Phong Mang

Chương 172: Chương 172: Trị hay không trị?




"Trị? Sao phải trị?" Vương Trung Đỉnh kinh ngạc.

Hàn Đông không muốn nhắc đến Vương Hải Chí, chỉ nói: "Mộng du tạo thành cản trở rất lớn trong cuộc sống, mỗi lần em có tâm sự, ngủ liền phải lo lắng đề phòng."

"Vậy sao trước kia em không muốn trị?"

"Trước kia chưa xảy ra bao nhiêu tai vạ, thời gian này liên tiếp gặp phiền phức, khiến cho em nghĩ lại đặc biệt rất sợ. Hơn nữa phim mới sắp quay rồi, đến lúc đó bôn ba khắp nơi, anh lại không thể luôn 24 giờ chạy theo, khó đảm bảo em sẽ không gây ra phiền toái."

Tuy nói như vậy, nhưng một người ở thời gian mộng du sẽ giãi bày hết cõi lòng, bán manh đùa giỡn vui vẻ, xoa dịu mâu thuẫn, nhất là người sẽ phối hợp với mình các loại vận động ở trên giường, như thế nào lại nỡ lòng để hắn trị đây?

Vì thế, Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi cảm thấy thứ em cần trị liệu là không phải mộng du, mà là đầu óc. Nếu không suy nghĩ vớ vẩn, sẽ không vô cớ thức dậy hoạt động đúng không?"

"Nhớ anh cũng gọi là suy nghĩ vớ vẩn sao?" Hàn Đông phản bác.

Mặt Vương Trung Đỉnh ủ rũ không nói lời nào.

Hàn Đông còn nói: "Em đây sau này không đến chỗ anh nữa."

"Em dám ~" Vương Trung Đỉnh phát ra hai chữ nghe như đang kinh hoảng kỳ thực là oán niệm sâu nặng.

Hàn Đông lập tức hầu lẻn đến bên người Vương Trung Đỉnh, nắm cằm của y đùa giỡn: "Anh cũng có lúc sợ hãi? Ân?"

Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: "Đã xong chưa, tôi muốn lái xe."

"Ngồi nghiêm túc!" Gầm lên một tiếng.

Hàn Đông nháy mắt bị dọa quay về tại chỗ, nghiêm chỉnh cả đường đi không hề hé răng. Lúc gặp phải kẹt xe, Vương Trung Đỉnh dùng dư quang liếc qua Hàn Đông một cái, phát hiện hắn đã ngủ.

Vương Trung Đỉnh mở lên một bản nhạc nhẹ.

Đang nghe, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Hàn Đông.

Khi đó, Hàn Đông cũng là vì uống rượu cộng thêm mộng du trèo vào xe của mình, Vương Trung Đỉnh cũng là bằng bản nhạc nhẹ như vậy phát hiện đóa hoa tuyệt thế này.

Điểm khác nhau giữa hồi ức và hiện thực chính là hồi ức sẽ tự động bài trừ một vài điểm tệ hại, tỷ như hoàng phù (bùa), tỷ như ảnh trắng đen, chỉ còn lại lúc bắt gặp hai cái đại chân dài xinh đẹp.

Chính là mộng du tạo ra phần kí ức tốt đẹp này ...

Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông đột nhiên ở bên cạnh nói: "Dừng xe, em muốn đi tiểu."

Phía trước vừa hay có một cái nhà vệ sinh công cộng, Vương Trung Đỉnh liền ngừng xe lại.

Kết quả, Hàn Đông vừa xuống xe lập tức vắt chân bỏ chạy.

Chờ Vương Trung Đỉnh kịp phản ứng, Hàn Đông đã tót vào trong một cái hẻm nhỏ.

Vương Trung Đỉnh còn có thể làm gì? Đuổi thôi!

Hàn Đông bình thường chạy không được một km đã hổn hển loạn suyễn, nhưng là mộng du lại như đua giải ngoại hạng. Rẽ ngoặt, vượt chướng ngại vật, né tránh dị thường linh hoạt, quả thực là thân thủ như gió.

Vương Trung Đỉnh ở phía sau đuổi đến chỉ muốn chửi người.

Lão tử đã bao nhiêu năm không lưu nhai soán hạng rồi? Từ lúc cùng một chỗ với người này, thực con mẹ nó càng ngày càng tiếp địa khí!

(lưu nhai soán hạng: lặn lộn trên đường xá chạy rượt đuổi trong ngõ hẻm)

(Tiếp địa khí: hòa vào đời sống của quần chúng, mộc mạc, giản dị)

Mắt nhìn lên vừa sắp bắt kịp, bước chân Hàn Đông đột nhiên vút đi, rẽ vào đường lớn lại tiếp tục chạy.

