Phong Mang

Chương 29: Chương 29: Vị trí đó.




Buổi tối, hoàn thành xong công việc, Hàn Đông đi về phía nhà ga, vừa qua thì gặp một cửa hàng mát xa, một cô gái áo quần thiếu thốn, da thịt trần trụi, make up dày cộm đá lông nheo với hắn, “Đại ca, vào đây làm một…”

Còn chưa nói xong, Hàn Đông đã rẽ vào.

Bà chủ sắp xếp cho Hàn Đông một gian phòng nhỏ, cô gái mát xa cho hắn, Điềm Điềm mờ ám nói: “Anh trai, lần đầu mát xa miễn phí nha.”

Đôi tay của cô gái mềm mại như không xương, đụng chỗ nào là mấy ông chịu không nổi chỗ đó, hơn nữa lại còn đang nằm trên một cái giường ngọt ngào thế này.

Vì thế, Hàn Đông không kiềm chế được mở miệng hỏi: “Vậy ‘dịch vụ’ của các cô bao nhiêu tiền?”

“Còn phải xem các ngài muốn cái gì nữa, bình thường thì là một trăm.”

pandarabbit69.wordpress.com

Hàn Đông lại hỏi: “Còn cô đứng ngoài kia?”

“Ngài nói San San đứng mời khách trước cửa hả? Cổ thì đắt hơn, ít nhất cũng phải ba trăm.”

“Đắt như vậy? Coi bộ buôn bán cũng quá lời!”

“Người ta là chiêu bài mà!”

[chiêu bài: đồng dạng với mèo dụ khách =))]

Hàn Đông không để cô bé ấn tiếp, mà đứng lên đi ra cửa gọi cô gái là chiêu bài kia tới gần.

“Người đẹp, điện thoại di động của anh hết pin rồi, có thể cho mượn một chút không?”

San San đã lăn lộn trong nghề này thì sao có thể không hiểu tâm tư của Hàn Đông sao? Không thèm nghĩ ngợi lập tức đưa điện thoại sang.

Hàn Đông đi một lúc rồi, cô gái bên trong mới bước ra nói: “Cái người đó là người đầu tiên trong tiệm mình miễn phí mát xa không thu tiền đó! Chị nói xem, ảnh có phải muốn theo đuổi chị không?”

San San vặn thắt lưng cười mắng: “Đi chết đi!”

[tự nhiên thấy tội ẻm ghê =)))))))]

Mới vừa xuống khỏi xe bus, Hàn Đông lập tức gọi vào số máy đã ghi nhớ, “Alo? Là mẹ của San San phải không ạ? Con chào dì, dì khỏe không, con là bạn của San San, ngại quá, đã làm phiền dì…”

pandarabbit69.wordpress.com

Năm phút sau, đầu dây kia đã nghe tiếng khóc nức nở của mẹ San San, “Cậu nhóc à cám ơn con, nếu không có con nói cho dì biết, tới giờ dì vẫn chẳng hay biết gì… Ai…”

“Dì à dì đừng khách khí, đây là việc con phải làm mà.”

Cúp điện thoại, Hàn Đông mới phát hiện mình vừa kịp tới cửa studio Bắc Ảnh, bây giờ đã là tám giờ nhưng vẫn còn không ít người đóng quân ở đây chờ ca diễn đêm. Đụng phải mấy gương mặt quen thuộc, Hàn Đông không khỏi bước nhanh hơn.

“Yêu, đây không phải Hàn Đại tiên sao? Sao dạo này không chịu xuất hiện vậy cà?”

“Có phải đi theo sau mông Lý Thượng nên được thơm lâu không?”

“Ai… Anh đó mở miệng là thấy không ổn, ngàn tính vạn tính nhiều năm như vậy, không làm mình nổi bật được lại đem cơ hội tới cho người ta, tôi cũng thấy tiếc cho anh luôn!”

Hàn Đông làm bộ không nghe, trực tiếp xách bàn và ghế chạy về phía cửa hàng.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc áo cao cổ kết hợp với quần bút chì bó sát màu hồng nhạt, trên mặt là tầng phấn thật dày, cặp môi hồng quyến rũ, đội một cái nón màu đen, xách túi da nhỏ, một vị “Đại mỹ nữ” cao gầy khêu gợi cứ thế xuất hiện trên phố.

Vẫn là cửa studio Bắc Ảnh ngày hôm qua, vẫn là đám người đã trêu chọc Hàn Đông hôm qua, ánh mắt chỉ có thể nhìn thẳng.

“Đậu xanh rau má, mau nhìn cổ kìa, xem chân cổ kìa!!!”

“Ôi trời ơi! Cái dáng người này đúng là…”

Hàn Đông trong lòng cười lạnh: một đám ngốc B…

Xe bus đến trạm, Hàn Đông tới tiệm mát xa vừa gặp hôm qua, trước cặp mắt kinh ngạc của bà chủ chậm rãi bước tới sân khấu, khí phách quăng “Sơ yếu lý lịch” xuống bàn.

“Xin việc!”

“À được được…” Bà chủ mạnh mẽ gần đầu, “Ngày hôm qua vừa mới có người bỏ việc, đang cần người đây, cô muốn đăng ký vị trí nào?”

Hàn Đông chỉ chỉ chỗ trống trước cửa, “Vị trí đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.