Vương Trung Đỉnh cùng đi ra theo Hàn Đông.
"Cháu trước tiên tránh đi một chút, ta có lời muốn nói riêng với cậu ta." Vương Hải Chí hướng Vương Trung Đỉnh ra lệnh.
Vương Trung Đỉnh vẫn không nhúc nhích.
Vương Hải Chí giận dữ, "Hiện tại cháu nắm hết quyền hành rồi có phải không?
Lông cánh cứng cáp rồi phải không? Thúc ngay cả nói chuyện với một nghệ
sĩ cũng phải nhìn sắc mặt cháu?"
Vương Trung Đỉnh cực lực ẩn nhẫn không nói lời nào.
Hàn Đông vội hoà giải, "Anh ấy không phải đề phòng ngài, là đề phòng tôi, sợ tôi nói sai gây ra..."
"Đừng dùng giọng nam!" Vương Hải Chí lớn tiếng đánh gãy. (cũng đáng yêu vậy =))))
Hàn Đông nhỏ giọng hỏi: "Vì sao?"
"Nghe đau tai!"
"Được rồi", Hàn Đông vẻ mặt 囧.
(囧 Là một chữ tượng hình ý nghĩa là lúng túng, bất lực)
Vương Hải Chí lại chuyển ánh mắt sang Vương Trung Đỉnh, "Ta chỉ nói mấy câu
với cậu ta, cháu nếu thức thời thì tìm một nơi mát mẻ chờ, bằng không ở
đây chỉ một mực phí công!"
Hàn Đông dùng ánh mắt ám chỉ Vương
Trung Đỉnh: Yên tâm đi, nơi nơi đều là người, lão sẽ không làm gì được,
cùng lắm thì anh tìm chỗ nào đó rồi tiện nghĩ cách cách cứu viện đi!
Vương Trung Đỉnh lúc này mới nhượng bộ một bước.
Còn lại hai người, áp suất không khí xung quanh đều giảm xuống.
Vương Hải Chí thịnh nộ trừng Hàn Đông, "Cậu cũng dám dùng chiêu này đến đùa giỡn ta, lá gan không nhỏ a!"
Hàn Đông vội tự giải vây, "Chủ tịch, tôi làm sao dám đùa giỡn ngài đây? Tôi là dưới tình thế cấp bách mới giả nữ chạy trốn !"
"Không phải đùa giỡn sao cậu không chủ động thừa nhận?"
"Tôi giả nữ là việc công hay tư mọi người đều biết, tôi nghĩ ngài cũng hiểu mà..."
Vương Hải Chí trừng mắt nhìn Hàn Đông mất một lúc, cuối cùng ném lại một câu, "Nói năng có khí phách".
Hàn Đông cương sửng sốt.
Vương Hải Chí xoay người đi.
Vương Trung Đỉnh sau khi quay lại một câu cũng không hỏi, trực tiếp cùng Hàn Đông trở về studio.
Bởi vì một diễn viên đi rồi, việc quay phim đành phải tạm hoãn, cảnh quay phía trước cũng đều bị xoá bỏ.
Trong chuyện này người hối hận nhất hẳn chính là Vương Trung Đỉnh.
Sớm biết là kết quả này, y đã đem Hàn Đông về nhà trước ngay lúc hắn nói cơ thể không thoải mái rồi.
Bất quá đối với Hàn Đông mà nói, vẫn có chút thu hoạch. Ít nhất lần sau đã biết nếu đá cao, chân cần dùng sức như thế nào.
Chính yếu là, Từ Trạch Mạn bị khai trừ rồi, đừng nói phế đi mấy màn ảnh,
chính là chỉnh cả bộ điện ảnh quay lại từ đầu cũng đáng a.
Về phần Vương lão đầu tử...
Hàn Đông trộm liếc Vương Trung Đỉnh một cái, thấy y một chữ cũng không
nhắc, nói vậy trong lòng đã yên tâm, cái kia liền không cần lo lắng rồi.
"Tôi còn có việc phải xử lý, em trước tiên quay về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc." Vương Trung Đỉnh hướng Hàn Đông nói.
"Ân."
Mười phút sau, Hàn Đông trở về ký túc xá.
Mới vừa vào cửa, hắn liền nghe thấy động tĩnh dị thường. Lặng lẽ đi theo thanh âm, rất nhanh liền lặn đến cửa phòng Du Minh.
Trong phòng đang trình diễn một màn phim cấm.
Từ đoạn đối thoại của hai người có thể nghe ra, lần này vẫn là Hạ Hoằng Uy cưỡng ép.
