Phong Mang

Chương 30: Chương 30: Rất đáng tiếc!




Sau khi bà chủ đáp ứng rồi, hai người bắt đầu thương lượng về thù lao.

Hàn Đông nói: “Tôi chỉ chào khách chứ không tiếp khách.”

Mặt bà chủ lập tức xệ xuống, “Tiếp khách một lần được 300, hai ta chia năm năm. Chào khách thì tính theo ngày, một ngày 100, tự cô xem lại đi.”

Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: “Như vầy đi, chào được một người khách tính 10 tệ, trên 100 tính 20 tệ.”

Trên 100? Bà chủ cảm thấy Hàn Đông đúng là đang ảo tưởng, tuy bà có kỳ vọng vào Hàn Đông, nhưng cũng phải xét tới trình độ của tiệm. Lúc làm ăn tốt thì cũng chỉ được hai mươi khách, bây giờ đang làm mùa ế hàng, dân công xa xứ lâu ngày không gặp vợ đều vội vã về nhà mừng năm mới, đi đâu chào được nhiều khách như vậy?

“Cô nên nghĩ cho kỹ, một ngày có thể không chào được 10 người đâu.”

Hàn Đông nói chắc như bắp, “Tôi chào được bao nhiêu thì lấy của mấy người bấy nhiêu.”

“Vậy được, cứ làm như những gì cô nói đi.”

Vì thế, Hàn Đông xách một cái ghế đặt trước cửa, vắt chéo cặp chân dài kiều diễm ngồi lên, mắt không thèm nhìn người đi đường, cúi đầu chăm chú nghịch điện thoại.

“Sao cô không đi chào khách?” Bà chủ nóng nảy, “Cô phải ra đường mời người ta vào đó.”

“Không cần thiết.” Hàn Đông đầu cũng không thèm nâng, “Mười phút nữa mà không ai tới thì tôi đưa lại cho bà mười tệ.”

Quả nhiên, không đến năm phút đồng hồ, một trung niên đại thúc hói đầu đi tới, cười tủm tỉm hỏi Hàn Đông: “Tiểu thư, chỗ này của các cô có mát xa không?” pandarabbit69.wordpress.com

Hàn Đông lấy tay chỉ chỉ bên trong, bà chủ lập tức nhiệt tình đón khách, “Đến đây đến đây, mời ngài vào.”

Có một số người chính là kỳ lạ như vậy, không có chút nào giống con gái, bộ dạng cũng không phải quá đẹp, nhưng sau khi trang điểm lên thì lại kinh diễm vô cùng. Hơn nữa Hàn Đông có cặp đùi cấp bậc đế vương rồi, chỉ cần xoay chân hai cái, vuốt một cái, ai cũng không thoát nổi.

Vài ngày liên tục cục diện thảm đạm bị phá vỡ, sinh ý thịnh vượng tới không thể vãn hồi.

Trong tiệm chỉ có bảy tám cô gái, không thể ứng phó kịp thời với những vị khách đã tới. Nói khoa trương hơn một tí thì là trận thế xếp hàng kia có thể ví von với nhà vệ sinh công cộng của mấy địa điểm du lịch vào ngày mồng một tháng năm.

“Tôi nói nè đồng chí, cậu xong chưa vậy? Bọn tôi ở ngoài chờ rất lâu rồi!”

“Đúng đó, tôi chờ tới một tiếng rồi!”

“Nếu không thì đạp cửa đi!”

Trừ bỏ đám đàn ông “tiền bạc có hạn” vẫn thường xuyên tới đây, thì còn có mấy vị “Đại hộ khách” lúc nào cũng khinh thường loại tiêu phí tiền bạc ở cửa tiệm nhỏ xíu này, vừa vào cửa đã nói thẳng: “Tôi muốn vị ở ngoài cửa kia.”

Bình thường với loại khách ít ỏi này, bà chủ khẳng định sẽ vội vàng chạy lại nịnh bợ năn nỉ, cô nương lành nghề cho ngài chọn, không hài lòng ngài có thể trực tiếp đá ra! Nhưng mà hôm nay còn ra hẳn giá, rõ ràng một câu.

“Cổ chỉ chào khách chứ không tiếp khách.”

“Tôi ra hai ngàn!”

