Lại qua vài ngày. Bạch gia.
Bạch Tiểu Nhung từ trong tu luyện dứt ra ngoài. Hôm nay mặt trăng bị mây che đậy, bất lợi cho tu luyện, hấp thụ một nửa thôi cũng được rồi, dục tốc thì bất đạt mà.
Cậu dò tích phân mình kiếm được trong hai tháng qua, ngoài ý muốn mà nhiều hơn mong đợi vài trăm, háo hức triệu hồi ra hệ thống: “Người anh em, ra gặp cái mặt đi?”
Nếu hệ thống chờ cậu ngủ rồi chui vào tiềm thức dọa, có khi cậu ngất một giấc tới sáng luôn. Thanh tỉnh mua không gian có khi vì hưng phấn quá mà cậu bỏ qua chi tiết hệ thống là ruồi này.
Hệ thống không biết ở chốn nào, ra tiếng: [Kí chủ muốn gì nè?] Nó vừa mới thăng thêm một cấp nữa, vốn từ cũng sinh động lên, nó liền biết kí chủ nhà mình góp tích phân mua không gian nên mở sẵn thương thành hệ thống.
Bạch Tiểu Nhung trong tay đang có 6 triệu 700 tích phân, cũng là một con số không nhỏ, nhưng mà so với giá hàng trong thương thành thì cũng không nhiều lắm. Cậu ấn vào mua ngay, nhìn tích phân bị trừ một nửa, vừa hỉ vừa bi. Tiền tích cóp của cậu chỉ cần một nhấn là bay một nửa.
Không gian 3 triệu tích phân, về tay!
Hệ thống thuyết minh hướng dẫn sử dụng: [Không gian cao cấp sẽ tự động gửi về cho kí chủ dưới dạng một vết bớt hình con ruồi nha.]
“...” Còn điều gì đáng sợ hơn? Cậu trả hàng lại, còn kịp không?
Bạch Tiểu Nhung chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, lướt thương thành, tìm mua những thứ khác. Có bán Mặt Trời nhân tạo, nước vĩnh cửu, hạt giống khổng lồ, sách ma thuật,... Đều là cái gì thế?
Ruồi lại nói: [Không gian cao cấp bên trong không có mặt trời hay nước biển đâu nhá, chỉ có đất thôi. Cái này kí chủ tự múc đi nha.]
Bạch Tiểu Nhung tay lướt màn hình đột ngột dừng: “...” Làm nửa ngày, té ra vẫn chưa đủ tích phân khởi động không gian.
Nhìn ngạch trống còn 3 triệu hơn tích phân, cậu bóp mũi nhận lời chào hàng của hệ thống, mua mua mua.
Ruồi vui vẻ: [Cảm ơn đã mua, lần sau lại mua tiếp nhá!] Có trích phần trăm ở đây, nó không sợ tháng sau không có cơm ăn.
“...”
Hỏa tốc tiêu pha hơn 6 triệu tích phân, Bạch Tiểu Nhung rốt cuộc cũng tìm thấy cái bớt hình con ruồi trên cổ tay, làm cậu ngứa ngáy muốn đập ruồi, sắc mặt có thể so với cầu vòng.
Từ hệ thống nơi đó cậu biết được cách di chuyển vào không gian, cũng như di chuyển đồ vật bỏ vào bên trong.
Rất tốt, đã có ổ chó riêng rồi, cậu phải nhập hàng từ bây giờ. Nông trại vui vẻ của Bạch Tiểu Nhung ra mắt!
Hệ thống rất thích phá hư tâm trạng: [Mỗi lần vào không gian, khấu trừ 10 tích phân. Dẫn theo người vào bên trong khấu trừ 50 tích phân.]
Bạch Tiểu Nhung hít một hơi: “...Nếu là động vật thì sao?” Không gian nhà mình còn không vào được free. May mà cậu không có tiền khoa chấn động não.
Ruồi xoa móng vuốt: [Tùy lớn nhỏ đi, con gà 1 tích phân, con voi thì 5 tích phân.] Nhìn ít vậy thôi chứ muốn nuôi gà nuôi vịt bên trong phải tốn tích phân kha khá à.
“...” Muốn cậu phát sóng trực tiếp cả đời đúng không?
________
Viện nghiên cứu thành phố A.
Một nghiên cứu sinh cung kính dẫn đường cho Thuần Vu Yến vào trong: “Tiến sĩ Y, viện trưởng đang chờ anh trong phòng tiếp khách bên này.”
Thuần Vu Yến khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, mang lên cặp kính gọng bạc, bước chân thong thả, mỉm cười với nghiên cứu sinh: “Cảm ơn.”
Nghiên cứu sinh thầm than trong lòng, dù bằng tuổi nhau nhưng Y đã được lên tiến sĩ, còn cậu ta thì vẫn hấp hối giãy dụa thi lên thạc sĩ. Người với người, tức chết người.
Mục đích Thuần Vu Yến tới đây hôm nay cũng là vì con bạch tuộc kia, trong tiềm thức hắn luôn cho rằng nó là vật nguy hiểm, nên xử lí càng nhanh càng tốt. Vả lại, nếu không có độc tố hay ảnh hưởng gì nhiều, làm một party takoyaki cũng được lắm.
Hắn đưa tay gõ cửa hai cái, chờ người bên trong cho phép rồi mới tiến vào. Thuần Vu Yến chỉnh lại trang phục, cười ôn hòa: “Nguyễn giáo sư, chào ông ạ.” Nguyễn giáo sư nghiên cứu rất nhiều về sinh vật học.
Nguyễn giáo sư biết người đến là học trò cưng nhà mình, buông xuống sách báo trên tay, mời hắn ngồi xuống sô pha: “Ngồi đi.”
Thuần Vu Yến ngồi xuống, thuận tiện rót hai ly trà, đưa qua cho giáo sư, hắn vào thẳng đề tài: “Giáo sư, con bạch tuộc lần trước đưa đến, có vấn đề gì không ạ?”
Nguyễn giáo sư uống một ngụm trà, cũng không vòng vo, còn rất hưng phấn kể lại: “Không vấn đề, nếu có vấn đề thì nó khá là khỏe, thịt chất cũng rất chất lượng, hàm lượng ích khí khá cao, rất bổ.”
Thuần Vu Yến gật đầu, hắn gấp không chờ nổi muốn ăn thịt bạch tuộc rồi: “Lần này cháu đến là muốn đem con bạch tuộc này đi, làm bạch tuộc trăm món.”
Nguyễn giáo sư: “??” Không lưu trữ con bạch tuộc kiểm tra đời sau sao?
Hắn mỉm cười: “Bạn của cháu là người phát hiện ra nó, cháu cũng trả tiền mua rồi. Phó viện trưởng vừa kí tên xong xuôi thủ tục rồi ạ.”
Nguyễn giáo sư thái dương co rút: “...Có thể thương lượng với người bạn đó của cậu được không?” Phó viện trưởng cái đồ hám tiền này!
Thuần Vu Yến cười tươi như hoa: “Em ấy càng thích Takoyaki viên to, ông nghĩ xem?”
“...”