"Chỗ nào?"
Nhị Lôi còn đang tìm, Vương Trung Đỉnh bên kia mặt đều đen rồi.
"Gã đã ở lì ở đây vài ngày rồi, nếu không phải Hàn Đông nói, chúng tôi cũng không biết gã là đến tìm Hạ Hạ."
Nhị Lôi rốt cuộc tìm được, vừa nhìn sang Vương Trung Đỉnh, mặt đã đen đến độ có thể chiếu ra bóng người.
Ngươi với gã xưng huynh gọi đệ một hai một hai, ta có thể coi như ngươi
mù; gã đến kịch tổ của ngươi tham ban, lần một lần hai ta vẫn có thể xem như ngươi mù; nhưng là mỗi ngày mỗi buổi diễn đều đến, ta con mẹ nó nếu tiếp tục coi là ngươi mù, thì phải là ta mù!
"Vương tổng, ngài muốn đi đâu?"
Hàn Đông còn đang tán gẫu cùng Du Minh trong phòng thay quần áo.
"Đêm đó tôi đưa cho cậu cái kia, mặc vào không?" Nhướn nhướn mi cười xấu xa.
Du Minh mặt lạnh không nói lời nào.
Thấy cậu không phản bác, Hàn Đông bỗng nhiên thấy có biến, bật người ghé qua hỏi kỹ.
"Thế nào? Lúc ấy có phải hắn long tinh hổ mãnh, dùng không hết lực không?"
"Cậu nếu không nhanh chóng khai thật ra, cẩn thận Vương tổng đến bất ngờ, đem cậu cùng Thái Bằng ..."
"Hư!" Hàn Đông đột nhiên ngắt lời Du Minh, "Tôi như thế nào nghe thấy bên ngoài có một trận ồn ào?"
Hắn vừa nói như thế, Du Minh tựa hồ cũng nghe tới.
Hàn Đông vội vàng kéo quần lên, nhanh chạy ra ngoài, Du Minh theo sát phía sau.
Tới cửa, hai người nhất tề sửng sốt.
"Ở đây... ở đây làm sao lại đánh nhau?"
Chờ lúc Hàn Đông cùng Du Minh tiến lên, chiến tranh đã kết thúc. May mắn mọi người kéo đến đúng lúc, bằng không lấy khí thế của hai người kia,
khẳng định phải liều đến một sống một chết.
Thái Bằng hung hăng trừng Vương Trung Đỉnh một cái, giãy khỏi tay mọi người đi trước.
Vương Trung Đỉnh hung hăng trừng Hàn Đông một cái, cũng gạt tay mọi người rời đi.
Chỉ còn lại người trong kịch tổ nghị luận sôi nổi.
"Rốt cuộc sao lại thế này a?"
"Nghe nói là bởi vì Hạ Dương Trác."
"Ta thiên, Vương tổng sẽ không phải là động tâm thật sự rồi chứ?"
"Chỉ sợ, chị không thấy vẻ mặt vừa rồi của Vương tổng sao, hận không thể đem người kia xé nát a!"
Du Minh mắt lạnh nhìn Hàn Đông, "Nghe thấy không? Đều là chuyện tốt của cậu đây."
Hàn Đông, "..."
Thái Bằng trở lại công ty, xe Lý Thượng vừa đến bên ngoài chờ gã.
"Hợp đồng bên này tôi đã xử lý xong, anh xem ký tên một chữ?" Lý Thượng từ cửa kính xe ló ra.
Thái Bằng lẳng lặng trả lời: "Đi vào bàn."Kết quả, Lý Thượng mới vừa vào văn phòng Thái Bằng, trên bụng liền trúng một quyền. Lúc ấy cảm giác
ruột đều cuộn lại, đau đến ứa mồ hôi lạnh.
Không ngờ, còn chưa qua một lúc, lại trúng một cước. Cả người ngả về sau hai ba thước, đụng mạnh vào ván cửa, chấn đến đầu đều ong ong.
Thái Bằng lại bước nhanh tới, một phen xách áo Lý Thượng lên, ánh mắt hung tợn trừng nhìn hắn.
"Đừng cho là tôi không biết cậu dụ phục Vương Trung Đỉnh như thế nào!
Đừng cho là tôi không biết cậu đông đến điện thoại của Thuận Tử!"
Lý Thượng còn đang giãy dụa trong đau đớn, trong ánh mắt tự nhiên mà toát ra sợ hãi cùng bất an.
"Muốn phát những ảnh chụp kia? Muốn mượn cái này đen Hàn Đông? Nói cho cậu biết, cửa nhỏ cũng không có!"
Thái Bằng nói xong rồi lại hướng Lý Thượng quyền đấm cước đá, tiếng kêu rên còn cách mấy cái ngã tư vẫn có thể nghe được.
"Không phải tôi... A... Là Phùng Mục Chi... Phùng Mục Chi... cô ta ...Là cô ta muốn đen... A..."
Một bàn tay Thái Bằng lại hung hăng bóp chặt cằm Lý Thượng, "Tôi bất
chấp là ai, chỉ cần tin tức này bị người động tay chân, tôi sẽ tìm đến
cậu!"