Chính là đã bị câu "chịu khó hạ miệng chút" của Vương Trung Đỉnh dẫn dắt, tình hình rõ ràng là đã rất có cải thiện.
Hàn Đông còn nhớ rõ lần đầu tiên theo dõi hai người họ đến khách sạn, cơ hồ không có dạo đầu gì đã tiến hành cưỡng chế rồi, tiếng kêu thảm thiết
kia của Du Minh đến nay trong ký ức Hàn Đông vẫn như còn mới nguyên.
Lúc này nghe thấy tiếng Du Minh lại rất thoải mái.
Lại là một trận tiếng rên rỉ, cách một tầng ván cửa thật dày vẫn nghe rõ, có thể thấy được mức độ kịch liệt.
Hàn Đông nháy mắt thú huyết sôi trào.
Ngẫm lại trên bộ mặt than kia của Du Minh hiện lên biểu tình tiêu hồn khó nhịn, sẽ kích thích đến cỡ nào!
Kết quả, Hàn Đông còn chưa có đã nghiện, chợt đã nghe một tiếng hét bén
nhọn, mức độ kịch liệt này cùng "tiếng kêu thảm thiết" trong trí nhớ
thật trùng khớp.
Ta phi! Sao lại giẫm lên vết xe đổ nữa rồi?
Hàn Đông vọt xông vào với tâm ý muốn cứu vãn cục diện, kết quả lại bắt gặp Hạ Hoằng Uy liếm cho Du Minh...
Hàn Đông lúc ấy liền ngây ngốc.
Hạ Hoằng Uy là lần đầu tiên làm loại chuyện này, trước kia không làm cũng
không phải bởi vì kéo không hạ mặt mũi, chủ yếu vẫn là cảm thấy chỗ đó
của Du Minh bị lãnh cảm, bởi vì mỗi lần trực tiếp thượng đều không có
hiệu quả gì.
Kết quả sau khi thử lại xuất hiện hiệu quả "kinh diễm" như thế, vừa muốn làm tới, Hàn Đông liền xông vào.
"Cậu không phải đang quay phim sao?" Du Minh vội vàng kéo quần.
Hàn Đông xấu hổ gãi đầu, "Tôi... trước tiên đã xong, ân, hôm nay quay nhanh, quay nhanh..."
Cảnh tượng hiện giờ, cực kỳ giống Du Minh đương ở nhà vụng trộm với người tình, vừa hay bị lão phu bất lực Hàn Đông này bắt gặp.
Hạ Hoằng Uy khó chịu ra mặt, "Cậu vào làm gì?"
"Tôi tưởng chỉ có Minh nhi một mình ở đây."
"Hiện tại biết có tôi chưa? "
"Biết rồi."
"Vậy quay đằng sau, đi đều bước."
Hàn Đông tự mình đếm 1 2 1 2 ... ... Xám xịt đi ra ngoài.
...
"Lại tra được một khoản tín dụng đảm bảo (?) chưa công bố." Phùng Tuấn hướng Vương Trung Đỉnh nói.
Thần kinh Vương Trung Đỉnh căng thẳng, "Ở đâu? Tôi xem xem."
"Tháng 5 năm nay, chủ tịch cung cấp cho Huệ Đạt truyền thông tất cả là 2.3
triệu tín dụng đảm bảo. Tới tháng 8, Huệ Đạt truyền thông liền thông qua ngân hàng tiếp nhận qua hình thức ngân phiếu, rút từ ngân hàng tương
quan ra 1.3 triệu."
"Bên đó cũng không thông báo nơi giao dịch sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Phùng Tuấn lắc đầu, "Cái này tôi không rõ lắm, bất quá hôm nay ông ta đã đến
nơi giao dịch, không biết có phải là vì việc này hay không."
(mấy cái liên quan đến công ty linh tinh mình k biết nên muốn giải thích cũng giải thích không nổi J))
"Nhanh đi tra rõ ràng."
"Vâng."
Phùng Tuấn đi không đầy một lát, Vương Trung Đỉnh liền nhận được điện thoại của bảo mẫu.
"Vương tổng, tôi e là phải xin nghỉ hai ngày. Con trai tôi bị bệnh nhập viện rồi, không có người chăm sóc không được."
Vương Trung Đỉnh nói: "Được, dì an tâm chăm sóc nhi đồng đi, chuyện bên này cũng không cần lo lắng."
"Vâng, tôi đặc biệt để lại cho ngài phương thức liên lạc của một người giúp
việc tạm thời. Bà ấy là chị gái tôi, người thành thật, nấu nướng không
tồi, ngài có thể liên hệ bà ấy."
