Hôm sau, tập đoàn Trung Đỉnh triển khai một buổi vận động "Kiểm tra sức khoẻ" lớn.
So với kiểm tra sức khoẻ ngày trước, lần này có thêm ba hạng "phục vụ" đặc biệt.
Hạng thứ nhất là nhằm vào nam giới.
Hạng thứ hai là nhằm vào khoa da.
Hạng thứ ba là trọng điểm nhằm vào người hàng năm thường chạy bên ngoài.
Bởi vì Vương Trung Đỉnh cảm thấy xác suất người này và Hàn Đông chưa
từng gặp mặt rất cao, nếu không Hàn Đông đã có thể từ tướng mạo mà nhìn
ra manh mối, tình hình cụ thể xin tham khảo trường hợp Thái Bằng.
Kết quả, người phù hợp điều kiện là không.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh lại đem "Độc thủ" duỗi tới hướng kịch tổ.
Bởi vì trong kịch tổ trừ bỏ nhân viên công ty, còn hỗn tạp rất nhiều
người từ bên ngoài đến. Nhất là nhóm người nước ngoài tới này, khuôn mặt đặc biệt khác với người phương Đông, tạo thành khó khăn cho Hàn Đông
phân biệt, cho nên là đối tượng trọng điểm để kiểm tra.
Mà trong đó, Calne lại là trọng yếu nhất.
Vương Trung Đỉnh vì thể hiện đại Trung Hoa chúng ta nhiệt tình hiếu
khách, đặc biệt an bài cho Calne "phòng kiểm tra riêng". Có thể vừa mát
xa vừa kiểm tra đùi, vừa dưỡng da vừa giải trí. Nếu trong quá trình kiểm tra ngủ một giấc, tỉnh lại còn có quà lớn đưa tiễn.
Nhưng là kết quả kiểm tra cũng không khác biệt... Vị trí chỉ định không có bớt.
Vương Trung Đỉnh vẫn chưa yên tâm hỏi: "Thấy rõ ràng không?"
"Từ trên xuống dưới đều một tầng trắng." Nhị Lôi nói.
"Cậu xác định không phải bớt màu trắng chứ?"
Nhị Lôi lau mồ hôi, "Cái này không nằm trong phạm vi năng lực của tôi."
Vương Trung Đỉnh suy nghĩ một lát, hỏi: "Người còn ở đó không?"
"Vẫn luôn ở."
"Tôi tự mình đi xem."
Khi Vương Trung Đỉnh đến, Calne đã ngủ rồi. Bên hông chỉ đắp một cái khăn tắm, các bộ phận còn lại hoàn toàn trần trụi.
Vương Trung Đỉnh đem khăn tắm xốc lên, không khỏi hít vào một hơi.
Ngay cả Nhị Lôi cao lớn ở bên cạnh cũng phải lầm bầm: "Đồ của người nước ngoài quả nhiên danh bất hư truyền ~ "
Vương Trung Đỉnh lãnh lời nói: "Lúc "lên" không hẳn cũng được thế này."
"Không thể nào? Tôi thấy tinh khí Calne thần rất không tồi a, như là có thể tác chiến rất dài."
Vương Trung Đỉnh sâu kín hỏi: "Cậu từng làm qua với hắn sao? Nói giống như thật ~ "
Nhị Lôi vẻ mặt xấu hổ, "Vương tổng, làm sao anh có thể lái đến loại đùa này đây?"
Vương Trung Đỉnh so với hắn còn hỏa lớn hơn, "Tôi mang cậu đến đây, là cho cậu xem cái này sao? ! !"
"Tôi chỉ là xúc động, anh xem cái màu sắc kia, dùng qua lâu như vậy còn
như vậy... Rõ là sáng ha?"Mặt Vương Trung Đỉnh không chút thay đổi, "Cậu có thể đi ra ngoài."
"A? Không phải mới vừa còn bắt tôi giúp..."
"Không cần." Vương Trung Đỉnh xin miễn, "Ánh mắt không tốt."
"..."
Sau khi Nhị Lôi rời khỏi, Vương Trung Đỉnh cẩn thận dò xét một phen,
không phát hiện cái bớt nào khả nghi, mới bài trừ Calne ra hàng ngũ đối
địch.
Đối với lần này, Vương Trung Đỉnh vui buồn lẫn lộn.
Vui chính là tránh được một kình địch, buồn chính là còn con mẹ nó vẫn phải tiếp tục tìm!