Còn vừa chạy vừa ồn ào: "Muốn bắt em trị mộng du? Không bao giờ!"

Vương Trung Đỉnh hổn hển, "Ai muốn trị cho em? Là em tự mình đoán mò, tôi mới là không đáp ứng em."

Hàn Đông vẫn còn chưa có chạy xong.

Vương Trung Đỉnh ý thức được không thể cứ đuổi theo như vậy, vì thế hét lớn: "Phí đại diện phát ngôn của em còn dư hơn hai trăm vạn!"

Vừa nghe nói thế, Hàn Đông quả nhiên dừng.

"Thật?" Nhỏ giọng hỏi thăm Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh tức giận đáp lại: "Thật."

"Ở đâu?"

"Trong ví tôi."

Hàn Đông một phen rút chiếc ví Reed từ túi quần Vương Trung Đỉnh ra, lại chạy...

(mỗi lần nghĩ lại vẫn không ngậm được mồm =))))))))

...

Ngày hôm sau, Vương Trung Đỉnh nói việc này cho Nhị Lôi.

Nhị Lôi cùng quan điểm với Hàn Đông lúc thanh tỉnh, "Tôi cũng nghĩ hẳn là nên trị cho cậu ấy, bằng không trên trăm triệu bảo hiểm cũng là một cái tai hoạ ngầm."

Nhị Lôi lúc này nháy mắt đã nhắc nhở Vương Trung Đỉnh, y quên mất chuyện bảo hiểm.

Hôm nay là ngày đạo diễn chính thức thông báo tiến đoàn, việc đầu tiên chính là ký hợp đồng bảo hiểm.

Vương Trung Đỉnh vội vàng gọi điện thoại cho giám chế, bảo họ tạm thời không cần lo bảo hiểm của Hàn Đông, từ mình có an bài khác.

Cúp điện thoại, Vương Trung Đỉnh lo lắng không thôi.

"Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu quyết định trị tôi sẽ liên hệ bác sĩ." Nhị Lôi nói.

Vương Trung Đỉnh vẫn là khó có thể dứt bỏ đối với Hàn Đông ở trong mộng, vì thế cắn chặt răng nói: "Xem xét lại chút."

Hàn Đông tiến đoàn, đương nhiên sẽ chạm mặt với Y Lộ.

Hai người nên chào hỏi thì chào hỏi, nên nói chuyện thì nói chuyện, tựa như thật là cái gì cũng chưa hề phát sinh qua.

Không đầy một lát, hơn hai trăm nhân viên đoàn phim cơ bản đã đến đông đủ rồi.

Cả nhóm sản xuất lợi dụng tiền công ty làm tư lợi đều hoàn hảo không sứt mẻ gì đứng ở đây, tiếp tục ra vẻ đạo mạo cùng nhau cao đàm khoát luận.

Hàn Đông chỉ liếc bọn họ một cái, lại thu hồi ánh mắt.

Không đầy một lát, Calne đạo diễn cùng giám chế cũng tới.

Calne chào hỏi mọi người đều rất tùy ý, chỉ đặc biệt vỗ mông Hàn Đông một cái.

"Xin mọi người trình ra giấy tờ chứng nhận của mình, chúng ta sẽ ký hợp đồng." Trợ lý giám chế hướng mọi người tuyên bố.

Thông thường hợp đồng của diễn viên đại bài đều là do người đại diện kí xong trước cùng đoàn phim, nhưng bộ phim này gần như toàn bộ đều dùng người mới, cho nên bảo hiểm của mọi người đều là kí vào lúc này, chỉ là giá trị bảo hiểm không giống nhau.

Những loại vai võ phụ cùng chuyên gia khói lửa này độ nguy hiểm cao, bảo hiểm lớn hơn một chút. Loại diễn xuất đánh nhau kịch liệt, phá nổ, đánh võ, hơn nữa khó có thể tìm được diễn viên đóng thế như Hàn Đông, bảo hiểm sẽ lớn hơn nữa.

Nhưng lúc giám chế bàn bạc hợp đồng với Hàn Đông, lại không hề nói đến vấn đề bảo hiểm.

"Tôi không cần nhập sao?" Hàn Đông kinh ngạc.

Giám chế nói: "Bảo hiểm của cậu không thông qua chúng tôi, là do Vương tổng an bài."

Hàn Đông nháy mắt cảm thấy sự ưu việt bùng nổ.

Y Lộ sớm đã có các loại bảo hiểm thân thể, tự nhiên cũng không cần mua bảo hiểm ở đây. Hơn nữa cô ta vẫn là nghệ sĩ có bảo hiểm thân thể giá trị nhất trong nước, cho nên dẫn tới một đám diễn viên mới đề ra nghi vấn.

