Lễ trao giải lớn kết thúc, mọi người sôi nổi đi ra đại sảnh yến hội.
So với những người nhận giải khác, trên mặt Du Minh nhìn không ra chút vẻ hưng phấn.
Xe Hạ Hoằng Uy như trước đứng ở một góc bí mật, song lần này Du Minh không trực tiếp lên xe, mà nói với Hạ Hoằng Uy: "Tôi hôm nay phải về ký túc
xá."
Hạ Hoằng Uy một giọng điệu không đáng thương lượng, "Lễ chúc mừng của em tôi đã sắp xếp xong xuôi."
Nghe nói như thế, Du Minh lộ ra biểu tình mâu thuẫn.
"Tôi không muốn chúc mừng, cũng không có cái gì đáng chúc mừng."
Hạ Hoằng Uy hoàn toàn không quan tâm ý kiến của cậu, nói thẳng: "Thư mời
tôi đã phát đi, xem ra lúc này cũng đã đến đông đủ rồi, em không phải
muốn bắt người ta chờ ở đó chứ?"
Du Minh không tin, "Giải thưởng mới công bố, bọn họ làm sao đến nhanh như vậy?"
"Giải thưởng là mới công bố, nhưng không có nghĩa kết quả bình chọn vừa mới có."
Du Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt nghi ngờ phóng đến mặt Hạ Hoằng Uy, "Anh là biết trước kết quả bình chọn, hay là can thiệp bình chọn
kết quả?"
"Có gì khác nhau sao?" khẩu khí Hạ Hoằng Uy thản nhiên.
Lòng Du Minh đột nhiên nguội lạnh, đột nhiên ngay cả tâm trạng nói chuyện với Hạ Hoằng Uy cũng không có, xoay người muốn đi.
Hạ Hoằng Uy một tay túm lấy cậu, mạnh mẽ ấn trên cửa xe, giận dữ: "Em tốt
nhất để đầu óc bình tĩnh chút, giải này coi như không phải của em, cũng
không thể là cậu ta !"
"Là của cậu ấy hay không không liên quan đến tôi, tôi chỉ là ghê tởm cái miệng này của anh!" Du Minh tức giận.
Ánh mắt Hạ Hoằng Uy lần thứ hai trầm xuống, nồng đậm giận dữ hiện lên đuôi lông mày.
"Em mới vừa nói cái gì? Ghê tởm?"
Du Minh rốt cục đem cảm xúc dồn nén từ lâu phóng thích ra, "Đúng đó, ghê
tởm, tôi ghê tởm địa vị này của anh không gì không làm được!"
Sắc mặt Hạ Hoằng Uy quả thực khó coi tới cực điểm.
"Du Minh, cậu có biết cái gì gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ không?
Cậu con mẹ nó nếu ghê tởm, để làm gì còn ở đây lợi dụng quyền hạn của
tôi?"
Du Minh hỏi lại: "Tôi còn có thể lựa chọn sao?"
Hạ Hoằng Uy đột nhiên nở nụ cười, cười đến so với linh sư trong 《 Trộm ảnh 》 còn khiến cho người ta lông tóc dựng đứng hơn.
"Tôi đây cho cậu lựa chọn, chỉ cần cậu có thể đúng lý hợp tình nói một câu:
tôi Du Minh rốt cuộc không cần anh! Tôi lập tức thả cậu tự do!"
Du Minh trầm mặc thật lâu mới mở miệng.
"Tôi, Du Minh, cho tới bây giờ chưa từng muốn dùng anh."
Hạ Hoằng Uy từ nhỏ đến lớn, sống đến hài lòng trôi chảy, có thể nói những
lời này của Du Minh, là vết dao đầu tiên chặt xuống đường nhân sinh của
hắn. Hơn nữa đánh xuống dứt khoát, không có nửa lực đáp trả.
"Cậu nhớ kỹ lời đã nói hôm nay."
Vứt xuống mấy chữ này, xe Hạ Hoằng Uy liền phóng đi khỏi tầm mắt Du Minh.
Hàn Đông trái lại không suy nghĩ gì, trực tiếp đi theo mọi người trong đoàn đến quán ăn đêm chúc mừng, điên cuồng HIGH mấy giờ, lúc trở lại kí túc
túc đã hơn hai giờ sáng. Lại cảm giác có chút đói bụng, vì thế lại đến
phòng bếp nấu 1 bát mì.