"Được, tôi cần sẽ liên hệ, mong con trai dì sớm hết bệnh."
"Cám ơn Vương tổng."
Cúp điện thoại, Vương Trung Đỉnh nhìn thời gian không còn sớm, nên về chuẩn bị cơm chiều rồi. Vừa muốn liên hệ người bảo mẫu giới thiệu, trong đầu
lại vang lên một câu.
"Chồng tôi còn nấu ăn ngon hơn tôi."
Trong miệng Vương Trung Đỉnh đều là hương vị của mấy món điểm tâm kia.
Lại nghĩ tới cảnh Hàn Đông vất vả quay phim.
Đầu óc nóng lên, liền tự mình mua thức ăn về nhà.
Vương Trung Đỉnh thỉnh thoảng cũng xuống bếp, bình thường đều là làm một chút cơm tây đơn giản, tùy tiện tạc tạc nướng nướng là xong, chuyện xào rau
trịnh trọng kỳ công như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Muối tinh 5 khắc, hồ tiêu bột 3 khắc, nước tương 1 thìa, nước gà 1 thìa, tương hải sản một chút...
Một chút? Vương Trung Đỉnh buồn bực.
Sao có thể là "một chút" đây? Toàn bộ gia vị đều chi tiết, sao không đâu lại chen vào một cái "một chút"?
Bỏ đi, không cho vào nữa!
Mới vừa làm xong không đầy một lát, Hàn Đông đã trở về.
"Sao anh còn về sớm hơn em vậy?"
Vương Trung Đỉnh cố ý kiếm cớ, "Công ty không có việc gì, nên về nhà trước."
"Vậy sao anh không về cùng em?" Hàn Đông thắc mắc.
Vương Trung Đỉnh khinh miêu đạm tả nói: "Tại sao phải cùng nhau? Không phải em có xe sao?"
"Anh bình thường đều về cùng với em, hôm nay sao không cùng nhau?" Hàn Đông truy vấn.
"Được rồi, rửa tay ăn cơm đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Rửa tay xong, Hàn Đông lại hỏi: "Tây Tây đâu?"
"Dì bảo mẫu xin nghỉ, tôi đem nó đến nhà ba mẹ tôi vài ngày." Vương Trung Đỉnh vừa nói vừa bê thức ăn lên bàn.
Hàn Đông cầm lấy đũa liền ăn.
Vương Trung Đỉnh thoạt nhìn như bình tĩnh, kỳ thật ánh mắt một mực chăm chăm nhìn biểu cảm của Hàn Đông.
"Dì không phải xin nghỉ rồi sao? Đồ ăn này là ai làm?" Hàn Đông vừa mới nhớ tới hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Mua."
"Mua ở hàng nào vậy?"
Vương Trung Đỉnh tùy tiện bịa ra một cái tên.
Hàn Đông lập tức trả lời: "Sau này đừng đến quán bọn họ nữa!"
Một đóa mây đen liền bay tới trên đầu Vương Trung Đỉnh.
"Nhìn cái miếng đậu này, đây là gì a? Còn có mặt mũi bày quán bán, nhanh đóng cửa!"
Một mảng lớn mây đen bay tới trên đầu Vương Trung Đỉnh.
Hàn Đông thấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh không tốt, còn nói: "Anh không tin
sao? Không tin thì chờ xem. Quán cơm này trong vòng ba tháng không đóng
cửa, em liền bị đâm chết a!"
"Ăn cơm của em đi!" Vương Trung Đỉnh lạnh giọng mắng.
Hàn Đông trộm càu nhàu: bị người ta làm cho hố còn không nhận...
...
Từ Trạch Mạn còn chưa có thoát khỏi bóng ma "bị công khai đuổi ra đoàn
phim", lại thêm một đả kích mang tính hủy diệt đổ lên đầu.
Đoàn phim tố cáo lên toà án tội "Vi phạm hợp đồng".
Từ Trạch mạn vốn đang tính tới đoàn phim đòi tiền công mấy ngày nay, không nghĩ tới lại bị "lật ngược".
Nàng đương nhiên không thể chấp nhận, cơ hồ giống như phát điên muốn tìm Vương Trung Đỉnh đòi nói lý.
"Để cho cô ta vào." Vương Trung Đỉnh đã sớm chờ đợi.
Từ Trạch mạn vừa tiến đến liền lớn tiếng chất vấn: "Các người có tư cách gì tố cáo tôi?"
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Cô bỏ đi khiến đoàn phim chịu tổn thất
rất lớn, tổn thất này đương nhiên nên là cô gánh vác!"
