Phong Mang

Chương 180: Chương 180: Lôi manh




Lúc Vương Trung Đỉnh từ phòng nghỉ đi ra, Từ Trạch Mạn đang gào khóc cùng phó đạo diễn, rằng muốn thôi diễn.

"Ai muốn thôi diễn?"

Đột nhiên vang lên một tiếng chất vấn nghiêm khắc khiến Từ Trạch Mạn lập tức ngừng khóc lóc kể lể.

Phó đạo diễn vẻ mặt hổ thẹn, "Vương tổng, thật xấu hổ, để ngài chê cười rồi."

Vương Trung Đỉnh phất tay ý bảo gã không cần giải thích.

"Tôi là tổng sản xuất bộ phim này, cô có điều kiện gì có thể nói với tôi." Vương Trung Đỉnh hướng Từ Trạch Mạn nói.

Từ Trạch Mạn đối diện Vương Hải Chí còn có thể đùa giỡn, nhưng là chống lại gương mặt lạnh cứng như sắt này của Vương Trung Đỉnh, thật sự là một chút tuỳ hứng cũng không dám.

"Nếu không có ý kiến, vậy hảo hảo chuẩn bị cảnh kế tiếp." Vương Trung Đỉnh lãnh đạm ra lệnh.

Từ Trạch Mạn thậm chí không dám giằng co chút nào, lập tức xoay người đến phòng hóa trang.

Công tác tư tưởng như vậy coi như hoàn thành.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đi qua, đoàn phim lại tiếp tục vào việc.

Cho dù Từ Trạch Mạn đã khôi phục bình tĩnh, nhưng bởi vì gào khóc quà nhiều cạn kiệt tinh lực, bọng mắt sưng khiến trang dung khó có thể đạt tới tiêu chuẩn lên hình.

Các vị đạo diễn thương nghị qua, quyết định tạm thời điều chỉnh trật tự quay phim, đem cảnh cuối cùng kia chuyển đến quay trước.

Phân đoạn này có động tác nâng cao chân mà Hàn Đông sợ nhất.

Nội dung cảnh quay là Hàn đại mỹ nhân sau khi bắn hết đạn, bị người dùng súng chỉ vào đầu. Ai cũng không ngờ, Hàn đại mỹ nhân tay không vũ khí lại có thể lui người đến cạnh vai đối phương, dùng mũi giày đá lên huyệt thái dương người kia.

Một súng giằng co với một cước, thoạt nhìn có vẻ như thực buồn cười.

Nhưng lại tại nháy mắt đối thủ ngưng thần, Hàn đại mỹ nhân lại một cước đá thật quyết đoán, đem tráng hán tám thước nháy mắt quật ngã. Giày nhọn đâm đến cổ họng của gã, nháy mắt khiến cho gã khôn thở nổi.

Mắt đối thủ từ từ mở ra, tầm mắt theo đường nét đôi chân tuyệt mỹ hướng lên, chưa nhìn đến đỉnh liền đã tối sầm.

Lúc này, Y Lộ dẫn người phá cửa vào.

Một cảnh chấm dứt.

Trong lúc đó, Từ Trạch Mạn chỉ cần luôn tránh ở sau lưng Hàn Đông, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi là được.

Sau khi diễn tập xong, Calne tuyên bố bắt đầu.

Đối thủ từng bước ép sát, Hàn đại mỹ nhân đột nhiên bay lên một chân thẳng đẹp bức lên trên bả vai hắn.

Kết quả đá lên là lên rồi, nhưng mà độ cao quá mức.

Đầu ngón chân vốn nên ngang với huyệt thái dương, lần này trực tiếp bay đến trên đỉnh đầu.

Hình ảnh thoạt nhìn dị thường kì lạ.

Mọi người cười vang, đối diễn cùng Hàn Đông cũng coi như một người sáng sủa. Người ta tốt xấu cũng là nam nhân một thước tám, cùng vào màn hình với cặp chân này, nhìn ra giống như một thước 6 cũng chưa đến.

Nếu chân Hàn Đông gấp khúc hoặc là hạ thấp độ cao hai bước, hình ảnh thoạt nhìn sẽ không có lực.

Biện pháp duy nhất chính là tăng độ cao của đối thủ.

Nhưng là tính chi tiết ra rất khó, đây là một vấn đề mang tính kỹ thuật. Phần lớn đạo diễn đều theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một chút sai lầm cũng có thể phá hủy tác phẩm kinh điển trong lòng bọn họ.