Cậu bỏ hai vạn tôi cũng không thèm tiếc! Lỡ khả năng cảm nhận của cậu quá thấp, đóng cửa lại là đóng suốt hai tiếng thì tiệm phải mất bao nhiêu khách chứ?

Ba ngày sau, tiền kiếm được Hàn Đông đếm tới đau tay. Cộng với tiền kiếm được từ lúc trước xem tướng cũng sắp được một vạn. Với tình hình này, hắn chỉ cần giả vờ thêm hai ngày nữa là có thể thu tay lại.

Nghĩ vậy, Hàn Đông thở phào một hơi. Nhắm mắt lại nghe ngóng một lúc, tiếng hít thở ở cửa đối diện đã đều đều, vì thế hắn cũng yên lòng đi ngủ.

. . . . .

Lương Cảnh mấy ngày gần đây bị khó ở, đầu tiên là Vương Trung Đỉnh kia cho ăn bài tiễn khách, sau là bộ phim nhựa đầu tiên do hắn giám chế chỉ thu được tiếng vang vào loại thường thường, sự nghiệp bắt đầu trầm xuống. Hơn nữa quan hệ của hắn với người trong công ty rất gay gắt, nếu yếu thế chắc chắn sẽ có kẻ nhân tiện đè đầu.

Trên xe, tổng biên tập của bộ phim nhựa lẽo đẽo theo sát Lương Cảnh giải thích: “Tôi làm sao dám tự chủ trương cái đó chứ! Đây không phải chuyện tùy tiện thêm vài đoạn diễn là xong, hai phần ba kịch bản đều bị bác bỏ, bây giờ mà viết lại hết thì đến bao giờ!”

Lương Cảnh vẻ mặt sầu lo hút thuốc, “Tôi biết chuyện này không liên quan tới anh, nhưng mà tôi muốn anh sửa kịch bản theo những điều mà anh với Vương tổng đã thảo luận. Vương tổng trước giờ luôn tôn trọng những người làm bên bộ phận trí thức như anh, lời anh nói còn có giá trị hơn lời của tôi.”

“Vấn đề là…” Tổng biên kịch do dự nửa ngày mới mở miệng, “Tôi cảm thấy ý kiến của Vương tổng đúng là tốt lắm! Như vậy cao trào sẽ càng tăng, mâu thuẫn cũng càng nhiều, cũng thú vị hơn, dễ kiếm tiền hơn… Hay là… Lương tổng giám anh tìm thử lần nữa đi?”

Lương Cảnh cố nén không phát hỏa, tìm cái gì mà tìm! Ông đây bây giờ tới tư cách tìm còn không có.

Hắn không cam lòng, thực sự không cam lòng.

Vương Trung Đỉnh càng làm khó hắn, ý thức phản kháng của hắn lại càng mãnh liệt.

Đi tới một chút thì kẹt xe, Tiểu Văn hạ thấp cửa xe nhìn ra ngoài, hình như do trước một cửa tiệm dừng quá nhiều xe khiến đường bị thu hẹp lại, hiện tại cảnh sát giao thông đang sơ tán bớt.

“Tiệm gì mà làm ăn tốt vậy kìa?” Tiểu Văn một mắt chạy thẳng một mắt tò mò nhìn ra nòoài, rốt cuộc nhìn tới ngọn nguồn nguyên do kẹt xe…

Két—

Đột nhiên xe lập tức bị thắng lại, Lương Cảnh và Tổng biên kịch không hề phòng bị theo quán tính đập mạnh về phía trước.

“Cậu để mắt mũi ở đâu vậy?” Lương Cảnh cáu tiết gầm lên.

Tiểu Văn xấu hổ, “Thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa là tông vào đuôi xe rồi.”

“Tôi hỏi cậu không cẩn thận lái xe còn nhìn cái gì nữa?!!”

Tiểu Văn chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, “Chân của cái cô kia siêu cấp dài!”

Nhắc tới chân dài Lương Cảnh lại cáu, nghiêm mặt khó chịu: “Dạo này cậu nhìn chân dài còn chưa đủ hả?”

“Thật mà, chân cực kỳ dài, còn dài hơn Lý Thượng nữa.”

Tiểu Văn vừa nói xong, Lương Cảm mới tò mò nhìn một cái, không ngờ lần này nhìn lập tức sững người.

Có cảm giác hình như gặp qua ở đâu rồi… pandarabbit69.wordpress.com

“Không phải kịch bản mới có thêm một đoạn cho mỹ nhân sao? Anh có thể suy nghĩ một chút về cổ!” Tiểu Văn kích động nhắc.

