Nhà ăn gần làng đại học.
Như đã hứa với Lâm Tường trước đó, Bạch Tiểu Nhung hẹn Bạch Tuyết Vi ra ăn cơm chung. Trùng hợp cô cũng ở gần đó nên nói là sẽ qua ngay.
Bữa cơm này Bạch Tiểu Nhung làm ông chủ, mời Lâm Tường, còn mời Thuần Vu Yến, Lâm Thiên là mặt dày ăn ké chứ không ai mời. Nhưng cậu không dám từ chối ôn thần này, lỡ mà hắn ta cho cậu rớt môn thì phiền lắm. Lâm Thiên chính là kẻ sẽ làm ra được chuyện như vậy đó.
Lâm Tường nhìn Thuần Vu Yến với Lâm Thiên như nhìn tình địch, nói thì thầm với cậu: “Anh tao thì cũng thôi đi, mày còn mời thêm anh ta làm gì? Lỡ mà chị Tuyết Vi-”
Bạch Tiểu Nhung cắt ngang: “Không có lỡ ghẻ cái gì hết, anh ta là bạn tôi, gặp chị tôi mấy lần rồi. Nếu như anh nói thì hai bọn họ đã xảy ra chuyện tình từ lâu rồi.”
Thuần Vu Yến cười tủm tỉm nhìn cậu và Lâm Tường châu đầu ghé tai, ra tiếng đánh gãy hai người: “Cậu không tò mò về con bạch tuộc sao, Tiểu Nhung?”
Bạch Tiểu Nhung nghe hắn kêu tên mình, suýt thì nhảy dựng lên, cũng không thèm màng Lâm Tường, nhấc ghế lại gần Thuần Vu Yến ngồi gọn. Tự nhiên gọi tên cậu thân thiết như vậy, còn bằng cái giọng công âm trầm thấp như vậy, thụ nào chịu nổi!
Lâm Tường trơ mắt nhìn đàn em quay gót: “...” Hắn còn muốn hỏi sở thích sở ghét của chị Tuyết Vi nữa mà.
Lâm Thiên không nói gì, một bình trà bị anh ta uống hết một nửa, rất có cảm giác bình yên không chân thật. Ai biết anh ta lại suy nghĩ cái gì đâu, người bí ẩn nhất cuốn tiểu thuyết ngôn tình này, chính là nam phụ như anh ta.
Bạch Tiểu Nhung bị Thuần Vu Yến một câu chọc trúng điểm tò mò: “Đúng rồi con bạch tuộc bự, lúc rạng sáng đã di dời rồi đúng không?”
Nhà trường sợ kinh động đến mấy học sinh khác nên quyết định rạng sáng 5 giờ tiến hành giăng lưới kéo bạch tuộc lên. Giờ đó Bạch Tiểu Nhung còn vùi đầu vào gối đi gặp Chu Công đánh cờ, còn chưa có tỉnh dậy đâu.
Thuần Vu Yến đơn giản nói: “Bắt được rồi, nhưng phải đưa vào viện nghiên cứu kiểm tra một loạt trước đã.”
Lưới thường đương nhiên không bắt được nó rồi, phải nặng mấy tấn hắn không rõ vì hắn lúc đó cũng đang ngủ, chỉ nghe hiệu trưởng nói lại thôi. Mọi người phải vừa bơm nước hồ xuống rồi dùng sức chín trâu hai hổ kéo, còn dùng máy móc sức kéo mới kéo nó lên bờ rồi chích thuốc mê. Một con bạch tuộc bự vậy mà giãy dụa thì ai cản được.
Hắn còn nói thêm: “Ở dưới cái hồ thế mà lại có một đường nước ngầm thông ra biển lớn thành phố A. Chắc nó thông qua đường này ra biển đẻ trứng.”
Bạch Tiểu Nhung kinh tủng: “Còn đẻ trứng?” Là ngại nguy cơ sinh hóa chưa đủ cao sao, còn kéo dài ngàn đời. Nhân loại sao sống trời?
Thuần Vu Yến lúc mới nghe tin cũng là phản ứng này, hắn uống lên miếng trà: “Ừ, nhiều lắm, chu kì trứng nở có chút không đúng, nên đều đưa vào viện nghiên cứu cả rồi.”
Bạch Tiểu Nhung rốt cuộc nghiêm túc được một câu: “Nếu không nghiên cứu ra, vẫn là tiêu hủy đi, để lâu ngày, nó mà nở ra draken hay thần biển thì nguy.”
Thuần Vu Yến: “...” Nghiêm túc chút đi.
[Tôi có cảm giác, CP của mình là thật!]
[ Hai người này đáng yêu quá!]
[Tiểu Nhung thật là mạch não cong vòng vèo.]
[Một đám trai đẹp ngồi đó, sướng nhất Bạch Tuyết Vi rồi.]
[Chị đại tới chưa? Háo hức ghê!]
Bạch Tuyết Vi vừa giẫm giày cao gót tiến vào, Lâm Tường đã gấp không chờ nổi vẫy tay lia lịa: “Chị Tuyết Vi, tụi em ở đây!” Nữ thần vẫn xinh đẹp, ngầu lòi như ngày nào, cái phong thái thong dong như nữ vương làm hắn mê mệt.
Bạch Tiểu Nhung ló đầu lên, cũng vẫy tay, Bạch Tuyết Vi lúc này mới bước nhanh qua bên đó. Cô không đi một mình, còn có một người đàn ông theo phía sau.
Lâm Tường: “...” Tình địch lại nhiều một con.
Bạch Tuyết Vi ngồi xuống bên còn lại của Bạch Tiểu Nhung, xoa đầu chó của cậu: “Ăn gì? Gọi chưa?” Mấy hôm nay cô không về nhà, có nghe quản gia hội báo tình hình của em trai, cậu ngoan ngoãn nghe lời đi học rồi về nhà, cũng không chơi bời lêu lỏng ở đâu.
Cậu đưa qua menu: “Em mới gọi một bình trà với bánh à, món chính thì chưa, chờ chị gọi đó.” Bữa cơm này nhân vật chính là bà chị, phải chờ cô tới mới ăn được, nếu không Lâm Tường nhai đầu cậu quá.
Bạch Tuyết Vi cười cười lật menu, Bạch Tiểu Nhung trộm liếc mắt nhìn hai anh em họ Lâm, bọn họ vẫn là bị mị lực vô hạn của nữ chính đánh gục, như bị thiểu năng trí tuệ. Còn Thuần Vu Yến thì sao?
Thuần Vu Yến chỉ lo nhìn cậu, thấy cậu nhìn qua, còn vui vẻ đưa bánh gạo cho ăn: “...” Mắt hắn mù, hay hắn bị cong?
Người đàn ông đi cùng Bạch Tuyết Vi lúc này mới tìm một chỗ ngồi xuống. Lâm Tường và Bạch Tiểu Nhung ngồi hai bên của cô rồi, anh ta chỉ có thể ngồi xuống đối diện.
Bạch Tiểu Nhung radar dựng lên, lại một anh đẹp trai khác, mặt mày thì có 5 phần giống Nạp Lan Hồng, là nam chính?