Lúc này, Vương Trung Đỉnh nhặt lên một cành cây trên mặt đất, tìm đúng vị trí bẻ gẫy, trực tiếp đưa cho Calne.

"Liền đệm theo chiều dài này."

Calne do dự, "Có chút dài quá đi?"

"Nghe tôi sẽ không sai."

Phó đạo diễn bên cạnh cũng nói: "Vương tổng của chúng tôi là con số khống, ánh mắt còn chuẩn xác hơn thước đo."

"Thật sự a?" Calne nháy mắt ôm vai Vương Trung Đỉnh trêu chọc một trận, "Anh là con số khống, tôi là khâu nhỏ khống, chẳng thể trách chúng ta đều thích Đông Đông."

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh bất động phủi tay Calne xuống.

Trong lúc nhân viên công tác vội vàng chuẩn bị "Tăng độ cao đệm", một thân ảnh quen thuộc đột nhiên tiến vào tầm mắt mọi người.

"Chủ tịch, sao ngài lại quay lại vậy?"

Nghe nói như thế, Hàn Đông nháy mắt chấn động.

Quay đầu vừa lúc cùng Vương Hải Chí bốn mắt chạm vào nhau, lúc ấy trong đầu lập tức hiện lên hai chữ —— xong rồi.

Vương Hải Chí bị kích động so với Hàn Đông nghiêm trọng hơn bao nhiêu.

Lão dùng đến tinh quang hơn ba mươi năm mới tạo ra bản "đại tác phẩm phong lưu" này*, lại bởi vì một tên Xú tiểu tử mà lạn vĩ (cắt đứt, vỡ mộng) !

"Nàng" như thế nào chính là nam nhân đây? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Vương Hải Chí hi vọng biết bao sẽ có người nói với lão: "Chủ tịch, ngài hoa mắt rồi, đó là nữ diễn viên mới tới đoàn phim."

Kết quả nghe được: "Chủ tịch, ngài cũng bị rung động sao? Đây chính là Hàn Đông a!"

Hàn Đông trong đầu đã tưởng tượng vô số cảnh Vương Hải Chí hung thần ác sát xông lại bóp cổ hắn, nhưng Vương Hải Chí từ đầu đến cuối chỉ đứng nghiêm bất động.

Phương diện này hào hứng duy nhất chỉ có thể là Từ Trạch Mạn.

Vương Hải Chí vào cửa đã đem ánh mắt hằn thù nhắm ngay Hàn Đông, không phải vì "nàng" thì còn ai?

Trong nháy mắt ủy khuất trong lòng lần thứ hai ửng lên, Hàn Đông còn chưa có khóc mắt của cô ta đã đỏ.

"Chủ tịch, sao ngài cũng tới?" Y Lộ mở miệng đánh vỡ không khí bế tắc.

Vương Hải Chí giống như vừa mới ý thức được đây là trường quay, ở đây có trên một trăm nhân viên công tác đang làm việc.

"Tôi vốn không đi, chỉ xuống lầu ăn cơm thôi." Vương Hải Chí như trước gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Đông.

"Ha ha ha ha... Ngày hôm nay studio này của chúng ta mời dự họp hội nghị lãnh đạo cấp cao!" Một gã trù hoạch trêu chọc, "Đại Tiên nhi, mặt mũi của cậu thật không vừa a!"

Hàn Đông lau mồ hôi lạnh, "Cũng tạm."

Đạo cụ làm xong, quay phim cứ theo lẽ thường tiến hành.

Hàn Đông rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, chờ Calne nhất tuyên bố bắt đầu, hắn tựa như thật sự chưa xảy ra chuyện gì, trạng thái tinh thần lại khôi phục như trước khi Vương Hải Chí đến.

Từ Trạch Mạn thì khác.

Phối hợp không đến mười phút, liền có tiếng thét chói tai trộn lẫn oán hận.

"Sao lại thế này?" Phó đạo diễn hỏi.

Từ Trạch Mạn chỉ trích Hàn Đông, "Giày của hắn đạp lên chân tôi."

Phó đạo diễn không kiên nhẫn khuyên nhủ: "Cậu ấy là một nam nhân đeo giày cao gót không linh hoạt, cô nhân nhượng một chút."

Các bộ phận vào chỗ, lại một lần quay phim.

