Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 49: Chương 49




Bạch Tiểu Nhung đã nghĩ, để lại con bạch tuộc này sẽ trở thành tai họa, chi bằng tranh thủ lúc này, nướng nó lên ăn luôn. Rất nhiều người trong tương lai vì nó mà chết, nói cậu thánh mẫu cũng được, trong khi có năng lực ngăn cản mầm tai họa này phát triển, cậu nhất định sẽ bóp chết nó trước khi nó hại người.

Thuần Vu Yến cũng biết là cậu không nói giỡn, hắn trầm ngâm: “Vầy đi, hôm nay đã trễ rồi, ngày mai cậu đến xem, tôi sẽ gọi hiệu trưởng mang đội bắt bạch tuộc chuyên nghiệp đến hỗ trợ.” Ăn takoyaki gì đó thì để qua một bên đã, cứ kiểm tra xem con bạch tuộc này không có độc rồi ăn.

Bạch Tiểu Nhung mặt mày sáng rỡ, gật đầu như đảo tỏi, vỗ vai Thuần Vu Yến: “Tôi biết anh là người tốt mà, con bạch tuộc này chia đôi nha!”

“...” Hắn không ăn, cảm ơn.

Thuần Vu Yến đứng lên, mỉm cười: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà, trời cũng tối rồi, không tiện gọi xe.”

Bạch Tiểu Nhung răm rắp nghe theo, bỏ quên tài xế tới đón mình buổi trời, theo Thuần Vu Yến lên xe. Nam nhân đẹp trai phong độ như vầy, nhìn thật đã mắt cậu.

____

Đại học A.

Bạch Tiểu Nhung vừa rón rén ngồi xuống, đã bị Lâm Tường bực dọc kẹp cổ: “Nói hẹn chị Vi đi ăn mà? Hẹn được chưa mà mày dời hoài vậy em?”

Bạch Tiểu Nhung đập cái tay kia mấy phát, để hắn ta thả ra, mới chậm rãi nói: “Chị tôi có việc đột xuất hôm đó, hôm nay tan học chị tôi rảnh.” Cậu dời lịch hẹn ăn cơm của bà chị nhà mình với Lâm Tường chắc hơn tuần rồi mà ông nội này mới mò tới hỏi, phản ứng cũng chậm quá rồi.

Lâm Tường buồn thiu rồi chuyển sang hớn hở gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi, chị Vi bận mà. Vậy lát nữa chị Vi tới, anh mày phải ăn mặc cho lịch sự cái.” Hắn lấy điện thoại ra đặt ngay một bó hoa hồng.

“...” Ai mượn nhớ thương chị gái người ta? Cậu xem nhẹ mị lực của bà chị rồi.

Bạch Tiểu Nhung nhìn lớp học chật kín hết chỗ, cậu còn bị chen chúc với Lâm Tường, siêu khó hiểu: “Gì vậy? Sao đông quá vậy?” Lâm Thiên giảng bài còn chưa tới nổi chen không lọt như vầy đâu. Ai giảng bài hôm nay? Giáo sư tiến sĩ nổi tiếng à?

Lâm Tường chống cằm: “Là đàn anh diễn thuyết, anh ta tốt nghiệp mấy năm rồi, vừa hay về đây chia sẽ kinh nghiệm. Nghe đâu đẹp trai lắm.” Hắn mới đẹp trai, bọn con gái này đúng là không biết nhìn hàng!

Cái quảng cáo này sao nghe quen lắm, Bạch Tiểu Nhung nghi hoặc đồng thời, mở ra giao diện phòng phát sóng. Ké lưu lượng của đàn anh đẹp trai thôi, thiếu chút tích phân nữa là cậu mua được không gian rồi.

[ Ô hô, Nhung vừa mở liền ấn vào xem. Đây là có đại hội gì vậy?

 Toàn trai xinh gái đẹp không, Nhung học khoa diễn xuất hả?

 Nhung với anh bạn cùng bạn cũng đẹp đôi lắm. Chèo không chị em?

 Thôi thôi, chỉ chèo thuyền Yến Nhung thôi!

 Nhắc tào tháo, tào tháo tới kìa bây!]

Thuần Vu Yến vừa bước chân vào phòng học, cả đám sinh viên ríu rít bỗng chốc im bặt, lấy tay che miệng, si mê nhan sắc hắn.

Hôm nay hắn ăn mặc tinh tế, tây trang giày da phẳng phiu, vest màu xanh đen, theo cặp kính gọng bạc lịch lãm, trên môi mỏng lúc nào cũng nở nụ cười nhẹ thân thiện, mỗi một bước đi, sinh ra vô hạn mị lực, rất thần thánh.

Thuần Vu Yến so với Lâm Thiên, còn được chào đón hơn nữa, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Bạch Tiểu Nhung hận không có cái ống nhòm nhìn cho đã con mắt, Thuần Vu Yến mặc vest, cậu còn chưa được thưởng thức đâu. Hắn mà mặc quân trang, chắc cậu đi truyền máu luôn quá.

Nhưng tưởng thế là xong, chân trước Thuần Vu Yến đang đứng trên bục giảng, chân sau Lâm Thiên đã bước vào. Đám sinh viên lại được một phen nuốt nước miếng.

Hai nam nhân tuấn mỹ đứng trên bục giảng, hoàn toàn là hai loại hình khác nhau, một bên như mùa thu mát mẻ dễ chịu, một bên như mùa đông lạnh giá có thể đông cứng người. Bữa tiệc nhan sắc gì đây, hôm nay không uổng công đi học!

Bạch Tiểu Nhung cũng trộm lấy di động ra chụp ảnh hai người, Lâm Tường thấy thế bất mãn: “Mày chụp bọn họ làm gì, anh mày đẹp trai hơn nhiều!”

Cậu khinh thường nhan sắc tầm thường của hắn, chỉ qua chỉ lại: “Anh ngoài cái cơ bắp ra không có chút quý ông nào, anh nhìn xem người ta, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, nghiêng nước nghiêng thành, tài năng xuất chúng. Không thay đổi giao diện là chị tôi không thích đâu.”

Lâm Tường: “...” Hắn có xấu xí không ra dáng người như vậy sao? Bây giờ đi phẫu thuật thẩm mỹ còn kịp giờ cơm không?

[ Đẹp! Quá đẹp! Ta đã ngất!

 Liếm màn hình, liếm đến nghiện!

 Hormone nam tính, yêu yêu!

 Cực phẩm nam nhân! Tôi đến đây! (Điên cuồng liếm màn hình.)

 Khí tràng thật là mạnh, nói hai người này là người bình thường, ta có chút không tin.

 Như là thiên sứ với ác ma, Nhung ơi húp hết đi!]

Bạch Tiểu Nhung mặt co rút tắt bình luận: “...” Cậu chưa muốn chết, húp cái gì mà húp!

Nhưng mà nếu đối tượng là Thuần Vu Yến thì cậu không ngại vụng trộm húp đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.