Phong Mang

Chương 171: Chương 171: Tiệc khai máy




Ngày hôm sau trên đường đến sân bay, Diệp Thành Lâm do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Đông tử, anh có lời nói muốn nói với cậu."

"Anh sẽ không phải lại muốn cắt đứt liên hệ với em đi?" Hàn Đông vẻ mặt cảnh giác.

"Không phải, là lời khác."

Vừa nói như thế, lái xe phía trước lại vẻ mặt cảnh giác.

"Vừa hay, em cũng có lời muốn nói với anh, " Hàn Đông nói tiếp.

Vì thế, tới sân bay, Vương Trung Đỉnh và Diệp phu nhân đi trước gửi hành lý, còn lại Hàn Đông cùng Diệp Thành Lâm tán gẫu.

"Anh có lời gì muốn nói với em?" Hàn Đông hỏi.

"Kỳ thật cái dây thừng kia ..."

Diệp Thành Lâm nói đến một nửa đột nhiên không nói được nữa.

Mặc dù gã nói lời này chính là vì không muốn lưu lại tiếc nuối, không có bất cứ ý muốn gì không an phận. Nhưng gã khó có thể cam đoan một khi Hàn Đông đáp lại, bản thân mình còn có thể bình tĩnh ứng phó.

"Cậu nói trước đi." Diệp Thành Lâm cười cười.

"Xem anh mài mài chít chít..." Hàn Đông mới vừa nói xong chính mình lại cũng quanh co, "Cái kia... Kỳ thật chuyện của em ...cũng thật khó mở miệng..."

Diệp Thành Lâm rất có kiên nhẫn, "Không việc gì, từ từ nói."

Hàn Đông nắm chặt nắm tay thành quyền, lão tử ngày hôm nay bất cứ giá nào!

"Kỳ thật em và Vương Trung Đỉnh đang cùng một chỗ."

Diệp Thành Lâm nháy mắt sửng sốt.

"Cậu nói gì?"

Hàn Đông nhìn thấy biểu tình Diệp Thành Lâm lại có chút lo lắng , "Người đại diện kia của em ...anh cũng biết đấy? Chính là cái người cả ngày đi cùng chúng ta kia, với em là một đôi."

Cả thế giới đều an tĩnh rồi.

Diệp Thành Lâm trợn mắt nhìn Hàn Đông lúc lâu, mới mở miệng hỏi: "Cậu có thể chấp nhận nam nhân?"

Hàn Đông khẩn trương đến mồ hôi ròng ròng, "Việc này quả thật có chút ngược lẽ thường, anh không tiếp nhận được cũng không còn cách nào, chỉ cần không mất mặt em sẽ..."

"Rất tốt." Diệp Thành Lâm đột nhiên ngắt lời.

Hàn Đông nghẹn họng, "Rất tốt?"

Diệp Thành Lâm coi như trấn định, "Tuy rằng chỉ ở cùng vài ngày, nhưng anh thấy được người đó rất dụng tâm với cậu. Hơn nữa đứng trên phương diện này, người ta có thể làm được đến phần này, nói thật anh rất bội phục, ít nhất anh làm không được."

Hàn Đông lại có chút ngại ngùng, "Chỉ cần anh không xem thường em là được rồi."

"Tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy, từ nay về sau hô phong hoán vũ, một tay che trời, anh còn dám xem thường cậu?"

Hàn Đông cười hắc hắc.

Diệp Thành Lâm nhìn thấy Hàn Đông như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện, không hề có đau lòng như trong dự liệu.

Dù cho gã sớm biết Hàn Đông có thể chấp nhận nam nhân, dù cho không có Vương Trung Đỉnh xuất hiện, gã cũng chưa chắc có đủ điều kiện, có thể bồi Hàn Đông đi đến cuối cùng.

Hàn Đông là một Đại Tiên nhi, cậu ấy sẽ không chọn lầm người,

Nghĩ vậy, Diệp Thành Lâm cũng bình thường trở lại.

"Đúng rồi, không phải anh cũng có chuyện muốn nói với em sao?" Hàn Đông lúc này mới nhớ ra.

Diệp Thành Lâm ngẩn người, "Có sao?"

"Sao lại không? Anh nói cái dây thừng kia ..."

