Từ lúc Hàn Đông dựa vào [ Phong Mang ] đại hỏa, Vương Trung Đỉnh liền
càng chặt chẽ hơn đối với hoạt động bên ngoài của hắn, cơ bản chính là
một tấc cũng theo không rời. Nhưng cũng sẽ có tình huống đặc thù, tỷ như hôm nay Vương Mẫu đột nhiên phát bệnh, Vương Trung Đỉnh khẩn cấp chạy
tới bệnh viện, trước khi đi chỉ có thể đem chuyện quản lý Hàn Đông bàn
giao cho Du Minh.
"Nhất định phải tăng thêm số bảo tiêu cao cấp bên cạnh cậu ấy, tôi sợ có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở."
Du Minh phát sầu, "Vấn đề là tìm không ra người có sẵn như vậy a, mấy vị thuê gấp gáp kia đều là hình thức, chống giữ thể diện tàm tạm, thật ra
tình huống khẩn cấp căn bản không ứng phó nổi."
Hai hàng lông mày Vương Trung Đỉnh nhíu chặt.
"Hay là như vậy đi? Tôi nói cùng Hạ Hoằng Uy mấy câu, bảo anh ấy tìm
người yêu của Hạ Diệu đến, vị kia vừa ra mặt, bất cứ bảo tiêu nào cũng
không cần nữa, một mình hắn là đủ rồi."
Vương Trung Đỉnh nhớ tới "Sùng bái" của Hàn Đông đối với Viên đại điểu, nhất thời ném ra ba chữ lãnh ngạnh -- không cần thiết.
Du Minh chưa từ bỏ ý định khuyên:"Vương tổng, ngài phải vì an toàn của
Hàn Đông mà suy nghĩ a ! Lại nói, người ta cũng là có uy tín danh dự có
chủ kiến, ta muốn mời cũng chưa chắc mời được đâu."
Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, cho Hàn Đông no mắt một chút, nói cho
cùng so với để hắn rơi vào trong tay hạng người như Thái Bằng, Nguyên
Trạch vẫn tốt hơn, vì thế miễn cưỡng đáp ứng.
Thủ lĩnh kinh thành đệ nhất bảo tiêu quả nhiên không phải khoác lác,
Viên Tung vừa đứng bên cạnh Hàn Đông, trong vòng năm mét không ai dám
đến gần.
Vì đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng này, Hàn Đông quyết định chủ động
tiếp cận Viên Tung, kết quả não chợt đi vắng, mở miệng chính là, "Hạ
cảnh quan thật là trắng ha."
Giây tiếp theo liền bị Viên Tung nhấc lên, mâu sắc tản ra tia lửa hừng hực, "Cậu nói cái gì?"
Hàn Đông đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình đến bệnh viện thăm Hạ Diệu,
Hạ Diệu cả người đều trần trụi, vội vàng bắt tay cầu xin, "Đừng đừng
đừng, đừng hiểu lầm, tôi là nói mặt cậu ta trắng, không hề nói chỗ khác
...."
Viên Tung lúc này mới thả hắn xuống.
Hàn Đông thành thật một lát, lại thèm đòn trêu chọc lên, "Anh nói Hạ
cảnh quan nha, một người nhìn chính trực như vậy, lúc trước làm sao lại
nghĩ đến chat sex đây? Hắc hắc hắc hắc ...."
Lại bị Viên Tung nhấc lên.
Hàn Đông lại duỗi chân cầu xin tha thứ, "Chỉ là đùa, đùa thôi. Lại nói,
tôi là mời anh làm bảo tiêu đó, anh làm sao lại động thủ đây?"
Viên Tung một tay vứt Hàn Đông về chỗ, hừ nói, "Tôi động thủ trước, đỡ mệt người khác phải nhớ mong."
Hàn Đông cười ha ha, "Anh không phải cũng rất hài hước sao?"
Viên Tung không nói gì nữa.
Hàn Đông không khỏi cảm khái, "Anh thật là bao che, ngay cả nói một câu
cũng không cho. Nếu đổi lại là có ai chèn ép tôi trước mặt Vương Trung
Đỉnh, anh ta đừng nói quản, không hùa với người ta mắng tôi đã là may
mắn rồi."Viên Tung nói thẳng, "Đó là y thành thật."
Hàn Đông mặt đen, "Kháo, có ý gì?"
Viên Tung lại một tay đem hắn nhấc lên.
"Tôi hỏi anh đó, cứ nhấc tôi làm gì?" Hàn Đông ồn ào.
Viên Tung bâng quơ hai chữ, "Thích nhấc."
Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, nhấc ta chỉ như nhấc một con
chim, sức lực kinh khủng như vậy, mỗi ngay Hạ cảnh quan ở trên giường có bao nhiêu hăng hái a? Quá con mẹ nó đáng ghen tị !
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên quét đến đồ ăn vặt trong túi áo Viên Tung, cẩu móng vuốt thoáng một cái đã thò vào, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai móc ra, cười to giống như bắt được vàng.
"Ha ha ha ha...... Vừa lúc đói bụng, đây là gì?"
Viên Tung nói:"Ngưu tiên phiến."
(ngưu tiên phiến: đồ ăn bổ thận, nâng cao hiệu suất tình dục )
Hàn Đông nhất thời lộ ra điệu cười tà ác, "Không hổ là hảo nam nhân a,
ra ngoài cũng không quên tráng dương, bất quá......" Lại trộm ngắm hạ
thân Viên Tung một cái, "Giống như anh đây, hẳn là không cần đi?"
Thẩm Sơ Hoa nhìn thấy Tiểu Lương vụng trộm lấy giấy nhớ viết gì đó, nhịn không được hỏi, "Anh làm gì đây?"
"Vương tổng đã phân phó, mỗi lần Hàn Đông quét mắt qua đũng quần Viên
Tung, tôi phải ghi lại một lần. Bao gồm góc độ liếc mắt cùng thời gian
dừng lại (vân vân)."
Thẩm Sơ Hoa:"......"
Hàn Đông vừa bỏ ngưu tiên phiến vào trong miệng, sắc mặt liền đột biến
như trúng độc, túm cổ áo Viên Tung khàn giọng gào, "Quá con mẹ nó ngon,
mua ở đâu? Mua ở đâu?"
Viên Tung thản nhiên trả lời, "Tự làm."
Hàn Đông ăn xong vẫn còn say mê trong loại hương vị này không thể tự
thoát ra được, lại nói, giọng điệu giống như là biến thành người khác.
"Viên ca, gọi anh như vậy anh không ngại đi? Nói thật, tôi nghe nói anh
bởi vì tôi mà mất đi đầu ngón chân, trong lòng vẫn luôn khó chịu, nhưng
tôi lại không biết dùng phương pháp gì bồi thường. Tiền đi? Anh lại
không thiếu. Dập đầu nhận tội đi? Anh lại không hiếm lạ. Duy độc còn lại một đường là lấy thân báo đáp, anh lại không cần tôi, thật sự là khiến
tôi......"
"Ai nói tôi không cần?" Viên Tung cố ý ngắt lời.
Hàn Đông xấu hổ cười, "Đùa cái gì vậy?"
"Ai nói đùa với cậu? Lấy phong tư cùng địa vị của cậu hiện tại, đương nhiên không ai là không muốn đi?"
Hàn Đông vừa đắc ý vừa giả vờ từ bi, "Tôi không thể làm ra loại sự tình
này, như vậy rất không công bằng đối với Hạ cảnh quan, cậu ấy sẽ thương
tâm chết......"
"Không có gì, đổi lại không phải là tốt rồi sao." Viên Tung nói.
Hàn Đông ngẩn người, "Đổi lại?"
"Cậu theo tôi, để Yêu Nhi ở cùng vị kia không phải được rồi?"
Chút phấn khởi ban nãy của Hàn Đông nháy mắt giống như bị chó ăn, hắn
rất chắc chắn là Viên Tung sẽ không cần mình, nhưng hắn không thể kết
luận được Vương Trung Đỉnh có cần Hạ Diệu hay không a......"Cái
kia...... Anh đối với Hạ cảnh quan như vậy rất không công bằng, vạn nhất Vương Trung Đỉnh không chịu từ bỏ tôi thì sao? Vạn nhất Vương Trung
Đỉnh cũng ghét bỏ hắn, vạn nhất......"
Hàn Đông nói còn chưa nói xong, Viên Tung liền cầm điện thoại lên.
"Anh muốn làm gì?" Hàn Đông vội vàng ngăn cản.
Viên Tung nói:"Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết rồi?"
"Đừng a --" Hàn Đông nhanh chóng cướp điện thoại, lại gặp phải ánh mắt
rất có ý vị của Viên Tung đang đánh giá mình, vội tự tìm một bậc thang
bước xuống,"Là như thế này, tôi đột nhiên nghĩ đến, Hạ cảnh quan đối với tôi cũng có ân, tôi không thể lấy oán trả ơn a !"
Viên Tung chỉ cười không nói.