"Chị thật sự mua bảo hiểm sáu trăm ngàn cho bộ tóc?"

Y Lộ cười cười, "Đó là chuyện mấy năm trước, nếu là năm ngoái sẽ không mua đâu."

"Mấy năm trước lợi hại hơn a, lúc ấy có thật nhiều tiền!"

"Đúng vậy, sáu trăm ngàn tóc, thật khó có thể tưởng tượng."

Y Lộ trái lại rất khiêm tốn, "Kỳ thật hiện tại mua bảo hiểm thân thể cũng không phải việc gì hiếm lạ, tôi biết nhiều người, thời gian trước Từ Viện Viện còn mua bảo hiểm cho giọng hát một triệu đó."

"Một triệu? ? ?"

"Đúng, hơn nữa là Đô-la."

Tiếng thổn thức nổi lên bốn phía, trong đó có Hàn Đông. Hắn thật sự không thể lý giải, một giọng hát mà thôi, sao đến nỗi dồn vào nhiều tiền như vậy?

Thẩm Sơ Hoa nói: "Rất nhiều người mua bảo hiểm đều không phải do thật sự sợ chuyện ngoài ý muốn, chỉ là một loại thủ đoạn thể hiển độ tự tin và giá trị bản thân, em trước kia cũng nghĩ qua phải mua bảo hiểm cho một bộ phận đó."

Hàn Đông nghiêng qua nàng liếc mắt một cái, "Cô mua cho chỗ nào?"

Thẩm Sơ Hoa tự mình tìm nửa ngày cũng chưa thấy chỗ có thể xuống tay.

"Mua cho lông tơ hả? Vừa đen lại rậm, vô cùng kiên cường dẻo dai?"

"Đáng ghét!" Thẩm Sơ Hoa loạn quyền đánh Hàn Đông.

Hàn Đông cười ha ha.

Bên cạnh Calne đột nhiên mở miệng hướng Hàn Đông nói: "Cậu có thể suy xét mua bảo hiểm cho một bộ phận."

"Tôi? Bảo hiểm gì?"

Calne cùng Vương Trung Đỉnh không hẹn mà cùng chí hướng, "Cả nửa người dưới của cậu đều đáng để bảo hiểm."

Hàn Đông có chút lâng lâng, cố ý hỏi: "Vậy anh thấy tôi nên mua bảo hiểm bao nhiêu đây?"

Calne dù sao cũng đã tiếp xúc qua nhiều minh tinh Hollywood như vậy, đối với cơ thể Hàn Đông có một phán định tương đối chuẩn xác.

"Không dưới năm triệu." Calne nói.

Hàn Đông thụ sủng nhược kinh, "Anh nói nửa người dưới của tôi giá trị năm triệu?"

Calne gật đầu.

Hàn Đông bày ra một bộ tê liệt ngã xuống, "Tuy rằng tôi nhất định sẽ không phung phí khoản tiền này, nhưng chỉ nghe như vậy đã cảm thấy rất dễ chịu."

Đang trò chuyện, Nhị Lôi đột nhiên xuất hiện. Trực tiếp gọi giám chế đến, bắt ông ta theo mình vào trong bàn bạc.

Nói chung, Nhị Lôi xuất hiện liền đồng nghĩa là việc tư của Vương Trung Đỉnh, tìm đến giám chế lúc này, khẳng định chính là bàn luận về vấn đề bảo hiểm của Hàn Đông rồi.

"Cậu đi xem xem." Hàn Đông hướng tiểu Lương nói.

Tiểu Lương lắm mồm vừa đi đến cửa đã bị người cản lại, "Đợi lát nữa lại đến, bên trong đang đàm luận."

Đúng lúc này, có một trợ lý sản xuất trực tiếp đẩy cửa vào.

Tiểu Lương tức giận bất bình, "Sao người kia có thể tùy tiện vào?"

Trợ lý kia trừng mắt liếc tiểu Lương một cái, "Ngươi con mẹ nó muốn gây sự a? !"

Nhị Lôi đưa ra một chồng hợp đồng bảo hiểm thật dày, bắt giám chế nhập vào từng cái một.

"Đây là bảo hiểm nhân thân ngoài ý muốn, đây là bảo hiểm nhân thọ định kỳ, đây là bảo hiểm trọng tật ..."

Giám chế kinh sợ, "Nhiều như vậy a!"

"Từng này đã là gì?"

Nhị Lôi nói xong liền lấy ra thêm một tập dày bảo hiểm thân thể, "Rồi, đây là tất cả."

Giám chế vừa nhìn qua kim ngạch bảo hiểm sợ ngây người, "Cái này... Đây là 13. 5 triệu Đô-la sao?"

