch kiêm tổng giám đốc kiêm tổng nhà sản xuất, chỉ chiếu cố một mình anh, có thể sao?"

Kết quả, Thẩm Sơ Hoa mới vừa nói xong, một bàn tay to liền mạnh mẽ nhấc lấy vali trong tay nàng.

"Để tôi mang." Vương Trung Đỉnh nói.

Thẩm Sơ Hoa kinh ngạc, nhìn thấy một đám diễn viên bên cạnh cũng kinh ngạc, ngay cả Hàn Đông cũng giật nảy.

Vương Trung Đỉnh hoàn toàn coi thường những ánh mắt đó, tự mình đem hành lý Hàn Đông từng cái từng cái xếp hết lên xe.

"Anh không phải đi họp rồi sao?" Hàn Đông cố ý hỏi.

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Chưa tới giờ."

"Ôi chao! Em nhớ rõ ràng là tám giờ a, bây giờ không phải là đã tám..."

Vương Trung Đỉnh đem mặt đồng hồ chậm chạp trên cổ tay giơ lên trước mắt hắn, "Bảy giờ rưỡi."

Nghe thế, một vị đang bàng quan nào đó xương cốt đều giòn rồi.

Vương Trung Đỉnh sau khi xếp xong hành lý vẫn không rời đi, một mực đứng bên cạnh Hàn Đông. Cũng không nói một lời nị oai gì, chỉ một mực nhìn hắn.

Thẳng đến khi giám chế kiểm kê đủ số người, ý bảo mọi người lên đường, ánh mắt bám riết không tha của Vương Trung Đỉnh mới đổ xuống.

"Sau khi tới gọi điện thoại cho tôi."

Hàn Đông ừ một tiếng.

Kết quả, hắn vừa muốn xoay người, đột nhiên cảm giác có một bàn tay to túm chặt sau gáy mình, lại hung hăng đến một ngụm ở trên miệng. Tốc độ nhanh đến hắn còn chưa kịp phản ứng, bóng lưng Vương Trung Đỉnh đã kinh hoảng đi thật xa.

Thẩm Sơ Hoa kích động mà nói đều nói không ra câu nữa, "Mới vừa... Mới vừa... Vừa mới Vương tổng là hôn anh sao?"

Hàn Đông không không nói gì, dị thường bình tĩnh mà lên xe, giống như đã sớm quen với loại "bày tỏ tình yêu" kiều đoạn này.

Vương Trung Đỉnh rốt cục là không có tiêu sái như vậy, nghe được tiếng của ô tô, cước bộ đột nhiên dừng lại.

Y xoay người, từ trong năm mươi mấy chiếc xe giống nhau như đúc nhanh chóng tìm được cỗ xe Hàn Đông đang ngồi kia. Thấy Hàn Đông thành thực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, biểu tình hiền lành, bởi vì một cái nhìn đăm chiêu bất chợt của hắn mà đột nhiên cảm thấy, trên thế giới hình ảnh động tâm nhất không gì hơn cái này.

Khóe miệng cong cong của Hàn Đông xuất hiện từ lúc ở nội thành phải mất một lúc mới miễn cưỡng hạ xuống, lúc ấy Thẩm Sơ Hoa đang cùng tiểu Lương trò chuyện Bát Quái, Hàn Đông không hiểu sao xen vào một câu: "Tôi cũng không biết."

Thẩm Sơ Hoa cùng tiểu Lương đưa mắt nhìn nhau.

"Không biết cái gì?"

Hàn Đông chậm rì rì nói: "Tôi cũng không biết anh ấy có hôn tôi hay không."

Thẩm Sơ Hoa, "Tốc độ phản ứng này của anh... Cũng quá nhanh rồi a?"

...

Chạng vạng, đoàn người an thuận đến Quý Châu.

Bởi vì nhân viên đoàn phim khá đông, một cái khách sạn không chứa hết, cho nên phải chia làm hai tốp ngủ lại ở hai chỗ. Hàn Đông vừa định gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, chợt nghe đến một trận gõ cửa.

"Ai a?" Hàn Đông buông điện thoại xuống.

"Tôi, tiểu Lương."

Kết quả, Hàn Đông vừa mở ra, phát hiện người đứng bên ngoài không phải tiểu Lương, mà là một gương mặt quen thuộc khác.

"Làm sao anh biết tôi ở đây?"

