Ba ngày sau, Hạ Dương Trác chính thức tiến tổ giữa một mảnh tiếng tung hô.
Kỳ thật về cái phần diễn kia của cậu, biên kịch ngay cả cái bản nháp cũng
chưa đánh ra. Cậu tiến tổ bất quá cũng chỉ là để quen mặt cùng mọi
người, so với tham ban bình thường không có gì khác biệt.
Cho dù như vậy, nhân viên công tác trong đoàn vẫn đối đãi cậu như diễn viên chính thức.
Tổ trưởng tổ đạo cụ giải thích rõ ràng các loại phương pháp sử dụng đạo
cụ, nhóm hoá trang đã bắt đầu thương thảo kế hoạch tạo hình thích hợp,
người quay phim lại thừa dịp thời gian nghỉ ngơi đến quay thử một đoạn
cho đã nghiện...
Cả tổ mấy tiểu muội nước trà đều chịu khó hẳn lên,
một lát lại bưng qua một ly, một lát lại bưng qua một ly. Này thanh
nhiệt giải độc, kia thuốc bổ dưỡng nhan, thái độ phục vụ có thể nói là
vô cùng tận tâm.
Dứt khoát trong lòng chúng nữ vẫn còn lưu lại vài
phần đạo nghĩa, ở thời gian Hàn Đông cùng Hạ Dương Trác tranh đoạt
Calne, không chút do dự đứng ở phe Hàn Đông, còn dành cho hắn các loại
cổ vũ.
"Anh mau gọi Calne đạo diễn đi đi, bằng không tiểu soái cứ lão quấn quít lấy anh ta, liếc cũng không liếc chúng em lấy một cái."
"Phải a, vì hạnh phúc của chúng ta, anh nhất định phải không từ một thủ đoạn nào đả bại cậu ấy!"
Đây quả nhiên là bộ mặt của thế giới!
Bất quá Hàn Đông từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm, trạng thái diễn xuất
tuyệt hảo, thậm chí tới tiêu chuẩn vô cùng diệu kì. Rất nhiều cảnh đều
một lần là qua, mười phần thể hiện khí độ siêu phàm cùng phong phạm
vương giả của một diễn viên chính.
Cứ việc mỗi lần hắn khinh miệt mà
nhìn về phía cái "Vật phát sáng" kia, phát hiện người ta từ đầu đến cuối đều mân mê một cái đạo cụ hình tròn.
Sau khi kết thúc công việc, Hàn lưu manh lại xấu xa chạy qua các loại ngăn đón không cho đi.
"Được a ~ nói tiến tổ liền tiến tổ ~ "
Hạ Dương Trác mắt lạnh nhìn hắn, "Có việc gì không? Không có thì tránh ra, tôi phải về nhà."
Hàn Đông cố ý đem ánh mắt bới lông tìm vết nhắm vào đạo cụ hình tròn trong tay Hạ Dương Trác, "Đây là cái gì?"
"Một cái đạo cụ thôi." Hạ Dương Trác nói.
Hàn Đông nhìn ra cậu rất hiếm lạ vật này, liền ánh mắt xấu xa nhắc nhở:
"Đạo cụ thuộc loại tài sản chung của đoàn phim, sao có thể nói lấy liền
lấy đi đây?"
"Tôi đã bắt chuyện qua cùng đạo cụ sư rồi." Hạ Dương Trác giải thích.
Hàn Đông chưa vừa ý nhất định không buông tha, "Tôi như thế nào nhớ rõ đạo
cụ sư chỉ phụ trách quản lý đạo cụ, không có quyền cho phép người khác
mang đi a?"
"Tôi không lấy, tôi chỉ đi muốn mượn về chơi mấy ngày."
"Nhé! Thì ra đạo cụ của đoàn có thể muốn chơi liền chơi a? Tôi đây chẳng phải là có thể ôm cái bình phỉ thúy kia về nhà ném một cái, xem xem có rắn
chắc hay không?"
Hạ Dương Trác giận trừng Hàn Đông, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn về nhà thì bỏ đạo cụ lại, muốn chơi thì chơi ở studio." Hàn Đông khẩu khí bá đạo.
Hạ Dương Trác lập tức gọi điện thoại cho Hạ Diệu.
"Em hôm nay không đến nhà anh ăn được."
"Sao lại không tới? Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi, đều là vị Đông Bắc, không ăn hối hận cả đời!"
Hạ Dương Trác khó khăn liếc Hàn Đông một cái, "Em bên đây gặp chút phiền toái, trong thời gian ngắn giải quyết không xong."
Hai tay Hàn Đông đút túi quần, một bộ tư thế mặc ngươi cáo trạng, lão tử không sợ cường quyền.