Đối thủ đặt súng lên thái dương Hàn Đông, Hàn Đông tung lên một cái chân dài, đầu ngón chân đương đương giữ trên huyệt thái dương của đối thủ. Đường nét đôi chân từ trên xuống dưới thẳng tắp như kiếm, trắng nõn như ngọc, đẹp mắt đến tỏa mùi dục vọng.

Nhóm phó đạo tựa như đang nhìn hoàng phiến, hơn nữa lúc máy quay di chuyển lên, khung cảnh đều nhanh được thu vào máy nhắm.

"Hoàn mỹ!" ánh mắt Calne lấp lánh.

Vương Hải Chí thủy chung chìm mặt, giống như bất luận Hàn Đông diễn tốt đến đâu cũng không lọt được vào mắt lão.

Vương Trung Đỉnh thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhất, có chút tốt đẹp là không thể chia sẻ, tự mình say mê là đủ rồi.

Phân cảnh đầu tiên thuận lợi thông qua.

Phân cảnh thứ hai là Hàn Đông quyết đoán đá một cước, đem đối thủ quật ngã xuống đất. Cảnh này khó khăn không nhỏ.

Đầu tiên Hàn Đông phải thể hiện lực đạo, cơ bắp trên chân nhất định căng theo. Màn giằng co này lại dẫn đến cúc hoa đau đớn, thần thái sẽ không nhẹ nhàng tự nhiên như vậy.

Một lần lại một lần diễn thử, lớp trang điểm trên mặt Hàn Đông đều đã bị mồ hôi làm nhòe.

Chỉ khi gân xanh trên ót Hàn Đông lộ ra, Vương Hải Chí mới thật sự ý thức đây là một nam nhân.

Rốt cục, tới lần thứ sáu, mỗi một tấc cơ bắp trên đùi Hàn Đông đều đã cứng, cổ chân sắc bén xoay chuyển.

Đối thủ cảm giác bên tai có chút gió, đầu vừa lệch theo, phù hợp hoàn mỹ cùng động tác của Hàn Đông.

Ngay khi tất cả mọi người muốn thở ra nhẹ nhõm, vai Hàn Đông đột nhiên lay động không bình thường. Tay vừa đoạt súng lại trượt mất, súng trực tiếp rớt lên đầu Từ Trạch Mạn.

Kết quả có thể nghĩ.

Tất cả mọi người không phải kẻ đần, đều hiểu được xảy ra chuyện gì. Nhưng một cô gái khóc đến lê hoa đái vũ với đại Boss của người ta, ngươi ngoại trừ giả ngu còn có thể làm sao?

(lê hoa đái vũ: khóc lóc xinh đẹp động lòng người)

Vương Trung Đỉnh không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Từ Trạch Mạn, nhìn chằm chằm chừng vài giây.

Trừ bỏ Y Lộ, hẳn là không ai đồng cảm với Từ Trạch Mạn.

Bất quá đồng cảm thì đồng cản, nàng vẫn tiếp tục châm ngòi thổi gió, "Hàn Đông không phải sợ nhất Vương tổng sao? Để Vương tổng bổ trang cho hắn, như vậy Hàn Đông cũng không dám không diễn cho tốt."

Y Lộ lúc này vừa lấy lòng Vương Trung Đỉnh, lại báo trước bi kịch đang mai phục Từ Trạch Mạn.

Thời gian Vương Trung Đỉnh thoa phấn lạnh che mồ hôi cho Hàn Đông, quả nhiên lờ mờ cảm nhận thấy hàm ý "Đau lòng".

Hàn Đông hướng Calne vỗ tay, lại đến một lần nữa!

Không biết vì cái gì, Vương Hải Chí cảm thấy giờ khắc này Hàn Đông đặc biệt lôi manh.

Manh là mặt nạ của hắn, lôi là bản chất của hắn, xen lẫn cùng nhau chẳng ra cái thể loại gì, càng xem càng con mẹ nó khó chịu!

Rốt cục, Hàn Đông cố gắng kiên trì, này phân cảnh cũng thông qua.

Cảnh thứ 3 là Hàn Đông kê gót giày lên cổ của đối thủ, camera quay từ dưới lên trên đặc tả đôi chân cao thanh, rất dễ dàng liền qua.

Xem hết trong máy nhắm thả về, Calne hướng sang người quay phim trêu chọc.