Thái Bằng cười cười, "Không bỏ chút tâm tư, như thế nào thuyết phục cậu diễn phim của chúng tôi được?"

Không biết vì cái gì, mỗi lần ánh mắt Thái Bằng đều là ôn hòa, Hàn Đông lại cảm giác mười phần ác ý.

"Tôi cũng đang muốn cùng anh nói việc này, lịch trình hiện tại của tôi đã sắp xếp kín rồi, cho nên chỉ có thể..."

"Lịch trình của cậu còn trống." Thái Bằng đột nhiên nói.

Hàn Đông có chút không được tự nhiên, "Tôi nói tất cả lịch của tôi đã kín rồi, anh không nên..."

"Cậu chỉ là không muốn diễn mà thôi." Thái Bằng ngắt lời.

Nói chung, trong cái vòng luẩn quẩn này vô cùng ít người có thể thẳng thắn như vậy. Hàn Đông cảm thấy gã là quân tử, cũng không vòng vo nữa, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

"Tôi chính là không muốn diễn."

Thái Bằng xòe ra năm ngón tay, "Tiền thù lao như vậy thì sao?"

"Không phải vấn đề thù lao, là tôi cảm thấy cái vai diễn kia cũng không phải ..."

"Như vậy thì sao?" Thái Bằng lại xòe ra 8 ngón tay.

Trong lòng Hàn Đông bật sáng lên đèn báo động, lập tức từ chối khéo: "Không phải tôi không cho anh mặt mũi, là tôi..."

Thái Bằng lại dựng thẳng lên một ngón tay, "Như vậy?"

Hàn Đông thật sự chịu không nổi kích thích này, liền vẻ mặt đau khổ hỏi: "Anh làm gì nhất định muốn tìm tôi a? Cái giá này cũng có thể mời đến một siêu sao quốc nội rồi."

Ánh mắt Thái Bằng nhấp nháy, ngôn từ mười phần chắc chắn.

"Bộ phim điện ảnh này do cậu biểu diễn nhất định sẽ đại hỏa, cũng trở thành tác phẩm tiêu biểu của cậu."

Hàn Đông so với gã còn giọng điệu hết lòng tin theo hơn, "Anh sai rồi, 《 Phong Mang 》 mới là tác phẩm tiêu biểu của tôi."

"Bộ điện ảnh của tôi sẽ chiếu trước 《 Phong Mang 》, không ảnh hưởng độ tỏa sáng của cậu ở bên đây, chỉ biết dệt hoa trên gấm."

Hàn Đông thở dài, "Như vậy đi, tôi giới thiệu cho anh một người, cậu ta cũng trong tổ phim chúng tôi, so với tôi điều kiện còn tốt hơn vài lần, anh có thể..."

"Cậu là nói Hạ Dương Trác sao?" Thái Bằng lại ngắt lời.

Hàn Đông phát hiện Thái Bằng quả thực là Bách Sự Thông, như thế nào cái gì cũng biết?

"Chính là Hạ Dương Trác, đủ sáng chứ?"

Thái Bằng hừ cười một tiếng, "Quả thật đủ sáng, nhưng không tuyệt diệu như cậu."

Theo hai chữ "Tuyệt diệu" nói ra, Hàn Đông cảm giác được không phải là ca ngợi, mà là ý tứ công kích mãnh liệt.

Cho dù như vậy, hắn vẫn là dùng giọng điệu thoải mái đáp lại: "Tôi có thể giới thiệu cho anh một người càng tuyệt diệu hơn, vai diễn hiện tại của tôi ngay từ đầu vốn là của cậu ta."

Nếu như nói đến Hạ Dương Trác Thái Bằng còn có chút động lòng, nói đến Lý Thượng chính là thuần túy dè bỉu.

"Cậu là đang lấy hắn nhục nhã chính mình sao?"

Hàn Đông kinh ngạc, "Anh biết tôi đang nói đến ai sao?"

"Cái cuộc tranh tài 'Diễn viên đại chiến' kia của các cậu, tôi đã quan sát toàn bộ quá trình rồi." Thái Bằng nói.

Hàn Đông càng kinh ngạc, "Ngày đó hiện trường không phải không cho phép người ngoài công ty tiến vào sao?"

Thái Bằng đột nhiên tiến đến bên người Hàn Đông, râu dưới cằm suýt nữa đâm đến mắt của hắn, vừa mở miệng khí tức đàn ông liền xông vào mũi.

