Âu Dương Hoằng khổ người to lớn vạm vỡ, bắp tay chắc nịch, Hiên Viên Dạ đứng trước mặt gã không khác gì con gà luộc. Gã còn đeo nhẫn khắp ngón tay, một đấm này đi xuống, dù là Hiên Viên Dạ cũng ăn không tiêu.
Ai cũng có chung suy nghĩ là Hiên Viên Dạ trốn không thoát cú này rồi. Thật là tiếc hận cho cái mặt tiền của Hiên Viên thiếu gia.
Đương sự thì vẫn còn bỡ ngỡ, cậu ta không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà Âu Dương Hoằng lại dám động thủ đánh người.
Bạch Tiểu Nhung sao có thể trơ mắt nhìn cậu trai đáng yêu như Hiên Viên Dạ bị đánh được? Cậu từ lúc Âu Dương Hoằng bước vào đã cảnh giác rồi. Gã ta chính là phản diện luôn ngáng đường của nam nữ chính đó, chuyện ác nào mà không làm qua?
Thấy gã không hảo ý tươi cười, các khớp ngón tay cong lên rồi nắm lại, lặp đi lặp lại. Bạch Tiểu Nhung liền biết hắn muốn động thủ, này phải cám ơn người xem nhắc nhở cậu rồi, chứng thực suy đoán của cậu.
Gã vừa vung tay lên thì Bạch Tiểu Nhung đã nhanh như tên bắn nắm cổ áo Hiên Viên Dạ, dùng sức kéo người quăng về phía sau, thành công tránh thoát cú đấm của Âu Dương Hoằng.
Hiên Viên Dạ bất ngờ bị kéo cổ áo, theo quán tính ngã người về sau, xém nữa cậu ta còn tưởng ai muốn bóp cổ nữa chứ!
Hiên Viên Dạ đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch: “...” Cứu người thì hú một tiếng giùm đi, cậu kinh hách nha!
[ Hô! Tui không dám thở mạnh luôn á!
Kích thích vãi!
Tiểu Nhung mà chậm một bước thì siêu nhân Đỏ phải đi chỉnh hình rồi!
Thằng cha đó là ai vậy? Xấu hoắc mà còn ác nữa!
Trời ơi Tiểu Nhung của mẹ soái ngây người!
Em trai bị dọa trông đáng yêu ghê!]
Âu Dương Hoằng đấm vào không khí, gã chậc lưỡi một cái, ác ý nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Nhung.
Âu Dương Hoằng ngữ khí hung ác: “Mày là thằng nào?”
Bạch Tiểu Nhung đột ngột dùng sức bây giờ tay cậu muốn rút gân tới nơi rồi nhưng vẫn phải giả bộ mình là tuyệt thế cao thủ. Cậu đút bàn tay đang run rẩy vào túi áo khoác, má nó chứ, đau vãi!
Bạch Tiểu Nhung ngầu lòi, ánh mắt lạnh nhạt: “Tao là cha mày, lại đây thỉnh an đi!” Đã xấu rồi còn dám ngông nghênh như vậy đấy.
Bạch Tiểu Nhung đứng lên trước nhất như gà mẹ bao che cho con mà che lại 3 người ở đằng sau, đối diện cậu là Âu Dương Hoằng sắc mặt màu gan heo.
Hà & Nạp Lan & Hiên Viên cười thầm: “Phụt! há há!” Này thì dám đánh người, tưởng trong nhà có người chống lưng thì có thể hung hăng kiêu ngạo à!
Âu Dương Hoằng bị Bạch Tiểu Nhung làm cho xấu mặt, đám người chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn gã, khiến gã nuốt không trôi cục tức này. Âu Dương Minh Minh đỡ vả vai gã, kề tai nói nhỏ, sắc mặt rất khó xem.
Âu Dương Hoằng âm u: “Là Bạch gia đúng không? Tao nhớ kỹ!” Ở thành phố A này cũng chỉ có Bạch gia là không biết điều, thích lo chuyện bao đồng thôi.
“Vậy sao? Nhớ kỹ thì làm được gì Bạch gia chúng tôi?”
Bạch Tiểu Nhung còn chưa kịp trào phúng thì một giọng nữ trầm thấp, có chút lạnh lẽo vang lên châm chọc Âu Dương Hoằng.
Bạch Tiểu Nhung hoang mang: “...” Chờ chút, kịch bản này có chút sai sai, cậu nhớ ở chợ ngọc thành phố A, cốt truyện đâu có như vầy đâu? Sao bây giờ tình hình căng thẳng dữ vậy?
Đám đông bên phía kia tự động dạt ra hai bên cho ba người 2 nam 1 nữ đi vào trong. Quá đã, chỉ đi cược ngọc thôi mà lại ăn được miếng dưa bát quái của quý vòng nhà giàu, cái này là bọn họ không bỏ tiền ra cũng xem được sao?
Ba người ai cũng có ngoại hình xuất sắc, thân cao chân dài, Âu Dương Hoằng nhìn có vẻ thô thiển khi đối diện với bọn họ.
Hiên Viên Dạ buộc miệng: “Anh!”
Bạch Tiểu Nhung vẫy tay: “Anh Thuần Vu!”
Cậu thấy nữ nhân quay mặt qua, nhìn thấy rõ gương mặt của cô, cậu héo bẹp: “Ặc, chị...”
Không sai biệt lắm chính là bọn họ.
Lúc nãy khi đã lừa Hiên Viên Dạ qua cứu trợ Bạch Tiểu Nhung bọn họ, Thuần Vu Yến cũng không rảnh rỗi, đi tìm Hiên Viên Hàn nhiều chuyện. Bạn gái gì đó, hắn cũng rất tò mò.
Không chờ Thuần Vu Yến lùng sục tìm người, Hiên Viên Hàn đã tự dâng tận cửa.
Hiên Viên Hàn khoanh tay: “Còn tưởng là ai, ra là anh.”
Lúc này Bạch Tiểu Nhung có mặt ở đây thế nào cũng sẽ thét chói tai rồi la lên: A, nam chính 3 kìa!
Được làm nam chính thì tất nhiên ngoại hình Hiên Viên Hàn cũng sẽ không kém, nhưng nếu mà một hai phải so với Thuần Vu Yến thì vẫn thiếu chút quyết đoán và khí chất thần thánh.
Hiên Viên Hàn, con trai trưởng của Hiên Viên gia ở thành phố S, tổng giám đốc tập đoàn tài chính và đầu tư. Tính tình cũng như tên gọi, lãnh đạm và vui buồn không hiện.
Thuần Vu Yến chớp mắt, nhìn nữ nhân đứng bên cạnh em họ mình, cười nghiền ngẫm: “Không giới thiệu một chút sao?”
Hiên Viên Hàn liếc hắn, xụ mặt: “Bạn học của em, Bạch Tuyết Vi.”
Hiên Viên Hàn lại nhìn qua Bạch Tuyết Vi, ngữ khí nhẹ nhàng giới thiệu: “Tuyết Vi, đây là anh họ của tớ, Thuần Vu Yến.”
Bạch Tuyết Vi?
Thuần Vu Yến không cấm nói thầm, chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đi?