"Calne ở bên trong sao?"
Đột nhiên, thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
Thân hình Vương Trung Đỉnh chững lại, nhanh chóng đem bộ vị kia của Calne che khuất, xoay người lại lại là một phái ung dung.
"Em tới làm gì?"
Hàn Đông lo âu trùng điệp, "Em nghe nói Calne đạo diễn kiểm tra sức khoẻ không qua, đặc biệt đến xem tình hình."
Vương Trung Đỉnh lại ở trong mắt của hắn đọc lên mục đích thực sự chính là "Vây xem Đại Điểu".
Lúc này, Calne đột nhiên tỉnh lại.
"Đông Đông đến sao?"
Nghe được tiếng nói, hai người đồng thời quay đầu lại.
Calne không ý thức được chính mình đang chỉ đắp một cái khăn tắm, trực tiếp cứ như vậy đứng lên.
Mắt thấy khăn tắm sắp rơi xuống đất, tại thời điểm ngàn quân nguy kịch
này, Vương Trung Đỉnh lại một lần nữa thể hiện tốc độ phản ứng hơn
người, một tay giữ khăn tắm gắt gao túm chặn ở phía trên.
Calne đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười nói: "Cám ơn Vương tổng."
Vương Trung Đỉnh mắt lạnh đáp lại, "Nên làm."
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt tay y rời đi khăn tắm, Hàn Đông đột nhiên
lại hướng Calne đùa giỡn nói: "Hai bên tóc của anh đều bị ép xuống rồi,
nhìn thật buồn cười."
Calne vô thức đưa tay lên, vì thế...
Tốc độ ra tay của Vương Trung Đỉnh lại quyết một trận PK kịch liệt cùng tốc độ đảo mắt của Hàn Đông.
PK: đồ sát, cũng không rõ lắm kiểu như hai người quyết chiến đến một sống một chết ấy.
Kết quả vẫn là Vương Trung Đỉnh thắng lợi.
Vì để "Củng cố thành quả chiến đấu", Vương Trung Đỉnh quay sang Calne nói: "Anh trước tiên vẫn là mặc y phục lên đi."
"Kiểm tra xong rồi sao?" Calne tựa hồ có chút thoả mãn.
"Xong rồi." Vương Trung Đỉnh trực tiếp đưa tay, "Xin mời."
Nguyện vọng của Hàn Đông cuối cùng là không thể đạt tới.
Vương Trung Đỉnh cất bước hướng ra ngoài đi, trên đường đi qua bên cạnh
Hàn Đông, con ngươi đen đặc trừng lớn lườm hắn."Không đi còn chờ cái gì
đây?"
"Em muốn cùng đạo diễn tâm sự chuyện phim điện ảnh."
Vương Trung Đỉnh cương bất động.
"Anh sẽ không hoài nghi em đi?" Hàn Đông cố ý trừng lớn mắt.
Mặt Vương Trung Đỉnh trầm xuống, "Tùy em."
Trước khi ra khỏi cửa, Vương Trung Đỉnh còn đặc biệt dặn dò nhân viên
kiểm tra: "Không được tiếp tục cho bất luận kẻ nào cởi quần áo Calne đạo diễn."
"Ngài yên tâm."
Vương Trung Đỉnh vừa ra khỏi cửa, Nhị Lôi liền chào.
"Thế nào? Kiểm tra không xảy ra vấn đề gì đi?"
Vương Trung Đỉnh đột nhiên đứng lại, ý vị nhìn chằm chằm Nhị Lôi xem xét.
"Làm sao vậy?" Nhị Lôi bất minh sở dĩ.
Vương Trung Đỉnh hỏi: "Cậu kiểm tra chưa?"
"Tôi ? Tôi cũng cần kiểm tra sao?" Nhị Lôi giật mình.
"Bất luận kẻ nào cũng không được ngoại lệ." =)))))))
"Được rồi."
Bên này Vương Trung Đỉnh vừa đi, bên kia tiểu tâm tư của Hàn Đông liền sinh động lên.
"Kết quả kiểm tra của Calne đạo diễn bình thường không?"
"Bình thường."
"Có cần tiếp tục điều tra thêm không?"
"Không cần."
Cô nếu ngại phiền toái, tôi có thể làm thay."
"Không có cái gì cần."
"Tôi cảm thấy vẫn là nên sắp xếp kiểm tra một chút ..."