"A! A!" Diệp Thành Lâm ra vẻ một bộ dạng bừng tỉnh, "Cái dây thừng kia không cần dùng nữa, cậu ném đi đi."

"Ném? Anh đùa gì vậy! Đây chính là tín vật của hai ta. Vạn nhất ngày nào đó anh lại mất tích, em còn phải dựa vào dây thừng này đi tìm anh mà."

"Từ giờ tuyệt đối không mất tích nữa." Diệp Thành Lâm cam đoan.

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, "Coi như anh còn chút lương tâm."

Bên kia Vương Trung Đỉnh dành mấy chục phút ở trong khu hút thuốc, rốt cục vẫn hướng Diệp phu nhân đi tới, lại rút tiền từ trong ví đưa cho nàng.

"Đây là Đông tử bảo cho tôi chuyển cho hai người."

Diệp phu nhân nói gì cũng không chịu nhận, "Không cần như vậy, chúng tôi không thiếu tiền xài."

"Thiếu hay không cũng không liên quan, chỉ là một chút tâm ý của Đông tử. Ba năm này cậu ấy chiếm không ít tiện nghi của vị kia nhà cô, không bồi thường chút, trong lòng cảm thấy thua thiệt."

"Anh em giúp đỡ nhau còn nói cái gì thiệt thòi..."

"Được rồi." Vương Trung Đỉnh ngắt lời từ chối của Diệp phu nhân, "Nếu đã là huynh đệ cũng đừng khách khí, sau này Hàn Đông quay phim bên đó, còn phải nhờ hai người chiếu cố."

Diệp phu nhân không ngăn cản được thịnh tình của Vương tổng, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhận.

"Đúng rồi, sao anh không trực tiếp đưa cho tôi chồng vậy?" Diệp phu nhân đột nhiên nghĩ tới hỏi.

Vương Trung Đỉnh nháy mắt biến sắc, "Không muốn gặp anh ta!" Nói xong một câu liền quay đầu rời đi.

...

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã nghênh đón nghi thức khởi quay phim điện ảnh mới.

Đây là sự kiện long trọng nhất của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh từ trước tới nay, trong bãi đỗ chỉ riêng là xe chuyên dụng của đoàn phim đã đếm được năm sáu chục chiếc. Truyền thông vây ở cửa khách sạn chật như nêm cối, mỗi siêu sao đi vào đều phải qua một phen khó khăn.

Nhất là một khắc Calne xuống xe kia, cả hiện trường đều hỗn loạn, huy động hết mấy chục nhân viên bảo an duy trì trật tự, tình hình mới miễn cưỡng khống chế được.

Thanh thế lớn như vậy, tựa hồ làm cho người ta thấy giống như là sau khi phim đại bán chưa từng có và diễn viên sau một đêm thành danh rầm rộ.

So với ngày trước, lần này Hàn Đông phá lệ coi trọng. Cách nghi thức thảm đỏ còn có nửa giờ liền tới trước, một mực đợi ở khu vực bên ngoài.

"Còn bao lâu thì đến tôi?" Hàn Đông hỏi.

Nhân viên công tác nói: "Sớm thôi, cậu là áp trục lên sân khấu."

(áp trục: người đến cuối cùng, là người được chú ý nhất)

Vừa nghe hai chữ "Áp trục", Hàn Đông vội hỏi: "Tôi không phải vào cùng nhập tràng với Vương Trung Đỉnh a?"

"Không phải, cùng với Vương tổng là Y Lộ."

Hàn Đông tuy rằng hơi có tiếc nuối, nhưng vẫn chờ mong hỏi: "Khách quý đồng thời tiến tràng cùng tôi là ai?"

Nhân viên công tác mắt nhìn bản sắp xếp, nói: "Vương chủ tịch."

Hàn Đông giật nảy, "Ai?"

"Cậu không biết chủ tịch sao?"

Hàn Đông nháy mắt nhớ tới cảnh tượng bị bị bọc chiếu đánh, nhịn không được mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống thành dòng.

"Có thể đổi một vị khác không?"

"Tôi không làm chủ được, cậu phải đi tìm người sắp xếp mà thương lượng."

Đang nói, Vương Hải Chí đã tới rồi.