Nhị Lôi đùa đùa: "Thế nào? Có liều mạng bằng minh tinh Hollywood của các ngài không?"

Mới vừa nói xong, trợ lý sản xuất liền đẩy cửa vào.

"Đây là bảng biểu ngài yêu cầu."

"Để đó đi!"

Giám chế tiếp tục hướng Nhị Lôi thổn thức nói: "Hollywood chúng tôi cũng có rất ít bảo hiểm đạt tới 10 triệu, Vương tổng thật sự là quá hào phóng a!"

Nhị Lôi liếc mắt ra hiệu cho giám chế, chờ sản xuất trợ lý đi ra ngoài mới lên tiếng: "Không được tùy tiện nghị luận chuyện này."

Giám chế không để bụng, "Cậu ta hẳn sẽ không đem chuyện riêng tư này nói lung tung đi?"

Nhị Lôi thở dài, "Nói cho người khác thì không sợ, chỉ sợ hắn nói cho tiểu Lương."

"Cậu nói bảo tiêu bên cạnh Hàn Đông?"

"Đúng, chính là hắn."

"Một là người bên cạnh sản xuất, một là người bên cạnh diễn viên, căn bản buôn chuyện cũng không đến nơi đi."

Nhị Lôi gật gật đầu, "Thì vậy, ngài tiếp tục làm việc đi, tôi đi trước."

Tiểu Lương trở về báo cáo chi tiết.

Hàn Đông buồn bực, thần thần bí bí như vậy làm gì?

...

Trợ lý sản xuất đem tình hình kể cho người làm phim, người làm phim lại thuật lại cho Y Lộ.

"Mười triệu?" Y Lộ kinh ngạc, "Xác định không có nghe nhầm?"

Người làm phim gật gật đầu, "Có vẻ như không chỉ vậy."

"Là từ kinh phí của đoàn phim sao?"

"Đã mua từ trước rồi."

Gương mặt Y Lộ dị thường cứng ngắc, Hàn Đông, cậu thật sự là càng ngày càng khiến tôi phải nhìn với con mắt khác.

Thấy giám chế trở về, người trợ lý tò mò hỏi thăm: "Rốt cuộc là ai mua bảo hiểm mười triệu a? Là Y Lộ sao?"

Giám chế trừng mắt liếc hắn một cái, "Nếu là Y Lộ thì còn cần cậu nói? Không có đầu óc."

"Kia... Kia rốt cuộc là ai?" Trợ lý thật sự nghĩ không ra nơi này còn ai có bối cảnh thâm sâu hơn Y Lộ.

Giám chế nói: "Còn không phải là Hàn Đông kia sao!"

Trợ lý giống như vừa nghe được tin tức kinh người, "Hàn Đông? Hắn có ác như vậy?"

"Vô nghĩa, bằng không cậu cho là người ta dựa vào cái gì có được vai diễn kia?"

Trợ lý không nghĩ đến chuyện nhân vật vai diễn gì, hắn chỉ nghĩ tới vừa rồi mình đã giáo huấn người bảo tiêu kia.

Chờ hắn muốn nhận lỗi, tiểu Lương đã sớm cùng Hàn Đông dời đi rồi.

Cả buổi chiều, Hàn Đông đều ở ký túc xá.

"Nghĩ gì thế?"

Du Minh phát hiện Hàn Đông luôn thất thần.

Hàn Đông vẻ mặt cẩn thận: "Tôi hoài nghi Vương Trung Đỉnh mua cho tôi một phần bảo hiểm kếch xù."

"Sao cậu biết?" Du Minh hỏi.

"Hôm nay tôi đến đoàn phim, Nhị Lôi thần thần bí bí cùng giám chế đàm luận việc này. Tôi đoán chừng giá trị khẳng định không nhỏ, bằng không sao lại không đi theo trình tự lệ thường đây?"

Du Minh nói: "Vậy cũng hẳn là phải cho cậu biết a!"

"Vấn đề chính là ở đây!" Hàn Đông hung hăng vỗ đùi, "Giá trị vượt quá cực hạn tiếp nhận của tôi."

"Cực hạn của cậu là bao nhiêu?"

Hàn Đông khó khăn nói: "Một triệu, qua một triệu tôi sẽ lên cơn sốc."

"Cậu đây là nói nhân dân tệ hay là Đô-la?"

"Nhân dân tệ, nếu Đô-la tôi liền..."

"Cậu chỉ được tầm đó?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông che ngực, "Cậu đừng nói gì nữa, tôi bị trọng bệnh, không được, mau mau đỡ tôi ..."

"Xuống địa ngục đi!" Du Minh cười vỗ Hàn Đông, "Đi ăn cơm, mộng đẹp gì vậy?"

"Hắc hắc, mơ thôi không được sao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.