Âu Dương gia cử đến hai người dầu muối không ăn, một bộ không thèm để ý đến lời của thiếu niên kia.
“Đúng là cậu đổ ra được ngọc đỏ, nhưng Âu Dương tiểu thư đã lấy nó đi rồi nên không được tính. Nếu cậu một hai khăng khăng là cậu mở ra được phỉ thúy đỏ, vậy đưa bằng chứng đi.”
“không thể nào...”
Thiếu niên có chút khó tin bọn họ da mặt dày như vậy, phỉ thúy đỏ bị cô tiểu thư kia lấy đi là lỗi của cậu ta chắc? Âu Dương gia thật là quá đáng, nhưng cậu ta không có bằng chứng.
Bạch Tiểu Nhung cũng hiểu thất thất bát bát chuyện đã xảy ra. Thiếu niên kia, chính là Hà Thanh Trúc đang phẫn nộ ở đằng kia, làm đỗ thạch cho Âu Dương gia được nửa tháng rồi. Cậu ta cũng là có tài, mắc nhìn rất lợi hại nên Âu Dương gia mới thuê cậu ta làm. Vài ngày trước, người ta đồn ầm ầm lên là Âu Dương tiểu thư tự mình đổ thạch ra được một viên Ruby đỏ, hay người thạo nghề hay nói là phỉ thúy đỏ, là do Hà Thanh Trúc cực cực khổ khổ tìm ra nhưng bị Âu Dương tiểu thư đoạt lấy. Công sức nửa tháng lăn lộn cứ như vậy được cái không công.
Gia cảnh Hà Thanh Trúc không giàu có, cậu ta làm nghề phụ là đổ thạch cho người ta vì cậu ta được ông nội chỉ dạy một ít tuyệt học. Không có tiền học phí hay sinh hoạt, cậu ta nửa bước khó đi. Tuy Âu Dương gia cấp tiền lương hơi thấp so với giá thị trường nhưng cạu ta cũng cắn răng mà kí tên vào. Bước đường cùng rồi, không thể không quỳ gối trước đồng tiền.
Bây giờ thành công cốc, tháng này không có tiền, Hà Thanh Trúc sẽ bị đuổi cổ ra căn phòng trọ mất. Cậu ta bất lực, đờ đẫn ngồi xuống ghế, mở miệng.
“Tôi muốn hủy hợp đồng, không làm nữa. Mấy người thật là ỷ thế hiếp người.”
Suy cho cùng Hà Thanh Trúc quá non nớt nên mới vì bọn họ bán sức lao động không công như vậy.
Âu Dương gia người nghe vậy thì cười lớn, gã không để bụng cậu chửi bới gã hay gia tộc, chỉ cần có tiền là được. Gã chỉ vào một dòng chữ trên hợp đồng, cười tươi rói nói.
“Cậu mới làm nửa tháng, muốn hủy hợp đồng thì bồi tiền đi. 50 triệu VNĐ, ở đây có ghi rõ ràng, trừ đi 20% chia làm kia, cậu phải trả 48 triệu, đây là bỏ số lẻ ra cho cậu rồi đó.”
Bạch Tiểu Nhung làm người đứng ngoài cuộc mà cảm thấy giận quá sức, Chu lột da cũng chưa lột ai như vậy đâu.
[ Cái mặt của ông chú kia nhìn tởm thật!
Lương không bao nhiêu mà tiền hợp đồng đền thì hơi bị nhiều à!
Tiểu soái ca sắp khóc rồi! Trời ơi thương quá!
Tư bản chết tiệt!
Hóng chủ bá vả mặt bọn họ giùm bé đáng yêu kia!]
Xin lỗi chứ cậu không rành pháp luật lắm, không biết gì hết mà cứ lao đầu vào thì chỉ làm thiếu niên kia thêm khó xử. Thương mà không giúp được gì mà còn hại người ta.
Cậu liếc trộm Thuần Vu Yến nãy giờ không nói gì, tò mò cái nhìn của hắn về vụ này.
“Anh thấy sao? Cậu đẹp trai kia còn cứu được không?”
Thuần Vu Yến chỉ thích hóng chuyện nhưng không thích lo chuyện bao đồng hay làm chuyện gì không mang lợi ích cho hắn. Nghe vậy, hắn nghiêng đầu quan sát Bạch Tiểu Nhung, chẳng lẽ cậu ta có máu thánh mẫu, muốn nhờ hắn giúp đỡ người nghèo, trừng gian diệt ác?
“Có thể là có thể, chỉ cần có một luật sư giỏi, giúp thân chủ là được. Tình hình của thiếu niên kia, Âu Dương gia đuối lý trước, có thể thắng kiện.”
Bạch Tiểu Nhung cái hiểu cái không gật đầu, vậy thì dễ làm, Bạch gia quen luật sư cũng không ít, nhưng cũng chưa chắc có luật sư đủ can đảm để nhận vụ này. Nếu nhận sẽ đắc tội với Âu Dương gia, cái gia tộc hiểm ác này không biết làm gì người ta đây.
Hà Thanh Trúc và hai người kia không biết nói những gì, hai người trung niên mặt mày tươi rói mà đứng lên ra khỏi quán cà phê, bỏ lại cậu ta suy sụp ngồi xuống ghế, sắc mặt hôi bại.
Vẫn là bị bóc lột tiếp thôi, cậu ta không có tiền hủy hợp đồng, 50 triệu là con số thiên văn đối với cậu ta bây giờ, một sinh viên nghèo vừa mới mất người thân.
Bạch Tiểu Nhung thấy hai người kia đã đi mất mới bẽn lẽn lại gần chỗ Hà Thanh Trúc ngồi xuống đối diện cậu ta, ngón tay gõ mặt bàn, cười nói.
“Người anh em rất có tiềm năng, hợp tác không?”
Đây là cậu đã suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định làm vậy. Lúc nãy cũng có nói, Hà Thanh Trúc ánh mắt độc đáo, giúp Âu Dương Minh Minh khui ra phỉ thủy đỏ giá trị liên thành. Là bọn họ ăn cháo đá bát, không biết nhìn người, tiện nghi cậu.
Hà Thanh Trúc trước mắt sáng ngời, Bạch Tiểu Nhung xuất hiện ngồi vào đối diện, dùng gương mặt có thể đi đóng phim của cậu, ra lời mời hợp tác, khiến cậu ta sững sờ.
Thuần Vu Yến nhướn một bên mày, ngậm ý cười mà đi lại gần Bạch Tiểu Nhung, ngồi xuống cạnh cậu. Chỗ của hai tên trung niên bụng phệ thay thế bằng hai người soái khí, đáng yêu khả ái. Thiếu gia nhà ai sao?
Thuần Vu Yến có chút hiểu rõ nhìn qua Bạch Tiểu Nhung, chọn người, tốt nhất là chọn nhân phẩm tốt để hợp tác. Hà Thanh Trúc nhân phẩm còn có thể, tài năng thì chưa biết tới đâu nhưng đáng giá trợ giúp, là một canh bạc có lời.
Nhoáng cái, trước mặt Hà Thanh Trúc lại xuất hiện một soái ca nữa, người này có khí tràng còn mạnh hơn mấy ông chú Âu Dương khi nãy nữa.
Hà Thanh Trúc nuốt nước miếng, một mình Bạch Tiểu Nhung thì cậu ta còn nghĩ là đùa, thêm một người nữa cũng chú ý đến cậu ta thì không giống trò đùa chút nào.
“...Hợp tác cái gì?”