Ngày hôm nay Hàn Đông ăn mặc anh tuấn bức người, Vương Hải Chí đầu tiên không nhận ra. Chờ khi nhận ra liền đen mặt trầm xuống, hừ nói: "Thì ra là tiểu tử ngươi."

Vì thế, cả quá trình đi trên thảm đỏ Hàn Đông đều là chết lặng, hoàn toàn không cảm nhận được cái loại cảm giác trở thành tiêu điểm này.

Họa vô đơn chí, bởi vì Hàn Đông và Vương Hải Chí là đại diện diễn viên cùng đại diện sản xuất đều phải lên sân đấu phát biểu, chỗ ngồi hai người lại cũng là cạnh nhau.

Người chủ trì tuyên bố nghi thức khởi quay bắt đầu, do lãnh đạo mở màn phát biểu.

Sau khi các vị sản xuất và đạo diễn thương lượng, cùng với Hàn đại Tiên nhi đo lường tính toán, phim nhựa chính thức đặt tên là 《 Phong Mang 》. (mũi nhọn)

Kế tiếp chính là Calne đạo diễn đại diện cho đoàn phim phát biểu, vừa đứng dậy liền nổi lên một tràng hoan hô.

Phía dưới có rất nhiều siêu sao tai to mặt lớn không mời mà đến, đều muốn mượn cơ hội này để tạo quan hệ cùng danh đạo quốc tế.

Hàn Đông đang vong tình thưởng thức phong thái thần tượng, bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm không hài hòa.

"Ngày đó nữ nhân thay ngươi là ai?"

Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt, "Thay tôi?"

Vương Hải Chí ngữ khí âm u, "Đừng giả ngu, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi làm thế nào chạy trốn sao?"

Thần kinh Hàn Đông lần thứ hai căng thẳng, có loại cảm giác đang bị tuyên án tại toà án tố cao.

"Nếu ngươi nói cho ta biết nữ nhân giúp cho ngươi là ai, ta liền không tính toán với ngươi nữa."

Nữ nhân giúp ta? Hàn Đông không khỏi sửng sốt, đó không phải chính là mình sao?

Chẳng lẽ...

Hàn Đông quay đầu nhìn về phía Vương Hải Chí, phát hiện chuyện mình lo lắng vẫn là đã xảy ra rồi.

Trên mặt Vương Hải Chí trừ bỏ rõ ràng là không biết chuyện, còn mơ hồ hàm ý gì đó khiến hắn sinh ra sợ hãi không thể ngồi yên được.

"Cô ấy là người Vương Trung Đỉnh phái tới, tôi từ đầu hoàn toàn không hề quen biết." Hàn Đông chột dạ biện giải.

Vương Hải Chí hừ nói: "Loại người như ngươi, nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy có thể không động tâm? Có thể không xin phương thức liên lạc sao?"

Hàn Đông oán thầm: Ta còn chưa tự kỷ đến mức đó đi?

"Tôi thật sự không biết." Hàn Đông biểu cảm đau khổ.

Vương Hải Chí mới đầu mắt hổ trừng hắn, sau không hiểu sao lại nở nụ cười, cười đến Hàn Đông lông tóc dựng đứng.

"Nếu ngươi giúp ta tìm được cô nương kia, ta không chỉ có sẽ không truy cứu trách nhiệm, còn có thể thưởng."

Hàn Đông đột nhiên có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Tôi mẹ kiếp chạy đi đâu tìm đây? ! !

Nghi thức khởi quay hoàn thoành, truyền thông cùng khách quý ra về, còn lại thành viên đoàn phim bên trong hưởng thụ yến tiệc.

Hàn Đông đã bị chỉnh đến ăn cơm cũng không yên lòng.

Vương Trung Đỉnh rất nhanh đã phát hiện Hàn Đông khác thường, thừa dịp mọi người không chú ý, kín đáo vỗ một tay vào mông hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Hàn Đông cười đến chột dạ.

Vương Trung Đỉnh vừa muốn tiếp tục truy vấn, chợt nghe có người gọi tên mình ở cửa.

"Vương tổng —— có người tìm."

Vương Trung Đỉnh đi ra, thấy Vạn Lý Tình đang đứng ở bên ngoài.

"Sao em lại tới đây?"

Vạn Lý Tình tức giận: "Cha em đòi sống đòi chết muốn anh bồi hạ vài bàn, khuyên như thế nào cũng không nghe."