Ăn đang ngon, chợt nghe đến phía sau vang lên một thanh âm lạnh khốc.
"Đã trễ thế này còn nấu mì làm gì?"
Hàn Đông sợ tới mức chết đứng, hơi kém đem mì nhổ ra.
"Cái rắm, cậu đang ở ký túc xá a?"
Ngữ khí Du Minh vẫn là thản nhiên, "Vẫn luôn ở."
"Tôi rõ ràng thấy xe Hạ Hoằng Uy, cậu không cùng đi chúc mừng với anh ta?"
Du Minh không trả lời, trực tiếp đưa mắt tới cái nồi trước mặt, "Có thể cho tôi ăn chút không?"
Hàn Đông nhìn thấy chỉ còn lại hơn nửa bát, biểu cảm có chút gượng ép.
"Tôi sợ một ít này không đủ tôi ăn, hay là cậu lại đi nấu chút?"
"Tôi chỉ ăn hai miếng, nếm thử chút thôi."
Hàn Đông vẫn là gắt gao tiếp tục tiếc nuối, "Cái kia... hai miếng của cậu hết chừng bao nhiêu a?"
"Bỏ đi, không thèm nữa." Du Minh tức giận.
Hàn Đông vội vàng đẩy bát tới trước, "Đùa cậu chút thôi, ăn đi."
Du Minh lúc này mới bê bát đây, nếm một miếng, lộ ra biểu tình bất ngờ, "Mùi vị cũng không tệ lắm."
"Ừ, còn lại một miếng." Hàn Đông nói.
Du Minh, "..."
Quả nhiên không phải nói đùa.
Đang ăn, Hàn Đông lại hỏi: "Hạ Hoằng Uy có làm cho cậu một buổi lễ chúc mừng long trọng không?"
"Đã làm." Du Minh thừa nhận.
Hàn Đông nháy mắt đầy hưng trí, "Nói xem như thế nào vậy?"
"Tôi không đi."
Đũa Hàn Đông dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, "Vì sao không đi?"
Du Minh cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói cho Hàn Đông: "Tôi và hắn hoàn toàn cắt đứt, sau này đừng nhắc người này trước mặt tôi nữa."
"Tại sao phải cắt a?" Hàn Đông khó có thể lý giải, "Không có cảm giác có thể chậm rãi nuôi cấy nha, dù sao cậu cũng không có thích người nào, theo
đuổi cậu nhiều một chút chẳng lẽ không được sao?"
"Tôi có người mình thích rồi." Du Minh đột nhiên nói.
Hàn Đông hoàn toàn ngừng đũa lại.
"Cậu có người mình thích?"
"Ừ."
"Ai?"
"Cậu."
Hàn Đông trở về lời kịch kinh điển, "Tôi yêu cậu, nhưng tôi đã có Trung Trung."
Du Minh nói: "Tôi nghiêm túc."
Hàn Đông nói: "Con người tôi tuy rằng hoa, nhưng tôi một giai đoạn chỉ có
thể yêu một người, nếu không cậu trước tiên lĩnh 1 vé đi ra sau xếp
hàng?"
Không ngờ, Du Minh lại lặp lại một lần.
"Tôi nghiêm túc."
Lúc này, Hàn Đông cứng người lại rồi, ngẩng đầu nhìn Du Minh, phát hiện cậu không có chút hư tình giả ý.
Nước mắt Hàn Đông đã sắp muốn rơi xuống.
Đừng a! Tôi vốn đã thiếu nợ Hạ gia, còn chưa có trả hết đâu, cậu không thể tiếp tục bắt tôi thiếu thêm một số lớn a!
"Minh nhi, cậu hãy nghe tôi nói, tôi tính qua rồi, hai ta không có bất cứ
tình cảm nào trên mức tình bạn, cậu nhất định là phán đoán sai rồi."
Du Minh cũng rất kiên định nói "Là cậu tính sai."
"..."
Hàn Đông điều chỉnh trạng thái một chút, lần thứ hai cố lấy dũng khí mở miệng.
"Cậu có thể nói cho tôi, tôi hơn Hạ Hoằng Uy ở điểm nào không?"