"Khách sạn các người ở hiện tại, không phải cũng không cho người không phải nhân viên đoàn phim tiến vào sao?"

Hàn Đông sửng sốt, đúng vậy! Ngươi đây là vào bằng cách nào?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cái cánh tay chắn ngang giữa hắn và Thái Bằng, đem hai người ngăn cách một khoảng.

Hàn Đông nghiêng đầu sang, phát hiện là tiểu Lương.

"Vậy tôi không quấy rầy nữa." Thái Bằng lỗ mãng nở một nụ cười hàm ý thâm hậu, rất nhanh đi khuất khỏi tầm mắt hai người.

Tiểu Lương hướng Hàn Đông hỏi: "Người kia là ai a?"

Hàn Đông đối với vấn đề tiểu Lương hỏi thật bất ngờ sâu sắc, "Ngay cả cậu cũng không nhận ra hắn?"

"Tôi vì sao phải nhận ra hắn? Hắn rất có danh tiếng?" Tiểu Lương tựa hồ so với Hàn Đông càng thắc mắc hơn.

Hàn Đông bị tiểu Lương hỏi khó, vì thế lại trở về phòng tra xét thông tin về Thái Bằng.

Hắn vốn tưởng rằng Thái Bằng ra tay hào khí như vậy, hẳn là đến từ một công ty điện ảnh và truyền hình thực lực hùng hậu.

Kết quả tra một cái mới phát hiện, công ty Thái Bằng đăng ký chưa tới nửa năm, tác phẩm điện ảnh cơ hồ chưa có, so sánh với tập đoàn Trung Đỉnh quả thực là không đáng kể.

Không phải trung niên quật khởi, thế bất khả đáng sao... Hàn Đông lại nghĩ tới gương mặt Thái Bằng, chẳng lẽ còn chưa tới trung niên?

Hắn lại nhìn thoáng qua tư liệu, Thái Bằng năm nay ba mươi bảy tuổi, dựa theo lời tính toán bốn mươi tuổi, gã còn có thời gian ba năm.

Cũng chính là gã chỉ dùng thời gian ba năm liền từ khởi điểm nhảy trở thành cường địch của Vương Trung Đỉnh?

Hàn Đông chấn kinh rồi!

Đồng thời, lại bắt đầu tự kỷ lo lắng: có khi nào có suy nghĩ gì không an phận với ta không a?

Kết quả tiếp tục tính toán cẩn thận, mặt nháy mắt liền tái rồi.

Không, không, điều đó không có khả năng...

Ta như thế nào lại bị một kẻ có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa âm hiểm loạn tính như vậy nhìn trúng đây? ! !

Suy nghĩ của Hàn Đông khóa tại chỗ sextoy không nhúc nhích.

Bên này Vương Trung Đỉnh còn đang một mực chờ điện thoại của hắn, càng chờ sắc mặt càng âm trầm.

Nhị Lôi ở bên cạnh khuyên nhủ: "Có lẽ đồ đạc của cậu ấy quá nhiều, một chốc mang không hết. Cũng có thể cậu ấy dọn dẹp xong lại đau bụng, còn chưa kịp điện thoại cho anh phải đi WC..."

Vương Trung Đỉnh nói rõ ràng với Nhị Lôi, "Tôi đem toàn bộ thời gian phát sinh tính toán rành mạch rồi, cậu ta cũng không thể bận đến hiện tại, nhất định là nói chuyện phiếm với ai đem việc này quên đi rồi."

"Hẳn là không đến mức đi?"

Vương Trung Đỉnh chủ động gọi cho Hàn Đông, hơn nữa còn bật loa ngoài.

Không đầy một lát, thanh âm như ở trong mộng mới tỉnh của Hàn Đông truyền tới.

"Uy?"

Vương Trung Đỉnh biết rõ còn cố hỏi: "Tới chưa?"

"Tới, tới, đã sớm tới rồi."

Vương Trung Đỉnh tức giận, "Kia như thế nào không gọi cho tôi một cuộc điện thoại?"

"A... Vừa rồi có người tìm, em nhất thời nói chuyện phiếm đem việc này đem quên mất..."

Vương Trung Đỉnh hướng Nhị Lôi quẳng qua một ánh mắt chất vấn: Tôi đã nói thế nào?

Nhị Lôi không khỏi lau mồ hôi lạnh, sức phán đoán quá con mẹ nó khủng khiếp !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.