"Dựa vào cái gì muốn tôi gánh vác? Là các người đuổi tôi, cũng không phải tôi chủ động tách tổ !"
Vương Trung Đỉnh không để ý, trực tiếp nhấn điều khiển từ xa.
Màn hình chiếu bắt đầu truyền đoạn ngắn Từ Trạch Mạn gào khóc đòi "thôi diễn".
Từ Trạch Mạn đỏ mắt lông mày dựng ngược, "Căn bản chính là cắt câu lấy nghĩa, vu oan hãm hại!"
"Vu oan hãm hại?" Vương Trung Đỉnh mỉm cười, "Vậy cô nhìn xem những thứ này có phải là hãm hại không?"
Từ Trạch Mạn chứng kiến trong văn kiện bày rõ đủ loại tội trạng, khuôn mặt nháy mắt liền trắng.
Vương Trung Đỉnh không nhanh không chậm giải thích: "Cô ở đây là trong thời
gian quay phim vô cớ đến muộn 16 lần, chậm trễ tiến trình, vi phạm hợp
đồng điều thứ nhất. Ở đây là đơn phương tuyên truyền tin tức thủ tục
tương quan về bộ phim trên blog cá nhân, tiết lộ cơ mật đoàn phim, vi
phạm hợp đồng điều 7. Cô lan truyền tin tức tiêu cực trái quy định, tổn
hại danh dự đoàn phim, vi phạm hợp đồng điều 12 ..."
Từ Trạch Mạn sụp đổ gào thét, "Nói bậy! Không có! tôi không có..."
"Khẩu cung của nhân viên cùng với ghi âm tại hiện trường đều ở đây, cô có thể tự mình nghe."
Từ Trạch Mạn giống như điên rồi muốn chạy đến tiêu hủy, kết quả bị Nhị Lôi một phen lôi trở về.
"Đoàn phim ký hợp đồng với cô dự chi 40 vạn thù lao, chỗ đó cô cũng phải trả lại." Vương Trung Đỉnh lại nói.
Từ Trạch Mạn chết không thừa nhận, "Tôi không có nhận số tiền này!"
Vương Trung Đỉnh liền vứt qua một chứng từ, mặt trên mục người nhận thanh thanh sở sở viết tên Từ Trạch Mạn.
"Nhưng Tôn sản xuất rõ ràng nói số tiền này không cần trả lại." Từ Trạch Mạn hùng hồn đầy lý lẽ.
Vương Trung Đỉnh nói: "Vậy cô đi tìm Tôn sản xuất đòi chứng cớ."
Từ Trạch Mạn hoảng đến độ khóc lớn, "Muốn cái chứng cớ gì? Ngay cả hợp đồng cũng không có, chỉ là hiệp thương miệng."
"Vậy không còn cách nào rồi, cô đã lựa chọn phương thức tiến tổ không phải
chính quy, đương nhiên phải nhận loại hậu quả không công chính này."
Từ Trạch Mạn gào khóc không dứt.
Vương Trung Đỉnh chút nào không lưu tình tiếp tục nói, "Trừ bỏ 40 vạn dự chi, trong khoảng thời gian này bởi vì cô đến muộn, lười biếng tiêu cực,
khắc khẩu nháo sự chậm trễ tiến độ quay phim, cùng với thay đổi vai diễn gây ra tổn thất kinh tế cho đoàn phim, tổng cộng 220 vạn."
Nghe đến con số này, Từ Trạch Mạn cảm giác trời đều sụp xuống rồi, cơ hồ khóc không thành tiếng hướng Vương Trung Đỉnh cầu xin.
"Vương tổng... Cầu... Van cầu ngài... tôi... Không có Nhiều... Tiền...như vậy... ..."
Vương Trung Đỉnh không chút biến sắc trả lời: "Trong lúc quay phim, cô mướn
ngoài định mức 3 nhân viên đi theo, còn tự phân phối phòng xe, hơn nữa
chi phí quần áo của cô, một ngày chi gần hai vạn, tôi cho rằng cô hoàn
toàn có đủ năng lực bồi hoàn."
"Kia cũng không phải tiền của tôi, đều là người khác cấp cho."
"Vậy cứ để người kia thanh toán tiền vi phạm hợp đồng."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh trực tiếp hướng cho Nhị Lôi một ánh mắt, ý bảo đem Từ Trạch Mạn kéo ra ngoài.
"Vương tổng, Vương tổng, ngài không thể như vậy..."
Vương Trung Đỉnh bất độngthanh sắc điểm một điếu thuốc, ánh mắt hờ hững quay lại xử lý văn kiện.