Phong Mang

Chương 142: Chương 142: Đối xử bình đẳng




Ngày hôm sau, Lương Cảnh bởi vì bị tình nghi xâm phạm danh dự người khác cùng truyền bá tin tức bất hợp pháp bị cảnh sát dẫn đi.

Tin tức mới vừa truyền ra, cả công ty đều rúng động.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp triệu tập đại hội toàn thể nhân viên chứng minh trong sạch cho Hàn Đông.

"Nếu như sau này tôi tiếp tục nghe được có người nói là Hàn Đông tự lăng xê, trực tiếp sa thải."

Đây là trường hợp đầu tiên Vương Trung Đỉnh công khai ra mặt thay một người, hơn nữa đang lúc trong mắt mọi người, đây vẫn là người Vương Trung Đỉnh chán ghét nhất.

Vì thế, Phùng Tuấn ở bên cạnh bồi thêm một câu.

"Thông qua chuyện này, tôi hi vọng mọi người hiểu ra, Vương tổng đối với ai cũng là nhất thị tư nhân. Cho dù ngươi bình thường không được thừa nhận đến thế nào, một khi chịu ủy khuất công ty đều sẽ vì ngươi chủ trì chính nghĩa. Cùng lý đó, ngươi bình thường được coi trọng đến thế nào, một khi làm chuyện nguy hại đến lợi ích công ty, công ty cũng sẽ xử lý không lưu tình!"

(Nhất thị tư nhân: đối đãi bằng nhân ái)

Tan họp, Vương Trung Đỉnh vứt cho Phùng Tuấn một ánh mắt thâm ý.

Phùng Tuấn không rõ lý do, "Tôi nói nhầm gì sao?"

"Không sai." Vương Trung Đỉnh giọng điệu bâng quơ.

Phùng Tuấn nhìn bóng lưng Vương Trung Đỉnh vẻ mặt nghi hoặc, như thế nào cảm giác càng ngày càng không hiểu nổi người này?

Nhị Lôi hảo tâm đi đến nhắc nhở: "Sau này cậu tuyệt đối đừng trước mặt Vương tổng nói xấu Hàn Đông."

Phùng Tuấn chẳng những không cảm kích, ngược lại chất vấn Nhị Lôi: "Tôi nói cái gì với Vương tổng, liên quan gì đến cậu a?"

Nhị Lôi vụng về, tự nhiên bị khí thế của Phùng Tuấn áp đảo đến không phản kháng được.

"Cậu tự quản tốt việc của mình đi, cái gì không cần quản đừng lẫn vào biết không?" Phùng Tuấn cảnh cáo lần nữa.

Nhị Lôi giải thích, "Tôi không phải muốn quản, tôi chỉ là..chỉ là..."

"Là cái gì?" Phùng Tuấn hỏi.

Nhị Lôi nói không ra lời.

"Được rồi được rồi, bận chuyện của mình đi, gần đây ý đồ của người trong công ty rất mạnh mẽ!"

Nói xong, Phùng Tuấn trầm mặt đi.

Nhị Lôi nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài thật sâu: đã lạc đường nhanh chóng biết quay lại đi!

Lương Cảnh bị bắt không bao lâu, Lý Thượng đã bị Vương Trung Đỉnh gọi đến.

Ngoài dự đoán mọi người chính là, Lý Thượng không có vội vã thanh minh quan hệ giữa mình và Lương Cảnh, cũng không ở trước mặt Vương Trung Đỉnh biểu hiện ra thần sắc chột dạ, ngược lại càng hờ hững hơn so với bình thường gặp y.

"Chuyện này có của can dự cậu không?" Vương Trung Đỉnh trực tiếp hỏi.

Lý Thượng một bộ tỏ vẻ không thẹn với lương tâm, "Không có."

"Cậu nói một cái lý do để cho tôi tin phục."

Lý Thượng không hề nghĩ ngợi nói: "So với khiến Hàn Đông bị mọi người chê trách, tôi càng sợ hãi cái cảnh kia lọt ra ngoài. Bởi vì tôi biết vấn đề công ty đối Vương tổng mà nói căn bản không ảnh hưởng lớn, lòng người lay động đến mấy anh cũng có thể ổn xuống. Nhưng nếu cảnh này của Hàn Đông lọt ra, gây rung động và kinh diễm cho người xem liền sẽ không khống chế được."

"Cậu rất thông minh." Vương Trung Đỉnh nói.

Lý Thượng vẫn là một giọng điệu ung dung: "Cám ơn Vương tổng đã khen."

"Nhưng cậu vẫn chưa nói đến suy nghĩ thật sự của cậu." Vương Trung Đỉnh còn nói.

Lý Thượng sắc mặt đổi đổi.

"Cậu sở dĩ không có tham dự, là bởi vì cậu biết tôi thích Hàn Đông, hơn nữa luôn cho rằng, thậm chí còn biết điều này sớm hơn tôi." Vương Trung Đỉnh nói thẳng.

Lý Thượng bắt đầu có chút không bình tĩnh nữa.

Vương Trung Đỉnh còn nói: "Nhưng tôi không hi vọng, tâm ý không muốn hại cậu ấy của cậu là xây dựng trên cơ sở này, tôi hi vọng cậu đối với cậu ấy có một chút lòng biết ơn."

Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền đem ảnh chụp lấy được ở máy tính Hàn vứt đến trước mặt Lý Thượng.

Lý Thượng cúi đầu nhìn, thấy hắn cùng với Hàn Đông hai người chụp ảnh chung, thời gian chụp là một ngày trước khi Lương Cảnh đến tuyển vai kia.

