Hà Thanh Trúc hỏi ra khẩu mới cảm thấy tự giễu, có một bài học từ Âu Dương gia, cậu ta đáng ra nên phòng bị hơn mới phải.
Nhìn sắc mặt thiếu niên không quá đẹp, Bạch Tiểu Nhung thử tính mở mồm lặp lại câu vừa nãy, tăng thêm sức thuyết phục.
“Còn chưa chào hỏi đàng hoàng, tôi là Bạch Tiểu Nhung, con trai thứ của Bạch gia. Nếu cậu có hứng thú đi ăn máng khác, hoang nghênh đến Bạch gia.”
Bên họ mẹ của Bạch Tiểu Nhung có mấy tiệm ngọc khí và trang sức, cậu có thể lấy danh nghĩa Bạch gia để lừa người vào làm.
Bạch Tiểu Nhung đã suy nghĩ cách nhanh chóng để kiếm tiền tích góp trong 3 năm này. 3 năm nhìn như trường nhưng cũng không dài, trước hết muốn bảo mệnh, phải tiêu tiền mua sẵn thực phẩm trước, những vật dụng cần thiết cũng không thể thiếu.
Tiền tiêu vặt hàng tháng của Bạch Tiểu Nhung chỉ có 20 triệu, một cái siêu thị còn mua không nổi huống chi cậu muốn trữ hàng thật nhiều càng tốt, tốt nhất là lấp đầy chỗ trong không gian luôn, để có thể ăn uống tới già mà không lo bị đói.
Ngoài đánh bạc, Casino ra thì đổ thạch cũng là cái thử vận may, một đêm phất nhanh không nói chơi. Không phải Bạch Tiểu Nhung nghĩ mua vé số đâu, nhưng từ lúc xuyên qua đến bây giờ, cậu chưa lần nào trúng vé số lần nào luôn. Cái số phi tù này của cậu, vận may là không bao giờ tới.
Bạch Tiểu Nhung nhìn trúng Hà Thanh Trúc này một bộ, cái khác không nói, lớn lên đẹp, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ cậu đánh cuộc một phen. Nhan khống chính là không nói lý.
Hà Thanh Trúc trừng lớn mắt nhìn Bạch Tiểu Nhung, là cái kia Bạch gia sao? Phong bình Bạch gia luôn rất tốt, làm ăn chính đáng, trong nhà cũng yên ổn không có chuyện anh em đoạt gia sản gì đó, còn làm hoạt động từ thiện vài lần.
Hà Thanh Trúc tin 8 phần, tin cậu là thiếu gia nhỏ của Bạch gia, cậu ta cũng có nghe nói qua, rồi lại nhìn người ngồi trước mặt cậu ta, mặt cười tươi, luôn là làm cho người ta có cảm giác thực ánh mặt trời, không giống như lời đồn cho lắm.
Hà Thanh Trúc không biết nói gì hơn, cậu ta không mặt dày đến nỗi cầu xin Bạch Tiểu Nhung ra tiền vi phạm hợp đồng cho, sau đó đồng ý làm việc dưới trướng Bạch Tiểu Nhung. Cậu ta lắc nhẹ đầu, vu vơ cười nói.
“Cảm ơn ý tốt của Bạch thiếu, nhưng tôi không muốn mắc nợ ai đâu. Cùng lắm thì đồng vu quy tận với Âu Dương gia, tôi cũng không còn gì để mất nữa rồi.”
Hoàn hảo một cái cao tài sinh, bị Âu Dương gia cho một đòn hiểm, làm cậu ta nhân sinh bi quan.
[ Vi diện của chủ bá thật là khó sống, vẫn là ở trong núi tu luyện càng tốt!
Ba người bọn họ trong một khung hình, tuyệt!
Hội ăn dưa tập hợp đê!
Tiểu Nhung cũng là có lòng tốt.]