Nhân viên kiểm tra thật sự không kiên nhẫn nữa, liền ngắt lời Hàn Đông nói: "Cậu kiểm tra chưa?"
"Tôi?" Hàn Đông một bộ biểu tình kinh ngạc, "Cũng không ai thông báo cho tôi kiểm tra a."
Nhân viên kiểm tra như là nhặt được cá lọt lưới, vội mắng nói : "Không ai thông báo thì không cần kiểm tra sao?"
"Không ai thông báo thì còn kiểm tra làm gì?"
Nhân viên kiểm tra ngang tàng, "Chờ tôi đi tìm Nhị Lôi, để cho anh ta tự mình nói cho cậu biết có cần kiểm tra hay không."
Kết quả xuất môn dạo qua một vòng vẫn không gặp người.
Trở về đành phải nói: "Nhị Lôi đi vắng, nhưng Vương tổng nói, bất luận kẻ nào cũng không được ngoại lệ."
"Nhưng anh ta..."
Hàn Đông vừa muốn phản bác, Calne liền ngăn cản khuyên nhủ: "Dù sao sớm
muộn gì cũng đều phải tra, thuận tiện giải quyết tại đây đi, miễn cho
ngày sau lại phiền toái."
Hàn Đông ngẫm lại, liền nói với nhân viên kiểm tra: "Vậy nghe anh đi."
...
Nhị Lôi ngồi dậy trên giường, "Tôi đã nói rồi ~ tôi xuất thân quân ngũ,
nhiều kiểm tra sức khoẻ như vậy, có bớt đã sớm biết."Vừa dứt lời, tiếng
đập cửa liền vang lên.
"Mời vào." Vương Trung Đỉnh nói.
"Vương tổng, đây là danh sách kiểm tra của mọi người, đều ở đây rồi."
"Calne còn ở bên trong sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
"Ân, Calne đạo diễn cùng Hàn Đông đều ở bên trong."
Vương Trung Đỉnh vừa muốn gật đầu, đột nhiên nghe được một cái tên cực kỳ quỷ dị.
"Cậu nói ai?"
"Calne đạo diễn."
"Cái phía sau kia?"
"Hàn Đông a!"
Vương Trung Đỉnh có chút không bình tĩnh, "Hàn Đông? Cậu xác định không lầm sao?"
"Không a, cậu ấy chính là ở căn phòng Calne đạo diễn vừa mới kiểm tra xong kia."
Vương Trung Đỉnh, "..."
....
Sau đó vài ngày, mọi người chạy show, về nhà về quê, công ty thanh tĩnh đi không ít.
Thật vất vả mới đến kỳ nghỉ, Hàn Đông tự nhiên khó tránh khỏi chạy loạn
chung quanh. Ban ngày bận rộn tụ họp cùng bạn xấu, buổi tối liền âu yếm
đàn ghi-ta đi dạ điếm.
Trước kia, thời gian nghỉ tết, Hàn Đông đều thích vác lấy một cây đàn
ghi-ta du đãng trên đường cái, tìm kiếm một loại cảm giác không nhà để
về, phiêu bạc lưu lạc khắp nơi.
Ngẫu nhiên đụng tới mấy tiểu cô nương đi đường không mở to mắt, nói không chừng còn có thể lừa về làm vợ.
Hiện tại không cần phải lay lắt trên đường, tùy tiện đi một vài dạ điếm phun ra mấy câu hát, đã có không ít người cổ động.
Thậm chí có vị đại ca vùng Đông Bắc thiện tâm, còn nhét mấy ngàn đồng vào túi quần Hàn Đông.
"Đây là tiền boa, đừng ngại ít."
Hàn Đông kinh ngạc, "Ngài đây là đang làm gì?"
"Đừng khách khí nữa, đại ca đều biết, các cậu làm ngôi sao cũng không dễ dàng. Có người bưng tùy tiện quay phim cũng là mấy trăm vạn, không ai
bưng lỗ nặng giao thừa còn phải tới đây kiếm tiền bù lại."
Hàn Đông vội giải thích, "Không phải, tôi đây..."
"Gì cũng đừng nói, tin tức cậu hỗ trợ xe công vụ trên đường tôi xem rồi. Nói thật, đại ca cũng thay cậu chạnh lòng. Cậu nói đây là cái thế đạo
JB gì? Thuần gia môn nhân không ai bưng, loại nương pháo nhảy nhót lại
được ủng hộ đến hăng hái!"