"Cậu ở đâu? Anh đóng gói đưa qua cho."
"Em ở tổ phim."
Hàn Đông nghe được Hạ Dương Trác báo địa chỉ, biểu cảm liền không còn hung hăng như vậy nữa.
"Tôi nói, việc này cậu tìm ai đến cũng không có tác dụng, đạo cụ đoàn phim chính là không thể mang ra bên ngoài!"
Hạ Dương Trác nói: "Tôi không muốn mang ra bên ngoài, tôi chỉ là nhờ anh tôi đưa thức ăn lại đây thôi."
"Cậu... Anh của cậu?"
"Chính là Hạ cảnh quan a! Hai người các anh không phải có giao tình mười năm
sao? Phải rồi, tôi như thế nào quên chuyện này a? Anh chờ tôi gọi điện
lại, bảo anh ấy mang thêm một bộ bát đũa."
"Đừng !" Hàn Đông nháy mắt tươi cười, "Như thế thật ngại a? Tôi đây đi trước, lúc này đi..."
Hàn Đông vừa lui lại vừa thầm mắng: Chỉ biết lôi anh ngươi tới dọa ta! Anh
của ngươi có gì đặc biệt hơn người ? Lúc trước còn không phải khúm núm
dưới vẻ đẹp của ta sao?
Về đến nhà, ác nhân Hàn Đông liền cáo trạng trước.
"Tiểu tử Hạ Dương Trác này thật ngông cuồng! Ngang nhiên lấy đạo cụ đắt tiền
chơi đùa, nghĩ đoàn phim là nhà cậu ta mở ra sao? Em chỉ khuyên hai câu, cậu ta lại có thể động tay động chân, còn ngăn cản em không cho đi! Anh nói một chút, loại người này không phải giữ lại không ổn sao?"
"Em nói sẽ không phải chính là cái quả cầu plastic kia đi?"
Vương Trung Đỉnh nghĩ đến trước hết chính là cái này, đầu tiên bởi vì quả cầu Hạ Dương Trác thích Đông Tây đều dễ dàng thấy được. Ngoài cửa chất đống mấy thùng lớn, một cái giá không đến 3 phân tiền, hàng ngày vẫn bị nhân viên đoàn phim lấy đá chơi.
Hàn Đông tức giận bất bình, "Rẻ thì không phải là đạo cụ sao? Rẻ là có thể tùy tiện lấy sao?"
"Phải a, rẻ là em có thể đập vỡ mười mấy quả sao?" Vương Trung Đỉnh không chút khách khí tố giác.
Hàn Đông vẻ mặt không nhịn được, lại nói: "Em không phải sợ cậu ta lấy cái
quả cầu kia về tự an ủi sao! Vạn nhất tiếp tục trộm được lại đến lấy
dùng nữa, nhiều vô cùng a!"
Vương Trung Đỉnh quất một cái lên mông Hàn Đông, "Em cho là ai cũng giống em "sóng" như vậy sao?"
Hàn Đông dùng ngữ khí "sóng" đến không thể "sóng" hơn nữa phản bác: "Ai phóng đãng ~ "
Vương Trung Đỉnh trước tiên đem hắn "dạy dỗ" một trận xong mới nói chính sự.
"Cuối tuần em phải khởi hành đi Quý Châu quay cảnh ngoại cảnh rồi, hành lý
tôi đã đơn giản giúp em xắp xếp một chút, em xem xem còn thiếu thứ gì
không."
Hàn Đông cân nhắc, hôm nay là cuối tuần... Chẳng phải chính là ngày mai?
"Hơi có chút sớm đi? Bên này không phải còn mấy cảnh chưa quay xong sao?" Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Không còn sớm nữa, nhiệt độ bên kia đã bắt đầu hạ rồi, càng về sau nước càng lạnh, điều kiện quay phim càng khó khăn gian
khổ."
"Chính là từ hiện tại mà nói, ít nhất phải mất hai tháng. Trở
về bên này studio đã hết kỳ thuê rồi, còn phải tiếp tục quay một tháng,
lại phải chi phát sinh mấy chục vạn."
Hàn Đông nghĩ đến những số tiền kia liền đau lòng, vì thế lại nói: "Trước hết đừng đi? Em có thể chịu được."
"Tôi không chịu được." Vương Trung Đỉnh nghĩ cũng không nghĩ qua liền phun ra lời nói thật.
Đáng tiếc Hàn Đông không có nghe ra, "Anh không chịu được?"
Vương Trung Đỉnh chính là đã bị lần quay cảnh rơi xuống nước kia của Hàn Đông chỉnh thành bóng ma tâm lý rồi, sợ điều kiện quá khắc nghiệt Hàn Đông
sẽ gánh không được. Hơn nữa vào lúc này đây y không có cách nào khác đi
cùng, chỉ có thể tận lực đem nguy hiểm giảm luỹ thừa tới mức thấp nhất.