Khoảng cách hơn nửa năm, Lý Thượng cũng đã nhìn không ra chính mình, Hàn Đông lại vẫn như cũ là Hàn Đông.

"Làm người, không thể sống quá lý tính." Vương Trung Đỉnh nói.

Lý Thượng yên lặng cầm ảnh chụp đứng dậy.

Vương Trung Đỉnh còn nói: "Nếu cậu đủ thông minh, nên hiểu nguyên nhân tôi tìm đến cậu rồi."

"Tôi nguyện ý." Lý Thượng nói.

Hai ngày sau đó, Lý Thượng đến trại tạm giam.

Lương Cảnh là người có danh vọng, đãi ngộ trong này cũng không tệ lắm, hai ngày này hắn tích cực bàn bạc với luật sư, tự nhiên nắm bắt được chi tiết toàn bộ động tĩnh bên ngoài.

"Nghe nói cậu muốn nhận chủ mưu? Đầu óc cậu là bị lừa đá sao? Chút tội này của tôi nhiều lắm tạm giam hơn mười ngày. Chờ tôi ra ngoài, muốn trị cậu như thế nào liền được trị như thế!"

"Anh không cơ hội ra ngoài." Lý Thượng nói.

Lương Cảnh nhíu hai mắt, "Cậu nói cái gì?"

"Tôi căn cứ chính xác theo số kinh phí làm phim anh nuốt riêng báo cáo Vương tổng, anh lập tức sẽ bị khởi tố vì tội lợi dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản, mức mấy ngàn vạn, anh đợi chịu hết đến năm năm cuộc sống trong tù đi. Giới giải trí thay đổi trong nháy mắt, chờ lúc anh ra, không biết rằng là ai trị ai."

Đồng tử Lương Cảnh như muốn nứt ra, gương mặt đều méo mó.

"Tôi làm tất cả chuyện này cũng là vì cậu, cậu còn đối xử như vậy với tôi?"

Lý Thượng cười cười, "Anh đại khái không biết, người cả đời tôi đây hận nhất chính là anh."

Lương Cảnh cả người đều cứng lại, "Cậu hận tôi? Tôi đề bạt cậu đến vị trí này, cậu hận tôi?"

"Nếu không phải vì anh, tôi sẽ không phá hủy chính thân thể của mình."

"Nếu không phải vì tàn phá thân thể của chính mình, tôi sẽ không đến nỗi thua cũng không nổi như vậy."

"Anh đã chôn vùi tuổi già của tôi."

Sau khi toàn bộ sự tình đã điều tra rõ, Vương Trung Đỉnh lại tự mình đến nhà nhận lỗi với Trương chủ nhiệm, cuối cùng giải quyết hiểu lầm này, phim mới thuận lợi qua thẩm, công ty cũng đã khôi phục hoạt động bình thường.

Nhưng có một vấn đề từ trước đó vẫn chậm chạp chưa giải quyết, chính là tuyển diễn viên cho phim mới.

Sự kiện lần này đi qua, tuy rằng tội danh Hàn Đông đã được xóa bỏ, nhưng lãnh đạo đối với việc hắn được chọn vào vai diễn này vẫn có phê bình kín đáo. Nhất là Vương Hải Chí, thành kiến của lão đối với Hàn Đông thủy chung không có tiêu trừ. Hơn nữa cùng Vương Trung Đỉnh nói qua lại, Vương Trung Đỉnh hay không tuân thủ đề cập đến vấn đề y thân là quyền chủ tịch.

Mặt khác, coi như Hàn Đông trong sạch, nhưng ở trong mắt mọi người, diễn vai này hắn vẫn là không đủ tư cách.

Hơn nữa trong sự kiện lần này, Lý Thượng chủ động cung cấp chứng cớ, giúp mọi người thu dọn đại u ác tính Lương Cảnh này, hẳn là coi như có công lớn nhất. Coi như hắn mất đi chỗ dựa vững chắc Lương Cảnh này, nhưng rất nhiều người ước muốn thế phát triển hiện tại của hắn, muốn mượn hắn làm cây hái tiền của mình, bởi vậy địa vị Lý Thượng không sa sút trái lại càng tăng.

Vì thế, ở hội thảo phim mới sắp diễn ra, các vị lãnh đạo lại vì vấn đề tuyển chọn diễn viên chính mà tranh luận.

"Chúng ta không thể bởi vì Lương Cảnh phạm lỗi liền có thành kiến với Lý Thiên Bang, thế phát triển của cậu ta mọi người rõ như ban ngày."

"Tôi đồng ý với cách nhìn của Tôn quản lý, không đến thời gian một năm, nghệ sĩ mới xuất sắc nhất, nam diễn viên triển vọng nhất, nam diễn viên xuất sắc nhất, thử hỏi công ty chúng ta còn có nam diễn viên nào vào vai này thích hợp hơn?"

"Đúng thế, Hàn Đông từng đạt thành tích gì? Trước mắt cũng mới chỉ đóng một phim, trở thành nam phụ một lần, chưa từng đạt giải gì. Ta không thể bởi vì người quản lý của Lý Thiên Bang bị bắt, mà hạ thấp tiêu chuẩn của cậu ta, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đi?"

"..."

Mọi người tranh luận xong sau, Vương Trung Đỉnh phất phất tay ý bảo mọi người im lặng xuống.

"Thật sự không thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục."

Phùng Tuấn ném ánh mắt kinh ngạc hướng Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh ngay sauđó còn nói: "Tôi từ trước đến nay đối xử bình đẳng, cho nên lúc này, sẽ để bọnhọ cùng thử vai. Đến lúc đó ai hơn ai kém, do các vị và đạo diễn cùng nhau bìnhphán."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.