Tan họp xong, mấy lãnh đạo vừa đi ra ngoài vừa nghị luận sôi nổi.
"Việc này còn cần đến thi đấu sao? Lý Thiên Bang các phương diện tính chất vốn có đều cách Hàn Đông một mảng lớn."
"Vương tổng chỉ là tạo cái hình thức, ngăn chặn miệng người khác mà thôi."
"Bản thân tôi cảm thấy biểu hiện của Hàn Đông rất xuất sắc, nhất là cái cảnh bị cắt kia."
"Cái đó đều là hiệu ứng, dù ai cũng có thể đạt được hiệu quả này, người ta Lý Thiên Bang giả nữ biểu diễn mới thật sự công phu."
"..."
Vương Trung Đỉnh tựa như không nghe thấy, trực tiếp như vậy vượt qua, đi đến ký túc xá Hàn Đông.
Hàn Đông mới vừa rời giường không bao lâu, nguyên bản đều là một cái quần
lót lắc lư từ ban ngày đến tối. Hai ngày nay lại tự nhiên nói chuyện văn minh, ăn mặc chỉnh tề xong mới từ trong phòng đi ra ngoài.
Ngửi
được một mùi thơm, Hàn Đông trộm lặn xuống cửa bếp, thấy Du Minh đang
làm sandwich. Mặc một cái tạp dề sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chải lấy một kiểu kiểu tóc hiền thục lưu loát, muốn tốt đẹp như nào có như thế
tốt đẹp.
Hàn Đông thở dài, đã sinh Trung sao còn sinh Minh a!
Du Minh đem sandwich thịt cùng trứng ngon lành bày lên bàn, xoay người đi
lấy bánh mì nướng. Hàn Đông vội vàng đem cái đầu đang ngóng rụt trở về,
bộ dạng như trộm lui về phòng mình.
Một lát sau, Du Minh cũng đi về phòng ngủ.
Hàn Đông lần thứ hai đi vào phòng bếp, thấy sandwich trong mâm vẫn chưa hề đụng tới, còn tỏa ra mùi thơm mê người.
Rốt cuộc ăn hay là không ăn?
Ăn phải có khi nào khiến cho Du Minh ôm một hi vọng không có thật không?
Tránh cho lời nói lại tổn thương cậu, chủ yếu chính là, Hàn Đông thật sự đói bụng a.
Do dự không đến ba giây đồng hồ, Hàn Đông liền trộm vươn móng vuốt ra.
Du Minh trở lại bếp, thấy một màn trước mắt, nháy mắt mất bình tĩnh.
"Sao cậu ăn sandwich của tôi?"
Hàn Đông nhét một mẩu bánh mì nướng cuối cùng vào miệng, nói: "Cậu không phải làm cho tôi sao?"
"Ai nói tôi làm cho cậu?"
Hàn Đông dùng sức nuốt xuống, "Cậu... Cậu ngày hôm trước không phải nói thích tôi sao?"
Du Minh chán nản, "Tôi chỉ là ngày hôm trước nói, cũng không phải từ hôm
đó bắt đầu, tôi rất sớm trước kia đã thích cậu, hai ta chẳng phải vẫn
luôn ăn riêng!"
Hàn Đông, "..."
Du Minh tức giận gạt hắn sang một bên, "Đi đi đi, ăn no cũng đừng cản đường."
Vẻ mặt Hàn Đông biểu cảm không thể chấp nhận, như thế nào bất kì ai từng thích tôi đều dùng thái độ ghét bỏ để biểu đạt yêu vậy?
Đang nghĩ ngợi, một người ghét bỏ khác của hắn cũng tới rồi.
Qua loa tính ra, Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh đã nửa tháng không tiếp xúc
thân mật. Đột nhiên vừa thấy mặt như vậy, Hàn Đông cũng không biết nên
nói gì cho phải.
"Hây ~ "
Một bộ dạng ngốc manh tiếp đón.
Mặt Vương Trung Đỉnh không chút thay đổi, "Du Minh ở nhà sao?"
Hàn Đông căng thẳng trong lòng, lời đều nói không lưu loát.
"Anh... Anh cũng biết sao?"
"Vô nghĩa." Vương Trung Đỉnh trầm mặt, "Chuyện lớn như vậy tôi có thể không biết không?"
Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh vẻ mặt không tốt, trong lòng không khỏi lo
lắng cho Du Minh, vội vàng tiến lên thay Du Minh khuyên giải.
"Minh nhi người này a, não cậu ấy nói cho cùng có chút không giống với người
khác, nghĩ vấn đề gì rất hay hiểu sai. Kỳ thật chưa chắc là suy nghĩ
thật sự trong nội tâm, chẳng qua..."
"Tôi không muốn nghe em mò mẫm." Vương Trung Đỉnh ngắt lời Hàn Đông, "Em gọi Du Minh tới cho tôi là được."
Hàn Đông đẩy Vương Trung Đỉnh ra ngoài, "Có chuyện gì ta lên xe nói."
"Đây là chuyện của tôi với Du Minh, liên quan gì đến em." Vương Trung Đỉnh lại đẩy Hàn Đông ra.
Hàn Đông vừa nghe lời này càng không thể buông Vương Trung Đỉnh, dùng cả
thân gặm lên khiến Vương Trung Đỉnh thở hồng hộc, hơi kém đem hắn làm
ngay tại chỗ.
Tiểu hỗn đản, có thể để người ta yên ổn một lúc không?
Rốt cục, tiếng của Du Minh ở bên cạnh vang lên.
"Là tìm tôi sao?"
Hàn Đông kinh sửng sốt, một giọng điệu căng thẳng khuyên nhủ Du Minh: "Cậu đi ra làm gì? Nhanh chóng đi vào!"
Du Minh thèm không nhìn thẳng hắn, hỏi Vương Trung Đỉnh: "Có việc gì thế?"
Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Tôi có lời nói với cậu."
"Vào đi." Du Minh trực tiếp mời Vương Trung Đỉnh vào phòng của mình.
Hàn Đông cũng muốn đi vào, kết quả cửa đóng lại phịch một tiếng ở trước mặt hắn.
Hắn còn lo lắng ghé vào cửa nghe lén.
"Hạ Hoằng Uy đã nói mọi chuyện cho tôi." Vương Trung Đỉnh nói.
Du Minh chậm chạp không mở miệng.
"Thân là bằng hữu của hắn, tôi nghĩ tôi cần phải thay hắn nói vài lời nói."
"Anh đừng nói, tôi không muốn nghe."
"..."
Hàn Đông ở ngoài cửa rũ xuống, náo loạn nửa ngày nói chính là việc này a? Sợ tới mức tôi còn tưởng rằng...
Tốt rồi, sợ bóng sợ gió một hồi.
Sau khi Vương Trung Đỉnh đi ra, Hàn Đông đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng cà
lơ phất phơ kia. Đầu lưỡi ở khóe miệng liếm liếm, ánh mắt du côn điên
quét một vòng ở hạ thân Vương Trung Đỉnh.
Nếu đặt ở bình thường, Vương Trung Đỉnh đã sớm ghìm cổ hắn giải đến trên xe rồi.
Nhưng ngày hôm nay y kiềm chế, nghiêm trang hướng Hàn Đông nói: "Ngày mai thử vai phim mới, em và Lý Thượng sẽ có một buổi đánh giá trực tiếp, chuẩn
bị tốt một chút."
Nghe nói như thế, ánh mắt Hàn Đông rốt cục khôi phục chính sắc.
"Đánh giá cái gì?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Chính là tổng khảo sát năng lực của người liên quan đến nhân vật trong bộ phim."
Hàn Đông vừa nghe hai chữ "Khảo sát" cũng có chút sợ hãi, phải biết rằng
tất cả các cuộc thi cho tới bây giờ hắn đều chưa từng đạt tiêu chuẩn.
Nếu là chỉ thi kỹ năng diễn xuất thì không tính, chỉ sợ thêm một ít tri
thức sát hạch chuyên nghiệp.
"Trước tiên lộ ra một chút thôi." Hàn Đông nhíu mày.
Vương Trung Đỉnh đặc biệt nghiêm chỉnh công minh, đương nhiên điều kiện tiên
quyết là đối với vợ mình có trăm phần trăm tin tưởng.
"Đề không phải tôi ra, em hỏi tôi cũng vô dụng."
Hàn Đông chưa từ bỏ ý định, "Không phải anh ra? Không thể nào?"
"Sao vậy, em sợ?"