"Được rồi, nhìn xem còn có cái gì cần mang." Vương Trung Đỉnh tránh né không đáp.
Hàn Đông đảo mắt sang bên cạnh, nhất thời nghẹn họng rồi, sáu bảy vali lớn, từng cái đều đem không gian lợi dụng đến cực hạn.
"Cái này cũng có thể gọi là sắp xếp đơn giản một chút?" Hàn Đông đùa nghịch hai mươi mấy bộ quần áo thổn thức không thôi.
Hơn nữa trên mỗi bộ quần áo còn có đánh số, khiến Hàn Đông nhầm lẫn cho là mình phải đi tham gia 《 Bảo bối đi đâu! 》.
Vương Trung Đỉnh nói: "Nhiệt độ rất nhanh sẽ hạ, quần áo tốt nhất nên dự bị nhiều chút, tránh cho đến lúc đó lại phải mua."
"Những cái này thì sao? Cũng là thiết yếu sao?" Hai tay Hàn Đông cầm mười mấy cái sex-toy.
Vương Trung Đỉnh vô cùng nghiêm túc nói, "Cái đó nhất định phải mang, hơn nữa phải đem tình huống sử dụng mỗi một cái quay lại, trở về tôi phải
nghiệm thu."
Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi cười, "Anh thực con mẹ nó... Quá hiểu người ta đi!"
Trước khi ngủ, Hàn Đông trộm lén vào phòng cách vách, đem Tây Tây từ trong chăn lôi ra chà đạp một trận.
"Tây Tây a ~ thúc con sắp phải đi xa tha hương rồi, từ biệt lần này phải hai tháng sau mới gặp lại."
Tây Tây dùng sức tách bàn tay Hàn Đông ra, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập gợn sóng không quan tâm.
"Chú có đi hay không liên quan gì đến cháu?"
Bàn tay to của Hàn Đông lại duỗi thân đến tiểu thịt trên bụng Tây Tây, dùng lực đàn hồi trên đó đem Tây Tây lắc tới quay cuồng.
"Cháu chẳng lẻ không nhớ ta sao? Cháu sẽ không nhớ ta sao?"
Tây Tây bị lộng đến đầu óc choáng váng, khi dừng lại vẫn không quên trước
tiên sửa sang lại tiểu tóc cuốn hỗn độn, nói: "Cháu không thể nào nhớ
một người ngay cả tôn trọng tối thiểu nhất đều không có."
Hàn Đông
lại tiến đến ý vị hôn một cái lên lồng ngực Tây Tây, "Cháu thật không
nhớ ta sao... moa moa ta... Thật không nhớ sao... moa moa ta..."
Tây
Tây lúc đầu còn cứng ngắc, sau lại thật sự băng không nối mới lộ ra một
tia cười, chờ Hàn Đông ra khỏi phòng lại càng hưng phấn mà lăn lộn khắp
giường. Cũng không biết là bởi vì được Hàn Đông hôn mà vui, hay là bởi
vì Hàn Đông sắp phải đi mà cao hứng
Đêm khuya, Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông nồng nhệt triền miên.
Đột nhiên một trận đập cửa vang lên.
Vương Trung Đỉnh bất đắc dĩ dừng lại đi mở cửa, thấy người ở phía ngoài quả nhiên là Tây Tây.
Y vừa muốn cúi người ôm lấy, Tây Tây liền chạy qua y lao đến giường lớn.
Tiếp theo một màn thần kỳ xuất hiện.
Tây Tây cư nhiên lao vào ổ chăn Hàn Đông, ôm hắn các loại thân mật. Vô luận Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông hai người dẫn dắt như thế nào, vẫn là gắt
gao quấn quít lấy không buông tay.
"Làm sao bây giờ?" Hàn Đông vẻ mặt bất lực.
Vương Trung Đỉnh so với hắn càng căm tức, "Em không có việc gì đi trêu chọc nó làm gì?"
Mới vừa nói xong, Tây Tây lại tìm được tay Hàn Đông tự đưa đến trên bụng, ý bảo hắn chà đạp mình giống như lúc trước.
Hàn Đông đành phải một bên đùa nghịch tiểu thịt bụng của Tây Tây, nhìn nó
phải một lăn trái một lăn, thích đến cười không dứt, một bên giải thích
với mặt đen Vương Trung Đỉnh: "Em nào biết nó sẽ thích như thế này a? !"
"Em còn không biết chính mình là cái gì đức hạnh gì sao? !"
Hàn Đông, "..."