"Không thành vấn đề." Vương Trung Đỉnh thống khoái đáp ứng, "Chờ anh xong bên này, lập tức qua đó."

Vạn Lý Tình gật gật đầu, "Vậy được rồi, em chờ anh."

Vương Trung Đỉnh rất nhanh lại trở về phòng thiết yến.

Vạn Lý Tình vừa muốn đến quán trà bên cạnh ngồi một lúc, liền đụng phải Y Lộ từ phòng vệ sinh ra.

Hai người quen biết từ bảy tám năm trước, lúc ấy Vạn Lý Tình mới vừa du học trở về, Y Lộ cùng vừa mới nổi. Hai nữ nhân đều vô cùng gần gũi Vương Trung Đỉnh, tự nhiên như vậy quen nhau.

"Ôi chao, sao cô lại tới đây?" Y Lộ cười cười.

Vạn Lý Tình cũng cười cười, "Tìm Vương Trung Đỉnh có chút việc."

"Có cần tôi giúp cô kêu anh ta ra không?"

"Không cần, đã nói xong rồi."

Y Lộ kinh ngạc, "Vậy cô đây là..."

"Muốn đến quán trà bên cạnh chờ một lát."

Nghe Vạn Lý Tình vừa nói như thế, Y Lộ cũng gật gật đầu, "Tôi vừa hay cũng muốn đi, bên trong sảnh yến hội rất rối loạn, thật làm người ta đau đầu, vậy hai ta cùng đi."

Vạn Lý Tình ừ một tiếng.

Hai nữ nhân ngồi cùng một chỗ, đề tài nói chuyện cơ bản chỉ triển khai quay quanh nam nhân. Mà hai nữ nhân này ngồi cùng một chỗ, đề tài tán gẫu tự nhiên mà vậy dừng ở Vương Trung Đỉnh.

"Anh ta thế nhưng nói thẳng với cô sao?" Y Lộ biểu tình khó có thể tin.

Vạn Lý Tình sớm đã khôi phục lại bình tĩnh, "Đúng."

Y Lộ thở dài, "Thật đáng tiếc, tôi vẫn cho rằng cô cùng Vương tổng là một đôi."

Vạn Lý Tình không nói gì.

"Tôi cảm thấy ở trong lòng Vương tổng, cô vẫn là có một chút địa vị. Chẳng qua nam nhân, tuổi trẻ như vậy, có đôi khi ngay cả chính anh ta cũng không biết mình muốn cái gì..."

Y Lộ nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, ý chính chỉ là khuyên Vạn Lý Tình không được buông tay. Còn nhiệt tình bày mưu tính kế, cũng ám chỉ nguyện ý làm cánh tay đắc lực nhất cho nàng.

Vạn Lý Tình vẫn luôn lẳng lặng nghe, thẳng đến khi Y Lộ nói xong, mới mở miệng nói: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi."

Y Lộ sửng sốt, "Hiểu lầm?"

"Tôi Vạn Lý Tình còn chưa tới nỗi đấu trí so dũng vì một đoạn tình cảm."

Nói xong lời này, Vạn Lý Tình tao nhã cười, đứng dậy rời khỏi quá nước.

Tiếp đón nhân viên đoàn phim xong, Vương Trung Đỉnh liền hướng Hàn Đông nói: "Anh phải đến chỗ Vạn bá một lúc, em muốn quay về ký túc xá hay là cùng đi?"

Hàn Đông không chút do dự lựa chọn cùng đi.

Tới dưới nhà Vạn Lý Tình, Vương Trung Đỉnh một mình xuống xe, Hàn Đông ngồi đợi ở bên trong.

Qua hơn hai tiếng, Vương Trung Đỉnh mới quay lại. Vốn tưởng rằng Hàn Đông đã sớm vù vù ngủ say rồi, không ngờ hắn cư nhiên vẫn còn tinh thần cao.

"Không buồn ngủ sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

"Buồn, không dám ngủ." Ánh mắt Hàn Đông lúng ta lúng túng, nghiễm nhiên đã mệt mỏi tới cực hạn rồi.

Vương Trung Đỉnh kinh ngạc, "Không dám ngủ?"

Hàn Đông đột nhiên nghiêm trang: "Em muốn trị khỏi mộng du."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.