Hàn Đông lập tức hừ cười lớn, khoát cùi chỏ lên vai Vương Trung Đỉnh, "Em
chỉ đùa anh thôi, đừng nói có chuẩn bị trước, ngẫu hứng phát huy cũng
không có vấn đề gì."
"Vậy là tốt rồi."
Vương Trung Đỉnh vừa muốn lên xe, đã bị Hàn Đông túm dây lưng quần.
"Làm gì vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông cười mỉa, "Buổi tối cùng nhau nóng hổi nóng hổi thôi."
"Em là thật muốn nóng hổi, hay là muốn moi đề từ miệng tôi?" Vương Trung Đỉnh một câu trúng đích.
Hàn Đông cười lạnh giễu cợt thêm bộ dạng chẳng thèm ngó tới cười, "Anh cũng quá để mắt đến mấy cái đề đó đi."
"Vậy em buông tay đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, cuối cùng là phẫn nộ buông tay, đứng nhìn xe ở trước mặt mình lái đi.
Trên xe, tâm tình Vương Trung Đỉnh lúc lâu không thể bình tĩnh, phải biết
rằng một khắc Hàn Đông túm dây lưng quần kia, y nghĩ nhiều nhất là dùng
sức đem Hàn Đông ôm lên xe. Chỉ là vì muốn tránh hiềm nghi, cũng vì phục chúng, y đành phải kiềm chế đến cùng qua đêm nay.
Nhị Lôi sau mấy ngày, rốt cục cũng thấy được nụ cười trên mặt Vương Trung Đỉnh.
"Vương tổng, anh đang cười gì vậy?"
Vương Trung Đỉnh không biến sắc ngậm một điếu thuốc, mỗi lần mở miệng sương khói từ trong miệng từ từ tràn ra.
"Không cười gì."
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh ôm Tây Tây ngồi ở ghế sa lon xem TV. Tây Tây đột
nhiên nghiêng đầu sang, hướng về Vương Trung Đỉnh quơ quơ cái tay nhỏ.
"Hây ~ "
Vương Trung Đỉnh nháy mắt nhớ tới buổi sáng được cái người ngốc manh kia tiếp đón, đột nhiên có chút rối loạn, kìm lòng không được hôn một cái lên
mặt nhi tử.
Tây Tây lại nghiêng đầu sang, "Hây ~ "
Vương Trung Đỉnh không keo kiệt chút nào tiếp tục hôn.
Hai phụ tử náo loạn một trận đến mệt mới dừng lại.
"Ba ba, tóc của con có chút dài."
Thái độ Vương Trung Đỉnh đột nhiên biến đổi, "Không hớt tóc, buộc thành cái bím tóc nhỏ đi."
Tây Tây có chút quấy nhiễu, "Có thể quá nương (nữ tính) không?"
"Con cảm thấy Hàn Đông nương sao?" Vương Trung Đỉnh cố ý hỏi.
Tây Tây đặc biệt nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Có lúc nương, có lúc không nương."
"Khi nào thì nương?"
"Chính là khi bị ba dạy dỗ, có thể nói là nương."
Vương Trung Đỉnh không hiểu sao buột miệng một câu, "Cái đó không phải nương, cái đó là sóng."
(sóng: dâm đãng).
"Ba ba, cha giải thích nhầm rồi đi? Con nói 'Nương' là có chữ nữ bên cạnh, ba nói 'Sóng' là 3 dòng nước bên cạnh."
(nương :娘)
(Sóng : 浪)
Vương Trung Đỉnh sửng sốt, ta như thế nào lại nói lời này với con trai đây?
"Ba ba, ba giúp con chải một chút được không?" Tây Tây đột nhiên mở miệng yêu cầu.
Vương Trung Đỉnh nhận lược, tay ôn nhu thuận vỗ về trên đám tóc quăn của Tây Tây.
"Tiếp tục hướng lên cách điểm 1 3mm, bên trái 2.6mm, đúng rồi, chính là như
vậy, nhưng con không muốn đuôi sam thúc thúc nói con bắt chước chú ấy."
Tây Tây lầu bầu.
"Yên tâm, hai người các con hoàn toàn không giống nhau."
Hàn Đông buộc đuôi ngựa lên thành viên tròn tròn, ôm lấy lọn tóc bên trong. Tây Tây vừa mới chụp ảnh, nhìn ảnh thấy hiện ra lọn tóc cuồn cuộn nổi
lên ló ra phía ngoài.