Hàn Đông nhẹ nhàng thở ra, lại nói, "Tôi lại tiếp lời nói vừa rồi, lấy
thân báo đáp gì đó cũng không thông, vậy liền chỉ có thể dùng chân tình
hồi báo rồi. Tôi quyết định sau này thường xuyên đi thăm Hạ cảnh quan
nhiều hơn, thăm cha mẹ cậu ấy, dùng quan tâm để bù lại nghiệt mình đã
tạo. Như vậy đi, buổi hội đấu giá hôm nay chấm dứt tôi liền đến cửa chào hỏi."
Buổi tối, Hạ Diệu vừa về nhà, liền nghe thấy một trận tiếng đập cửa, mở ra vừa nhìn thấy Hàn Đông, sắc mặt nhất thời thay đổi.
"Anh sao lại mang hắn về đây?"
Viên Tung còn chưa giải thích, Hạ mẫu đã từ trong phòng xông ra, kích
động không thôi kéo tay Hàn Đông nói, "Cuối cùng cũng đến, ta còn cho
rằng Viên Tung gạt ta ...... Ta rất thích phim điện ảnh của cháu."
Thì ra là vì mua chuộc mẹ vợ...... Hạ Diệu bóp trán, "Mẹ em thật sự là
càng ngày càng hết thuốc chữa ! Nha? Anh là dùng mưu kế gì lại có thể
đưa hắn tới đây? Phải biết hiện tại muốn mời hắn cũng không phải chuyện
dễ dàng đâu."
Viên Tung hừ một tiếng, "Còn phải dùng kế? Vừa gặp liền biết chính là cật hóa."
(cật hóa: tham ăn, chỉ cần có thức ăn thì làm gì cũng được :v)
Vương Trung Đỉnh rời khỏi bệnh viện, vội vã đuổi tới trường quay, kết
quả nhìn thấy đám bảo tiêu đều ở đây, chỉ duy độc Khốc Đông Đông mà y
tâm tâm niệm niệm là không thấy bóng dáng.
"Người đâu?" Hỏi Tiểu Lương.
Tiểu Lương nói, "Theo ân nhân về nhà rồi."
"Về nhà ?" Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đột biến.
Tiểu Lương gật gật đầu, "Đi báo ân."
Vương Trung Đỉnh kinh ngạc, coi như là báo ân, cũng không đến nỗi gấp
như vậy đi? Ngay cả một tiếng cũng không báo. Vì thế lại phân tích tình
huống một trận cùng Tiểu Lương, còn xem xét giấy nhớ, sắc mặt lại càng
âm u.
"Đúng, cậu ấy còn ăn ngưu tiên phiến trong túi áo Viên Tung." Tiểu Lương đột nhiên nghĩ đến.
Vương Trung Đỉnh nhíu mày, "Ngưu tiên phiến?"
"Đúng. Trong túi áo Viên Tung có một bao ngưu tiên phiến, lúc nhấc Hàn
Đông lên không cẩn thận để Hàn Đông nhìn thấy, sau đó......"
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh xanh mét, nam nhân cao lớn thô kệch mang túi đồ ăn vặt còn chưa tính, cư nhiên còn nhấc Hàn Đông lên, đây không phải rõ ràng chọc người sao?
"Vậy các người còn để hắn đi?" Vương Trung Đỉnh giận dữ mắng.
Tiểu Lương yếu ớt nói, "Nhưng mà lúc cậu ấy cầu chúng tôi than thở khóc
lóc đến đặc biệt thảm, nói đối phương bởi vì cứu cậu ấy mà mất hết đầu
ngón chân, lần này đến là vì dập đầu nhận sai với người ta. Sợ ngài sẽ
đau lòng, sợ ngài không đành lòng thấy cậu ấy ăn nói khép nép, mới bảo
chúng tôi đừng nói cho ngài......"
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh biến đổi, không nói hai lời, lập tức lái xe về hướng nhà Hạ Diệu.
Nghe được tiếng chuông, Hạ mẫu đứng dậy, "Ta đi mở cửa."
Vương Trung Đỉnh vừa vào nhà, liền nghe thấy thanh âm gào rú rõ to của Hàn Đông.
"Ngon, quá ngon, hoàn toàn tuyệt vời, chịu không nổi nữa, anh là nam
thần của tôi...... anh...... Ách, anh sao lại đến?" Kinh hãi ném đũa.
Vương Trung Đỉnh đầu tiên là cười khách sáo với những người khác, sau đó âm mặt kéo Hàn Đông lên từ chỗ ngồi, hung hăng tha về phía cửa.
"Hắc, anh đây là muốn làm gì a?"
"Còn làm gì, em không phải đói sao? Trở về đút cho no."
"......"
--------------------
Hết