Du Minh nói: "Cậu trừ bỏ không nhiều tiền bằng hắn, cái gì cũng tốt hơn
hắn. Chỉ có cậu mới có thể khiến tôi thoải mái, cho tôi kinh hỉ không
tưởng được. Chỉ có ở đây cùng cậu, tôi mới có thể hoàn toàn là chính
mình."
Hàn Đông vội vàng khuyên, "Cậu sai rồi, có thể làm cho cậu buông thả chính mình mới là bằng hữu. Cậu mà chân chính thích một
người, hoàn toàn khiến cho cậu buông không ra. Liền lấy trường hợp của
tôi nói đi, tôi ở trước mặt Vương Trung Đỉnh chính là mất tự nhiên nhất, tôi chưa bao giờ bộc lộ chỗ thiếu hụt của mình, tôi cuối cùng là đem
một mặt hoàn mỹ nhất bày ra cho anh ấy."
"Vậy cậu lần trước đi nhà vệ sinh công cộng không mang giấy, vì cái gì gọi điện thoại cho anh ta mà không gọi cho tôi?"
Hàn Đông sửng sốt, "Cậu biết?"
"Bởi vì tôi ngay ngồi ngay bên cạnh cậu."
Hàn Đông, "..."
"Nói tiếp, tôi nghe." Du Minh dương cằm.
Hàn Đông vẻ mặt xấu hổ, "Tôi cảm thấy đi, cảm tình của cậu đối với tôi đại
khái tựa như tôi đối với Diệp Thành Lâm. Bởi vì chúng tôi cho tới nay
đều thiếu bằng hữu chân chính, cho nên mới phá lệ quý trọng."
"Tôi có bằng hữu." Du Minh nói.
Hàn Đông, "..."
Một lát sau, trong phòng rốt cục vang lên tiếng than bất lực.
"Cậu không phải lúc trước còn thay tôi bày mưu tính kế với Vương Trung Đỉnh sao? Làm sao đột nhiên lại có loại ý nghĩ này rồi?"
"Đoạn thời gian kia tôi quả thật không phát hiện mình thích cậu."
"Vậy là cậu bắt đầu phát hiện từ lúc nào?"
"Khi cậu không cho tôi đến xem cậu diễn cảnh kia."
Hàn Đông hối hận đến xanh ruột, sớm biết đã bắt cậu đi xem rồi!
Thật sự bế tắc, hắn đành đem nồi đẩy đến trước mặt Du Minh, "Hay là tôi cho cậu ăn thêm một miếng? Cậu tha cho tôi được không?"
Du Minh cái gì cũng không nói nữa, lập tức trở về phòng.
Mấy ngày nay, công ty Trung Đỉnh triển khai điều tra bộ phận kỹ thuật,
trong cả ngàn manh mối tiến hành sắp xếp tỉ mỉ, rốt cục xác định người
tình nghi.
Một gã nhân viên kỹ thuật của công ty, không quan hệ gì với Hàn Đông, rõ ràng cho thấy nhận tiền thay người làm việc.
Vương Trung Đỉnh phái Nhị Lôi cùng vài tâm phúc khác xuống tay với người này
tiến hành thẩm vấn dài đến ba ngày, cuối cùng lôi được người ở sau lưng
hắn ra.
Kết quả này, Phùng Tuấn cũng không ngoài dự liệu.
Hắn chỉ là tò mò, "Anh sẽ xử trí như thế nào?"
"Tôi muốn khiến cho hắn cả đời cũng không trở mình được!" Vương Trung Đỉnh nói.
Phùng Tuấn thăm dò: "Còn muốn tiếp tục tra đến cùng sao?"
"Tra, nhổ tận gốc!"
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh về đến nhà, Tây Tây hỏi: "Đuôi sam thúc thúc không tới sao?"
Vương Trung Đỉnh hỏi lại: "Vì sao phải đến?"
"Bởi vì con nghe dì nói! Chú ấy gây ra phiền phức cho công ty ba, ba hẳn là
phải mang chú ấy về nhà dạy dỗ mới đúng." Tây Tây ánh mắt chờ đợi.
Vương Trung Đỉnh ách nhiên thất tiếu, "Đến ngay đây."
(ách nhiên thất tiếu: á khẩu cười không nổi)