Tây Tây thấy trong ảnh Vương Trung Đỉnh chụp đẹp như vậy, nhịn không được che cái miệng nhỏ cười.
"Ba ba, có giống thác nước không?"
Vương Trung Đỉnh cẩn thận nhìn, "Thật là có chút giống."
"Cho nên nha, con đây mới kêu là sóng đi!"
Vương Trung Đỉnh, "..."
Trước khi ngủ, Vương Trung Đỉnh nhận được điện thoại của Hàn Đông.
"Ngủ chưa?" Thanh âm nũng nịu méo mó hỏi.
Vương Trung Đỉnh cảm giác toàn cơ thể đều ở một khắc này sụp xuống, ra sức chống cự lên tiếng.
"Chưa ngủ, chuyện gì vậy?"
Hàn Đông cười hắc hắc, "Em đang luyện khẩu ngữ, muốn đối đáp vài câu với em không?"
"Đối đáp như thế nào?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
"Anh nói, em nghe."
Vương Trung Đỉnh, "... Theo tôi đùa giỡn, muốn chơi tâm nhãn có phải hay không?"
"Anh nghĩ đi đâu vậy? Em là muốn nghe anh nói một câu I Love You!"
Mặc dù biết Hàn Đông là người điên, nhưng nghe câu này từ trong miệng hắn
nói ra, trong lòng Vương Trung Đỉnh vẫn là run lên, miễn cưỡng ổn định
ngữ khí, "Đi ngủ sớm một chút đi, đừng giằng co nữa."
"Good night!" Phun ra một câu chào đặc biệt tiêu sái.
Hơn một giờ sáng, quả nhiên Vương Trung Đỉnh lại nhận được điện thoại mộng du của Hàn Đông.
"Em căn bản là không muốn nói cho anh I Love You, em chính là muốn moi đề từ miệng anh."
Vương Trung Đỉnh âm thầm cắn răng, "Xem ít tiền đồ này của em!"
Ngày hôm sau, Hàn Đông lại giống như không có việc gì mặc lên chiến bào, ngồi trên chiến xa, uy phong lẫm liệt ra chiến trường.
Lý Thượng gần như là đến cùng một lúc, hai người chạm mặt ở phòng tập bên ngoài.
"Chuẩn bị thế nào?" Lý Thượng hỏi.
Hàn Đông ra vẻ khiêm tốn, "Tôi chỉ là đến làm bàn đẩy cho cậu thôi, ha ha ha..."
"Đừng nói như vậy, tôi mới là vật hi sinh."
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng: Hiểu được là tốt rồi.
Hai người cùng đi vào.
Trong sảnh ngồi đầy người, ở giữa sân khấu đều bị vây, cao tầng công ty đêu
đến đông đủ, mười mấy người làm phim, giám chế, đạo diễn hầu như đều đến xem cuộc chiến, đội hình có thể so với hiện trường trận chung kết tiết
mục tuyển tú.
Hàn Đông nhịn không được hít sâu một hơi.
Lý Thượng tuy rằng đã nhiều lần làm công tác chuẩn bị, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ căng thẳng.
Vương Trung Đỉnh cùng Calne ngồi ở vị trí trung tâm, hai người vốn đang trao
đổi thân thiết, kết quả Hàn Đông vừa xuất hiện, Calne lập tức cho hắn
một cái hôn gió. Đến khi Calne đem đầu chuyển hướng Vương Trung Đỉnh,
phát hiện sắc mặt của y đột nhiên thay đổi.
Sau khi nhân viên đến đông đủ, Phùng Tuấn tuyên đọc quy tắc cạnh tranh.
Hai người phải tham gia thi 3 phương diện, thắng trên hai hạng sẽ là người thắng cuối cùng.
Không ngoài dự đoán của Hàn Đông, quả nhiên có sát hạch tiếng Anh, hơn nữa còn là hạng đầu tiên.
Hạng thứ 2 là thi kỹ năng, bởi vì nhân vật là thân phận đặc công, cho nên
cần đủ loại kỹ năng, ví như phá giải mật mã, mở rương đánh cắp đồ vật.
Hạng thứ 3 chính là nam giảnữ.