Bả vai Lý Thượng run rẩy không ngừng, mồ hôi từng giọt từ trán không ngừng chảy xuống.
Thái Bằng lại đem tay kia trấn ở trên đầu gối yếu ớt của Lý Thượng, lực
đạo khiến cả người Lý Thượng đều cứng lại rồi, sợ tới mức một cử động
nhỏ cũng không dám.
"Còn dám tính kế với Hàn Đông, tôi một tay có thể khiến cho cậu tê liệt, không tin cậu thử xem xem!"
...
Phùng Mục Chi còn chưa nghĩ ra xuống tay như thế nào, điện thoại Lý Thượng liền gọi tới.
"Không được động vào đoạn video kia nữa."
Phùng Mục Chi nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
Lý Thượng nói thật, "Thái Bằng đã nhận ra, hôm nay vừa nói cho tôi, một
khi tin tức bị động, hợp đồng kia liền không được ký tên."
Phùng Mục Chi trả lời: "Tôi vốn cũng không có tính toán gì, cậu yên tâm mà chuẩn bị quay phim đi."
Điện thoại vừa ngắt, mặt Phùng Mục Chi liền chìm xuống. Đem USB vứt vào
ngăn kéo, âm thầm mắng: phế vật! Một ít việc này cũng để người ta nhìn
ra...
Tình hình Hàn Đông bên này so với Lý Thượng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Thật vất vả giằng co đến lúc nghỉ, không được nghe đến một tiếng an ủi,
không được thưởng gì. Đổi lấy chỉ có đế giày, đế giày đôn thịt mông,
cùng bộ mặt đen đến không đành lòng nhìn thẳng.
Thảm hại hơn chính là, hắn ngay cả giường Vương Trung Đỉnh cũng chưa leo được lên.
Cửa phòng Vương Trung Đỉnh khóa đến sít sao, cũng không phải là không
muốn cho Hàn Đông tiến vào, mà là không muốn cho chính mình đi ra ngoài.
Phải trước kia mà nói, y tuyệt đối sẽ không có loại lo lắng này. Nhưng
là hiện tại, y đối với chính mình đột nhiên cũng không nắm bắt được.
Liên tiếp đốt hơn mười điếu thuốc, tiếng ngáy nhỏ của Hàn Đông cuối cùng từ cách vách truyền đến.
Tâm Vương Trung Đỉnh thoáng tĩnh một chút.
Y bắt đầu nghĩ lại chính mình: kỳ thật Hàn Đông mỗi một lần giấu diếm
tình huống thực tế, đều không phải là bởi vì hắn chột dạ, nhiều khi là
bởi vấn đề thái độ của mình.
Tựa như đã hơn một lần, Hàn Đông thật vất vả cố lấy dũng khí thẳng thắn, kết quả còn bị "dạy dỗ" một trận.
Vương Trung Đỉnh cũng hiểu được, hai người sở dĩ khuyết thiếu thấu hiểu
cùng tín nhiệm, khả năng rất lớn là bởi vì y quá mức tự tin vào lực phán đoán của mình, do đó làm yếu đi quyền được nói của Hàn Đông, khiến cho
hắn càng ngày càng khó mở miệng.
Nghĩ vậy, tâm Vương Trung Đỉnh rốt cục nhẹ đi một chút.
Lúc này, cách vách cũng truyền đến rất động tĩnh nhỏ.
Đầu tiên là tiếng ván giường chớp lên, sau đó là hai chân rơi xuống đất, tiếp theo tiếng cửa mở ra, cuối cùng một trận tiếng bước chân Shasha từ xa đến gần.
Quả nhiên, hắn vẫn là muốn giải thích...
Vương Trung Đỉnh do dự chỉ chốc lát, vẫn là đi qua mở cửa.
Hàn người mù nhe răng cười, ở trong đó các loại chột dạ.
Vương Trung Đỉnh cố ý trầm mặt hỏi: "Không phải lại muốn nguỵ biện chứ?"
Hàn Đông lắc đầu, "Không phải nguỵ biện."
"Không phải nguỵ biện thì là gì? Chẳng lẽ là giải thích? Em có thể giải thích sao?"
Không ngờ, Hàn Đông nói: "Cũng không phải giải thích."
Nghe nói như thế, Vương Trung Đỉnh mới coi trọng hơn.
"Vậy là cái gì?"
"Em là muốn nói cho anh biết, em còn tính ra một người nữa."
Thân thể Vương Trung Đỉnh kịch liệt chấn động, "Em nói cái gì?"
"Trừ bỏ Thái Bằng, không lâu nữa còn có một nam nhân đang chờ anh."
"..."
Nghĩ lại nửa ngày, thật vất vả nặn ra chút dư âm khoan dung, kết quả lại là một kích liên tiếp!
Tâm tình Vương Trung Đỉnh có thể suy nghĩ là biết.
"Người nam nhân kia là ai?"
"Tính không ra tên cụ thể, chỉ biết là trên đùi có một cái bớt hình trứng."
Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng nghe được chuyện chính mình "đội thêm
một cái mũ xanh (bị cắm sừng!)" đã muốn đủ thảm rồi, không nghĩ tới thảm hại hơn chính là, cái mũ xanh này, còn con mẹ nó phải tự mình đi tìm!