Thuần Vu Yến thấy nhiều không trách, hắn từ nhỏ đã gặp qua đủ loại trường hợp nên hắn mới luyện được ý chí sắt đá như bây giờ. Thuần Vu gia cũng không khá khẩm hơn là bao.
Bạch Tiểu Nhung không khuyên nhủ cũng không dạy đời Hà Thanh Trúc vì cậu biết làm vậy cũng không tác dụng gì, trái lại còn làm cậu ta tuyệt vọng hơn. Mắt nhìn thẳng, cậu nói.
“Không thì vầy đi, cậu giúp tôi chọn một tảng đá đi, nếu có thể khui ra ngọc tốt, tôi sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho cậu. Oke không?”
Bạch Tiểu Nhung nóng lòng muốn thử vận may nên mới đưa ra yêu cầu này, vận may của cậu không được, nhưng vận may của Hà Thanh Trúc khá tốt không phải sao?
Thuần Vu Yến cũng có chút hứng thú, hắn không nói gì mà ngồi nghe Bạch Tiểu Nhung và Hà Thanh Trúc đối thoại. Thuần Vu gia không bàn ngọc khí trang sức, nhưng cũng có chút hiểu biết giá cả thị trường của chúng. Nếu Hà Thanh Trúc này có tài thật sự thì Bạch Tiểu Nhung chỉ cần ngồi đếm tiền.
Hà Thanh Trúc trương miệng ra mấp máy vài cái, cậu ta cảm thấy Bạch Tiểu Nhung nói rất thuyết phục, cậu ta cũng rất động tâm, 50 triệu nếu khui ra ngọc, không cần biết giá cả thị trường thế nào, chỉ cần cậu ta chứng minh năng lực của mình. Năng lực đổ thạch.
Bạch Tiểu Nhung vỗ bàn đứng lên, động tác bất ngờ làm hai người chú ý. Cậu xưa nay luôn là hành động phái, kéo ghế ngồi ra, nắm lấy cánh tay Hà Thanh Trúc, cười cười nói.
“Ở đây cũng có quảng trường đổ ngọc nè. Đi đi đi, tôi tiêu tiền mua đá, cậu chỉ cần lựa cho tôi thôi.”
Hà Thanh Trúc còn lơ ngơ thì bị kéo tay đứng lên, không phải đâu, cậu thiếu gia có chít ét này mà cũng lực gớm.
“Gì?”
[ Haha, ép mua ép bán là đây chứ đâu!
Tiểu Nhung xông lên đi, mama ủng hộ con!
Không đủ tiền bọn này tặng tích phân qua cho!
Người ta là thiếu gia đó mấy má!]
Bạch Tiểu Nhung đẩy ra cửa quán cà phê, còn vẫy vẫy tay với Thuần Vu Yến, tươi cười tràn đầy.
“Anh Thuần Vu cũng đi cùng đi, có gì nhờ Thanh Trúc chọn cho anh vài tảng đá.”
Chưa gì hết đã mở mồm gọi người như vậy rồi, phải nói là Bạch Tiểu Nhung quá tự quen thuộc đi, không cho người ta cơ hội từ chối.
Thuần Vu Yến chân dài mại bước ra khỏi chỗ ngồi, trên mặt vẫn treo tươi cười thân sĩ và nhã nhặn. Hắn vừa bước ra gần chỗ lối vào thì bị nhân viên chặn lại.
Nhân viên tiệm cà phê nhìn hắn liền mặt đỏ, cô lắp bắp nhìn hắn, ngại ngùng đưa cho hắn tờ giấy.
“Anh ơi, bạn anh chưa thanh toán. Đây là hóa đơn ạ.”
“...”
Thuần Vu Yến nụ cười cương ở trên mặt, làm nửa ngày hắn còn tưởng đâu xin số điện thoại, liền này?
Bạch Tiểu Nhung thật là não cá vàng mà, có thanh toán thôi mà cũng quên.