Lương Cảnh liếc cậu, “Cậu mất trí hả? Phim này là nam giả nữ, chứ không phải nữ giả nam!”

“À, tôi quên mất.”

Lương Cảnh thu hồi tầm mắt, thúc giục Tiểu Văn: “Lái xe cho cẩn thận đi!”

Tiểu Văn không khỏi cảm thán: “Ai… tiếc thật!”

Hàn Đông chơi game tới nhập tâm, đột nhiên một bàn tay mò đến cổ hắn, tháo khăn lụa hắn vốn dùng để che yết hầu.

“Em gái, cổ của em xinh đẹp như thế này mà che lại thật đáng tiếc.”

Hàn Đông một tay nắm lấy cổ tay gã, gắt hai chữ: “Tôi lạnh.”

“Lực tay không nhẹ.” Gã càng làm tới bắt đầu vờn hai hai ngón tay được quấn trong bao tay, “Anh thích nhất con gái tay khỏe mạnh, vừa nhỏ nhắn vừa dài, giống như chân của em vậy..”

Nói xong hạ thấp người, bắt đầu “tấn công” cặp đùi Hàn Đông ngụy trang khiến đám đàn ông thèm nhỏ dãi mấy ngày nay.

Hàn Đông trong lòng nghĩ thật phiền phức, MLGB! Còn lưu manh hơn ông nữa!

Hàn Đông nhìn gã bằng cặp mắt trêu chọc, “Anh muốn làm cái gì?”

“Có muốn vào nhà cùng anh uống trà tâm sự không.”

Hàn Đông trực tiếp hét giá, “Năm nghìn!”

Không ngờ hôm nay còn được gặp đại gia, không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng! Đương nhiên, Hàn Đông thân là lưu manh nên hiểu rất rõ gã ta không thể nào chỉ có thể uống trà nói chuyện phiếm. Chẳng qua vì năm nghìn đồng, vì để đến đám cưới của Diệp Thành Lâm còn có thể đi một chút tiền mừng, Hàn Đông chỉ có thể bí quá hóa liều.

Quả nhiên, cửa phòng vừa đóng lại là lộ mặt thật ra ngay.

Lúc đầu chỉ là cùng Hàn Đông nói chuyện phiếm, lâu lâu kiềm lòng không đặng mà ăn chút đậu hũ, đều nằm trong phạm vi chịu-đựng-được của Hàn Đông. Lúc sau hình như không đủ thỏa mãn gã, nằm úp sấp trên giường chờ Hàn Đông tới mát xa.

“Làm ở tiệm mát xa thì tới xoa bóp vai cho anh đi.” Nói xong lấy ra hai ngàn đồng, “Đây là tiền hoa hồng.”

Hàn Đông vì số tiền hai ngàn tệ chỉ có thể kiên trì hầu hạ hắn, sau gã còn lớn mật gác bàn chân thối lên đùi Hàn Đông cọ cọ, chỉ thiếu chút nữa là cọ tới vùng nguy hiểm rồi.

“Em gái, còn có… loại phục vụ khác không?”

Hàn Đông nhớ tới cái ví của gã, hỏi: “Anh muốn loại phục vụ gì?”

Gã đàn ông lộ ra biểu tình say mê đến phát tởm, “Kích thích, kinh hỉ, có thể cho anh cả đời không quên được.”

“Anh đem năm nghìn tệ đưa cho em trước đi, miễn cho phục vụ xong anh chạy mất.”

Gã đàn ông cười cười nhéo Hàn Đông một cái, “Tiểu nha đầu, tâm nhãn không ít ha!” Nói xong lấy tiền đưa cho Hàn Đông, rồi bắt đầu tự nôn nóng.

“Xem cho kỹ nha!” Hàn Đông tháo khăn lụa, cởi áo, lột quần…

Toàn bộ căn phòng lập tức đông lạnh.

Cặp môi gã đàn ông bắt đầu co giựt như như máy phát điện cao tần.

Cuối cùng, Hàn Đông ném bộ ngực giả lên mặt tên đó, giọng điệu vừa vui sướng vừa trêu tức nói: “Đủ kích thích chưa? Đủ kinh hỉ chưa? Đủ cho cả đời khó quên chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.