"Anh cũng thật thà quá a! Bảo anh quay đến dưới khố 10cm, anh lại thật sự quay đến dưới khố 10cm. Nhiều 1cm cũng không hướng lên, anh đau lòng thay cho nhân viên cắt nối biên tập như vậy làm gì?"

Mọi người cười to, chỉ có Vương Hải Chí hừ lạnh một tiếng.

Cuối cùng là phân cảnh: Y Lộ vọt vào mật thất tìm muội muội của mình, Từ Trạch Mạn còn đang trong lòng Hàn Đông kinh hồn chưa định, Y Lộ nhìn thấy một màn trước mắt nháy mắt ngây người.

Hàn Đông vốn tưởng rất nhanh là có thể nghỉ ngơi, không ngờ cái cảnh đơn giản như vậy, thế nhưng mài kỷ hơn nửa giờ.

Từ Trạch Mạn lúc đầu không muốn cho Hàn Đông ôm cô ta, đủ kiểu khó chịu không phối hợp, làm công tác tư tưởng lúc lâu mới đồng ý.

Kết quả sau khi quay vẫn là các loại oán hận, một chốc ngại ngực giả Hàn Đông gác qua cô ta, một lúc lại ngại tóc giả Hàn Đông che mặt của cô ta...

Tóm lại chính là khiến cho Hàn Đông khó chịu nổi.

Hàn Đông cũng không phải ngồi không, lần một lần hai coi như thôi, gây sức ép mãi như vậy ai chịu được?

Vì thế trực tiếp chất vấn: "Có thôi không?"

Từ Trạch Mạn còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy mệnh lệnh của phó đạo diễn, "Đừng cãi ầm ĩ nữa, nhanh chóng chuẩn bị quay lại!"

Kết quả, lần này Từ Trạch Mạn chơi trò ngoan cố hơn.

Hàn Đông mới vừa ôm cô ta, đạo diễn còn chưa hô bắt đầu, Từ Trạch Mạn liền gào to.

"Đạo diễn, anh ta sờ ngực tôi!"

Cả studio lâm vào không khí yên tĩnh như chết.

Đột nhiên một giọng nam âm trầm vang lên, độ nghiêm khắc chấn đắc tim mọi người run rẩy.

"Có diễn được hay không?"

Ánh mắt Y Lộ không dám tin nhìn sang Vương Hải Chí, cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến, người đầu tiên mở miệng không ngờ lại là lão.

Từ Trạch Mạn tuy rằng cũng bị dọa, nhưng vẫn là đem ánh mắt khinh miệt ném hướng Hàn Đông.

Mặt Vương Trung Đỉnh âm trầm, có vẻ như đã chuẩn bị tốt để trở mặt.

Không khí căng thẳng tới cực điểm.

"Từ Trạch Mạn, tôi hỏi lại cô. Nói!" Vương Hải Chí lại quát một tiếng chói tai, "Có diễn được hay không?"

Đột nhiên đại nghịch chuyển, không chỉ có Từ Trạch Mạn chấn động, cũng chấn động toàn bộ người trong studio.

Không phải mới vừa rồi còn trừng mắt lườm nhau sao? Như thế nào nháy mắt lại phản chiến vậy?

Từ Trạch Mạn khàn giọng khóc rống, ai khuyên cũng không nghe.

Vương Hải Chí không những không mềm lòng, còn tiếp tục lớn tiếng.

"Không thể diễn thì cút đi! Đừng ở chỗ này làm chuyện mất mặt!"

Từ Trạch Mạn vẫn khóc không ngừng.

"Tôi bảo cô cút đi không nghe thấy sao?" Vương Hải Chí cọ một chút muốn đứng lên.

Từ Trạch Mạn nháy mắt bị dọa, trố mắt giật mình ôm đồ đi ra ngoài, trên mặt một chút huyết sắc đều không còn.

Bất quá, sắc mặt Y Lộ so với cô ta cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Từ Trạch Mạn vừa đi, Vương Hải Chí liền thét ra lệnh cho mọi người.

"Cô gái này là ai đưa vào?"

Một gã sản xuất đành phải làm kẻ chết thay, "Là tôi."

"Sau này loại người tố chất như này không được đưa vào tổ, nếu không thì cuốn gói đi theo cô ta đi!"

Nói xong, Vương Hải Chí quay đầu nhìn về phía Hàn Đông.

"Cậu ra đây, những ngườikhác tiếp tục làm việc của mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.