"Tôi thật sự..."
"Nhớ kỹ một câu của đại ca, không cần lấy hy sinh tôn nghiêm làm đại giá để đổi lấy hư vinh nhất thời. Cự tuyệt quy tắc ngầm, cự tuyệt quan hệ
dễ dãi. Đi con đường điệu thấp của mình, để cho người khác thích đi thì
đi!"
"..."
Trời gần sáng, Hàn Đông mới từ quán ăn đêm đi ra. Vừa nhìn di động, bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ Du Minh.
"Uy, Minh Nhi? Tìm tôi làm chi?"
Thanh âm mơ màng của Du Minh truyền đến, "Cậu đây là cái thời gian biểu gì a?"
"Ngày gần tết còn ngủ đúng giờ, thời gian biểu của cậu mới có vấn đề đi?" Hàn Đông cười hắc hắc.
Du Minh hừ một tiếng, "Tối hôm qua đi làm gì vậy? Gọi điện thoại một mực không tiếp."
"Dạ điếm tìm muội tử a ~ "
"Đừng nổ, có phải theo Vương tổng khoái hoạt ở đâu không?"
"Cắt ~" Hàn Đông các loại khinh thường, "Bình thường vặn vẹo là đủ rồi,
thật vất vả tranh thủ thời gian vài ngày, ai theo y khoái hoạt a?"
"Cậu thật không cùng anh ta ăn tết sao?"
"Tôi không phải nói rồi sao? Tôi chơi còn chơi không đủ đâu, nào có thừa hơi đến nhà bọn họ chộn rộn?"
Du Minh còn muốn hỏi nữa, Hàn Đông trực tiếp cản lại nói: "Tôi phải trở về ngủ."
"Vậy được rồi, hôm khác tán gẫu."
Tay đánh lái của Hàn Đông do dự một chút, vẫn là quay hướng ký túc xá đi.
...
Hôm nay ngày liên hoan của Vương gia, sáng sớm, Vương Trung Đỉnh liền mang theo Tây Tây đến nhà cha mẹ.
Vương lão gia tử ôm Tây Tây không buông tay, Vương Trung Đỉnh thì đi đến phòng cách vách nói chuyện phiếm cùng mẫu thân.
"Cảm giác mấy ngày gần đây tinh thần con không tốt lắm a ~" Vương mụ mụ nói.
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Đại khái là do ngủ muộn đi."
"Công ty còn bận rộn như vậy sao?"
"Không bận lắm, mấy người kia chạy show là vì việc tư, công ty bên này không có sắp xếp gì."
"Nghệ sĩ cũng không dễ dàng, giao thừa còn phả bận rộn khắp nơi kiếm tiền."
Vương Trung Đỉnh nói: "Không có biện pháp, thời gian ăn tết là lúc tiền
dễ kiếm nhất, ngay cả phim chúc mừng năm mới cũng bán chạy."
"Đúng rồi, cái người tên Hàn Đông trở về chưa?" Vương mụ mụ đột nhiên hỏi.
Vương Trung Đỉnh có chút ngoài ý muốn, "Người như thế nào lại nghĩ đến cậu ấy?"
"Lúc trước bởi vì hắn, con cùng thúc thúc mới xảy ra căng thẳng, ta vốn
rất cách ứng người này. Kết quả ngày đó ở trên TV thấy cậu ấy hỗ trợ đẩy xe công vụ, đột nhiên lại cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt. Cậu ta không
phải ở Bắc Kinh không có thân thích gì sao? Con có thể gọi về nhà ăn một bữa cơm."
Vương Trung Đỉnh bất đắc dĩ cười cười, "Cậu ấy sẽ không chịu đâu."
"Vì cái gì?"
Vương Trung Đỉnh không nói nguyên nhân.
Vương mụ mụ đột nhiên ý thức được gì đó, vội nói: "Ta có thể vì cậu ấy, không mời thúc con đến đây."
"Không riêng gì vấn đề của thúc..."
Vương mụ mụ nhìn ra Vương Trung Đỉnh không muốn đề cập vấn đề này, liền không tiếp tục gặng hỏi.
Chỉ là dặn dò y: "Trong chốc lát thúc đến đây, con nên khiêm tốn một
chút. Sắp sang năm mới, đừng gây ra chuyện không thoải mái gì."
"Được rồi, con biết rồi."